Chương 7: Say Rượu

Sau khi Hoàn Ý Như tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trên ghế bập bênh, xiêm y hoàn chỉnh không loạn như cũ, lúc nàng nhìn về phía Thao Thiết, cặp hắc đồng thấm người kia cũng đồng dạng lạnh lùng nhìn về phía nàng.

Hoặc là nam tử trong mộng thực sự có thật hoặc là tròng mắt kia là do nàng vô ý vẽ lên.

Đêm qua một phen mấy mưa, là mộng hay là thật, nàng hồn nhiên phân không rõ...

Chiều hôm buông xuống là lúc Ngọc Vô Hà mệnh lệnh cho người hầu che mặt, đem Hoàn Ý Như mang đến hậu hoa viên.

Nàng bước lên đường mòn ruột dê khúc chiết, liếc mắt một cái nhìn lại phồn hoa tựa cẩm, không biết để sản sinh ra hương thơm như vậy dưới bùn đất đã lấy đi bao nhiêu hài cốt.

Một nữ nô phủ phục trên thảm cỏ xanh, cả người bao vậy đến chặt chẽ, tay nhổ cỏ dại hỗn loạn. Hai mắt nàng ta dại ra vô thần, hình dáng mặt bên dính đầy bùn hôi, thế nhưng làm Hoàn Ý Như lại có một tia cảm giác quen thuộc.

Giữa vườn hoa có một tòa tiểu trúc, xốc lên màn trúc màu xanh lá, nhìn thấy bàn gỗ bày đồ ăn cùng bầu rượu. Ngọc Vô Hà thẳng tắp ngồi một bên, như một bức tranh thủy mặc chi lan ngọc thụ.

Tối nay hắn mặc một bộ tuyết bào phía trên thêu trúc diệp, vạt áo có hoa văn ám bạc, nhất cử nhất động giống như sao băng rơi xuống đất. Dáng người phong thần trác tuyệt như thế, thật là làm người ta tò mò khuôn mặt dưới nón sa.

Ngọc Vô Hà vỗ nhẹ vị trí bên cạnh người hắn, ý bảo nàng ngồi xuống.

Hoàn Ý Như đối với sự khó nắm bắt của hắn rất dè chừng, không muốn có giao tình sâu sắc, chỉ có thể bất đắc dĩ mà ngồi xuống.

Thấy Ngọc Vô Hà rót rượu cho nàng, Hoàn Ý Như vội ngăn cản: "Ngọc công tử, ta không uống rượu."

Cũng không phải nàng không uống được rượu, mà là chán ghét từ trong xương cốt.

Sự phụ nàng mỗi mười lăm hàng tháng đều uống đến say mèm. Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, chỉ có thể ngồi một bên ở xa xa, nhìn sư phụ uống rượu nổi điên, đối trăng tròn dùng thơ văn để giải tỏa nỗi buồn.

Ngọc Vô Hà viết từng nét trên tay nàng: "Đây là rượu hoa đào, uống một chút không say được."

Hoàn Ý Như miễn cưỡng nếm một chút, quả nhiên mùi rượu rất nhẹ, trộn lẫn vị ngọt của hoa đào, hương thơm ngào ngạt, uống vào cực thoải mái, không kìm được mà uống nhiều mấy ngụm.

Cồn giúp tăng thêm can đảm, nàng liền đem lời nói ra: Ngọc công tử, nếu bắt ta tới chỉ để làm con rối, ta cũng đã làm tốt, giờ là lúc nên để ta rời đi."

Ngọc Vô Hà tạm dừng một lát, gắt gao túm chặt tay nàng, đầu ngón tay viết mạnh lên lòng bàn tay làm nàng hơi đau, chỉ đơn giản viết hai chữ: "Lưu lại."

Hoàn Ý Như ý đồ thuyết phục hắn: "Thủ hạ của Ngọc công tử đều là người tài giỏi, ta chỉ là một nữ tử trừ biết làm con rối căn bản không có đất dụng võ."

Ngọc Vô Hà lại gần sát nàng, ngón tay ngọc viết ra từ ngữ ái muội: "Chỉ cần ngươi..."

Trái tim Hoàn Ý Như đột nhiên co rút lại, nói không rõ là tim đập nhanh hay vẫn là sợ hãi.

"Ta có chút không thoải mái, đi về trước."

"Uống xong này ly lại đi."

Ngọc Vô Hà rót cho nàng chén rượu, ngón tay cố ý vô tình chạm qua rượu.

Nếu chỉ cần uống một chén, nàng cũng không do dự, đứng lên ngửa đầu uống một ngụm để trở về.

"Ngọc công tử, cáo từ." Hoàn Ý Như đi nhanh bước ra khỏi tiểu trúc, lần này Ngọc Vô Hà lại không ngăn cản nàng.

Nhưng nàng chưa đi được mấy bước, chân liền mềm nhũn khuỵu xuống, giống như con diều hỗn độn trong gió, lung lay sắp đổ, bị người ôn nhu mà kéo lên.

"Ta làm sao vậy?" Hoàn Ý Như vuốt cái trán nóng bỏng, trong miệng lẩm bẩm nói thầm.

"Ngươi say rồi." Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ, hơi thở hai người đan chéo vào nhau, triền triền miên miên dày đặc không thể phân biệt.

Nàng mơ hồ đến mức không phát hiện hắn ngày càng gần nàng, giống tiểu miêu nằm trong khuỷu tay của hắn: "Nói bậy...Ta...Ta không có say."

Nàng híp mắt lại xem khăn che mặt của hắn bay lên, một tay đưa qua kéo một cái, hắn quay đầu đi tránh thoát nàng đánh lén.

Khi còn nhỏ thường ngồi trong lòng ngực sư phụ, bị hắn huân đến một thân mùi rượu, liền thở phì phì mà cào nách sư phụ. Hắn ngứa đến mức tránh trái tránh phải, lại luyến tiếc đánh nàng, dí mạnh lên cái mũi nhỏ của nàng: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia!"

Hiện giờ nàng say đến mơ hồ, cũng cào cào nách hắn, lại không thấy một chút phản ứng, hoang mang nhíu mày nói: "Sư phụ, ngươi thế nào lại không ngứa?"

"Ta không phải sư phụ ngươi." Lời nói của hắn lạnh lẽo, tay che trên mí mắt của nàng, đem nón sa ném ở giữa không trung, thật lâu sau mới buông ra ngón tay, "Nhìn một cái xem ta là ai?"

Nàng chớp chớp con ngươi bịt kín hơi nước miễn cưỡng thấy rõ khuôn mặt người nọ.

Di, sư phụ sao lại biến thành nam nhân trong mộng.

"Không cho phép nhắc đến nam nhân khác..." Mà hắn đang tản ra hơi thở quỷ mị, hạ ngươi xuống cắn vành tai như trân châu của nàng.