Chương 10: Rèn luyện kỹ năng chạy trốn

Chương 10: Rèn luyện kỹ năng chạy trốn

Edit: Akito

Tuy bị mọi người xem thường, cho rằng người như Ninh Thư không xứng ở trường học Ace, nhưng Ninh Thư chỉ đơn giản đón lấy ánh mắt xem thường của người khác, mặt dày mày dạn đến Ace, chỉ cần hiệu trưởng không có hạ thông báo bảo cô xéo đi, Ninh Thư liền cắm rễ chặt chẽ ở Ace.

Rời khỏi Ace, cô làm thế nào cứu vớt thằng ngốc vương tử ngớ ngẩn kia, còn có nữ chính bây giờ là học viên Ace, dù sao trong trường học cô ta còn cố kỵ một chút, ra khỏi cổng trường, nữ chính khôi phục thành người Tu Chân không kiêng nể bất cứ điều gì, khốc huyễn (tàn bạo) đến mức làm cho người ta hold không nổi.

Ám Dạ Nữ Vương không phải chỉ là cái danh xưng.

Ninh Thư đầu đau quá ah, hoàn toàn không biết nhiệm vụ lần này nên tiến hành như thế nào, mới lần đầu tiên đã khó khăn như vậy, tự tin trong lòng Ninh Thư đã bị đả kích đến nát bấy rồi.

Ninh Thư nhớ tới ánh mắt của Lăng Tuyết, càng nghĩ càng thấy mình nên ghi danh một lớp học TaeKwonDo, hy vọng có thể tăng cường cỗ thân thể này, mặc dù không có cái gì hữu dụng, nhưng là thời điểm trốn chạy thoát chết cơ thể khỏe mạnh một chút cũng tốt.

Thật là bi ai, cảm giác như mình là con chuột bị Lăng Tuyết vây ở góc tường vậy, cố gắng vùng vẫy giãy chết.

Ninh Thư phỏng đoán, đoán chừng là Lăng Tuyết đem mình cùng nguyên chủ trở thành con chuột đùa bỡn trong lòng bàn tay, thuận tiện lại để cho cô ta có được thanh danh tốt, kết quả nguyên chủ giống như người bị dội cho một thùng lại một thùng phân lên người vậy, quả thực thối không chịu nổi.

Chương trình học TaeKwonDo cũng không phải đơn giản như Ninh Thư nghĩ, trước kia trên TV nhìn võ sư TaeKwonDo khốc soái (đẹp trai), đến mình tập luyện lại đặc biệt tả tơi.

Lúc dạng chân, huấn luyện viên thậm chí áp trên người cô một cục gạch, cái đó phải gọi là quá đau ah, may mắn nguyên chủ có luyện vũ đạo, thân thể cũng coi như mềm dẻo.

Mỗi ngày tan học, Ninh Thư lại đến võ quán TaeKwonDo, tận dụng hết thời gian để luyện tập.

Mỗi ngày kéo cơ thể mệt mỏi đi học, Ninh Thư cũng nghe không hiểu lão sư là đang giảng cái gì, Ace không giống với những trường học bình thường, chương trình học của Ace đều là cái gì kinh tế học, lễ nghi học, hoặc chính là giao tiếp giữa người với người.

Dạy nên học viên tuyệt đối là tinh anh của xã hội, đương nhiên, gia thế những học sinh này vốn dĩ đã hiển hách, trở thành người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp là thỏa đáng.

Đã nghe không hiểu Ninh Thư cũng liền buông tha, hơn nữa cân nhắc việc luyện TaeKwonDo, so với những chương trình học này mới có lợi, cô là muốn học tập, nhưng hiện tại cái mạng nhỏ của cô đều khó giữ được, Ninh Thư cũng liền từ bỏ cái việc nhỏ không đáng kể này.

Mà Lăng Tuyết cảm thấy rõ ràng Lâm Giai Giai ngồi đằng sau mình không giống với lúc trước, nhưng lại không thể nói ở đâu không giống với lúc trước.

Lăng Tuyết quay đầu lại, híp mắt nhìn Ninh Thư nói: “Tiệc sinh nhật của Lãnh Ngạo, chúng ta cùng đi đi.”

“Cái gì?” Ninh Thư kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết, trong lòng thực không nghĩ ra nữ chính lại muốn làm gì, thế nào lại muốn cùng cô đi tham dự party.

Chuyện này không có xảy ra trong cốt truyện, người cao cao tại thượng như Lăng Tuyết sao có thể cùng một chỗ với con kiến hôi như Lâm Giai Giai.

Trong lòng Ninh Thư có dự cảm xấu, có phải hay không nữ chính theo dõi cô a.

Đích thực Lăng Tuyết có theo dõi Ninh Thư, người Tu chân trực giác nhạy bén, trước kia Lâm Giai Giai đối với cô tràn đầy ác ý, đối với một người cặn bã thực lực yếu ớt, thời điểm ở trường học nhàm chán cô có thể đùa nghịch một chút.

Nhưng mà Lăng Tuyết cảm thấy cái con kiến hôi này trở nên kín đáo rồi, ghen ghét đối với mình cũng không biểu hiện rõ ràng như trước, điều này khiến cho Lăng Tuyết cảm giác có chút khó chịu, thậm chí suy đoán phải hay không nguyên lai là không cùng một người.

Cô đã có thể đoạt mệnh trọng sinh, như vậy những Tu Chân giả khác cũng có thể xuyên đến thế giới này, đoạt mệnh.

Lăng Tuyết đã nếm được cảm giác độc nhất vô nhị, vị ngon ngọt khi đứng trên đỉnh cao thế giới, tuyệt đối không cho phép ở thế giới này lại xuất hiện một Tu Chân giả khác đến cướp đoạt địa vị của cô, uy hiếp cô.

Tuy nhiên lại không cảm ứng được linh khí tồn tại trên người đối phương, không giống như Tu Chân giả, Lăng Tuyết quyết định thử thăm dò Lâm Giai Giai một chút.

Ninh Thư thấy Lăng Tuyết ánh mắt lóe sáng, một hồi bộc phát ra sát khí mãnh liệt, một hồi lại cao lãnh vô song, đổi tới đổi lui, cũng không biết trong đầu Lăng Tuyết đang suy nghĩ gì.

Ninh Thư rụt rụt cổ mình, nói: “Tôi không mua nổi quà sinh nhật, không muốn tham dự party.”

Ninh Thư nói chính là nói thật, sinh nhật của người giống như Lãnh Ngạo đều là vạn người chú ý, giá trị quà tặng có khả năng tiền công của người khác cả đời làm lụng cũng mua không nổi.

Trong ánh mắt Lăng Tuyết hiện ra một tia khinh miệt, nói: “Lãnh Ngạo không phải đã nói rồi sao, hắn không cần cô tặng quà.”

Trong lòng Ninh Thư nhanh chóng xuất hiện một suy nghĩ, vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo*, nữ chính cao cao tại thượng lại để cho cô đi cùng mình, cảm giác thật quỷ dị.

*Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo: Không có chuyện gì mà tự nhiên đối xử tốt, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm.

Dưới áp lực cường đại của Lăng Tuyết, Ninh Thư phát hiện mình căn bản cũng không có lựa chọn nào, vừa định đáp ứng, lại mạnh mẽ nói: “Tôi tại sao phải đi cùng cô, muốn đi cũng là tự tôi đi, cắt.”

Trong giọng nói tràn đầy chán ghét, đây là Ninh Thư bắt chước thái độ nguyên chủ đối với Lăng Tuyết, cô vừa rồi liền muốn đồng ý, nhưng dựa vào sự chán ghét của nguyên chủ đối với Lăng Tuyết, không thể nào cùng Lăng Tuyết đi chung với nhau được.

Như vậy Lăng Tuyết là đang thăm dò cô, hoài nghi cô, trong lòng Ninh Thư lạnh run, người tu chân nghịch thiên như thế, đến linh hồn thay đổi cũng có thể phát giác.

Bàn tay vàng của nữ chính quá thô quá to rồi, Ninh Thư tỏ vẻ áp lực quá lớn.

Lăng Tuyết thấy một bộ thần sắc chán ghét của Ninh Thư, híp mắt như ra-đa rà quét trên mặt Ninh Thư, dưới ánh mắt của cô ta nhìn cô, cảm giác làn da giống như bị kim đâm vậy, không chịu khống chế mà bắt đầu vặn vẹo.

Ninh Thư hung dữ nhìn Lăng Tuyết trợn trắng mắt, quát: “Nhìn cái gì.”

Lăng Tuyết không nói gì, nhưng bạn học ngồi cùng bàn cô ta lại mở miệng nói: “Lâm Giai Giai, Lăng Tuyết có lòng muốn cùng cô đến tham gia party của Lãnh vương tử, nếu như không có Lăng Tuyết, cô căn bản là không thể đến, không biết tốt xấu.”

Ninh Thư nhìn nữ sinh xuất đầu thay Lăng Tuyết, nói thẳng: “Liên quan đến cô cái rắm, tôi cùng Lăng Tuyết nói chuyện, cô chõ miệng vào làm gì, Lăng Tuyết cho cô chỗ tốt gì, để cô quỳ liếm đầu ngón chân của cô ta như vậy,người ta cũng không nói gì, cô bô bô kêu to làm gì.”

Thật quá sảng khoái ah, dù sao những người này đều không chào đón mình, không bằng cứ xé rách mặt, bộ dáng không kiêng sợ ngược lại thoải mái hơn.

Nữ sinh kia nghe thấy lời nói của Ninh Thư thô tục không chịu nổi, tức giận đến bộ ngực ʘʘ phập phồng, hét lên: “Cô con tiện nhận này.”

“Cô mới là tiện nhân, cô là tiện nhất, cô là tiện nhân, tiện nhân,…”

Bạn học ngồi cùng bàn của Lăng Tuyết nào dám ném bỏ tri thức trực tiếp biến thân thành người đàn bà chanh chua chửi loạn, người ở tầng lớp này như bọn họ, coi như là sâu trong lòng hận đến chết, trên mặt cũng không thay đổi gì, nhưng sau lưng lại đâm một đao.

Đời trước Ninh Thư thế nhưng thấy được không ít người cãi nhau ầm ĩ, loại phương thức khóc lóc om sòm này làm cho không người nào có thể chống đỡ, tú tài gặp được binh đao, có lý cũng nói không rõ.

Quả nhiên nữ sinh kia tức giận muốn chết, hận không thể tiến lên xé cái miệng đang lải nhải của Ninh Thư.

Lăng Tuyết giữ chặt cô bạn cùng bàn sắp bạo phát, lãnh khốc nhìn lướt qua Ninh Thư, nói: “Không sai biệt lắm là được rồi.”

Ninh Thư bị đôi mắt ngập tràn sát khí của đối phương quét qua, trái tim cũng trật mất một nhịp, có vẻ như không cam lòng quệt mồm, còn hung tợn trừng mắt bạn học ngồi cùng bàn của Lăng Tuyết.

“Hà tất gì chấp nhặt người không có hiểu biết, hạ thấp bản thân của mình.” Lăng Tuyết hướng bạn cùng bàn nói.

Nữ sinh cao ngạo lườm Ninh Thư, giống như Ninh Thư là một cái đồ vật ti tiện vậy.

Ninh Thư giật giật khóe miệng, rõ ràng là đang thay Lăng Tuyết chửi thuê, giúp Lăng Tuyết bảo toàn hình tượng cao quý lãnh diễm, cũng không biết cô ta đắc ý cái gì, cái chỉ số thông minh gì thế!

Thử hỏi nữ chính sẽ không nề hà hình tượng của mình cùng người khác mắng nhau sao?

Bên ngoài tựa như cô cũng là giúp nữ chính giữ hình tượng, nhưng không sao, mắng chửi người cũng rất thoải mái ah.