Chương 5: Ngọc Vô Hà (h)

Nàng từng cùng vật này thân mật tiếp xúc mấy lần, đây cũng là lần đầu cảm giác nó cứng rắn thô dài, gân mạch phía trên cũng hơi hơi nhảy lên, tựa như con thú đang ngủ đông chờ đợi con mồi nhỏ yếu.

Lúc ban đầu Hoàn Ý Như nếm thử tình dục khó tránh khỏi có chút e lệ không chịu nổi, bỗng chốc rút tay về, trên mặt một mảnh đỏ rực.

Hắn cực kỳ thích dáng vẻ này của nàng, khẽ cười một tiếng, nắm lấy vòng eo mảnh khảnh, môi mỏng dán lên gò má phiếm hồng. Nụ hôn so với gió còn mềm nhẹ hơn, mang theo lay động ngứa ngáy giống như cỏ dại, chậm rãi dịch đến cổ của nàng.

Hắn mạnh mẽ mà đẩy ra áo lót của nàng, bàn tay thưởng thức thân thể ngây ngô. Vú nàng còn chưa trưởng thành, giống hai tiểu màn thầu no đủ, chạm vào một chút liền hơi hơi đau đớn, càng đừng nói là bị hắn mạnh mẽ vuốt ve, thậm chí dùng răng khẽ cắn đầu v*.

"A...Nhẹ một chút..." Hoàn Ý Như khó nhịn mà kêu đau.

Hắn tùy ý mà duỗi tay về phía u cốc dưới thân nàng, ngón tay khiêu khích hai mảnh thịt hồng nhạt, thâm nhập vào khe thịt mà trừu lộng. Cũng đồng thời cúi xuống hôn nàng, đầu tiên là cặp môi thơm màu anh đào, lại hôn chóp mũi nhỏ, hôn lên mi mắt khép lại của nàng...

Hai chân trắng nõn bị hắn bắt mở ra, côn th*t chìm sâu vào tiểu huyệt mềm mại của nàng, miệng huyệt nháy mắt bị căng đến cực đại.

Đường cong phập phồng ở trên người nàng, mới đầu còn ôn nhu nhẹ nhàng chậm chạp, không một hồi liền trở nên thô bạo, mỗi lần đều đâm vào chỗ sâu nhất, hỗn độn mà thô bạo.

Cả phòng mờ mịt hương vị tình dục, cảnh xuân di động trên giường. đầu v* nho nhỏ lay động theo tần suất ngày càng nhanh giống như thù du lung lay sắp đổ. Chỗ lông tơ đen giữa hai chân bị côn th*t đỏ thẫm ra ra vào vào, kéo ra chất lỏng sền sệt dính vào chỗ giao hợp.

Hoàn Ý Như bị đùa bỡn đến rên rỉ không ngừng, nhìn nam nhân đang đè trên người mình, thanh âm trầm trầm hỏi: "Vì sao ta cảm thấy đây không phải mộng, ngươi rốt cuộc là ai?"

Đầu đang chôn ở nhũ thịt của nàng ngẩng lên, con ngươi trong trẻo lung linh rực rỡ: "Chờ lần sau gặp mặt nói cho ngươi......"

......

Ban ngày, Hoàn Ý Như lại bị gọi đến tiểu đình giữa hồ, tiếp đón nàng đổi thành bốn bạch y nhân che mặt, hắc y nhân một cái cũng không thấy bóng dáng.

Đạm y nam tử ngồi ngay ngắn ở đình hóng gió, phân loại quân cờ trắng đen, nghe được tiếng bước chân cũng không ngẩng đầu lên.

Hoàn Ý Như ngồi vào đối diện hắn, ho nhẹ một tiếng: "Công tử, ta tới rồi, tiếp theo chúng ta đánh cờ sao?"

Đạm y nam tử ngẩng đầu lên nhìn nàng, gió nhẹ lướt qua một góc lụa trắng, tựa như phù dung sớm nở tối tàn, lộ ra cằm lưu tuyến rõ ràng.

Đột nhiên trong lúc đó, hắn nâng lên tay áo, cầm lấy tay của nàng, cho dù nàng có ý đồ muốn tránh thoát, hắn cũng gắt gao bắt lấy không bỏ.

Chờ Hoàn Ý Như không giãy dụa, đạm y nam tử mới viết lên bàn tay nàng, ngón tay như ngọc để ở lòng bàn tay viết từng nét bút.

Lòng bàn tay bị chạm vào dâng lên một tia ngứa ngáy, Hoàn Ý Như bị nhiễu loạn tâm tư, không cảm giác được hắn viết chữ gì.

"Có thể viết lại một lần hay không?" Hoàn Ý Như nghẹn ngào mà nói.

Đạm y nam tử đột nhiên đem nàng kéo lại càng gần, cơ hồ dán trên ngực hắn.

Hoàn Ý Như đã gặp qua hắn tàn nhẫn, kỳ thật có điểm sợ hắn, hiện giờ bị hắn giống như ôm ở trong ngực, tầm mắt liền không biết đặt ở đâu.

Đạm y nam tử đầu ngón tay di động, mỗi chữ viết xong liền vuốt nhẹ lòng bàn tay một chút, tiếp tục viết xuống một chữ khác.

"Ngọc Vô Hà?" Hoàn Ý Như lẩm bẩm nói.

Đạm y nam tử hơi hơi gật đầu, cách một tầng lụa trắng, trong sáng đến cười ra tiếng.

Hắn nói ra tên của mình là muốn nàng thay đổi xưng hô sao.

Hoàn Ý Như không muốn cùng nam tử xa lạ thân cận, đối với hắn khách sáo mà cười cười, bất động thanh sắc mà lui về phía sau, rời khỏi người hắn: "Ngọc công tử, ta biết tên của ngươi."

Hơi thở xưng quanh bất chợt trở nên lạnh lẽo, Ngọc Vô Hà phất tay áo một cái, đột nhiên chụp lấy bàn tay nàng, đem quân cờ đen trắng thu vào hộp gỗ.

Hoàn Ý Như không rõ nguyên do, quân cờ vừa rồi chính hắn lấy ra, như thế nào đột nhiên không chơi nữa?

Người hầu bạch y bên cạnh chỉ vào bờ bên kia, ý bảo Hoàn Ý Như rời khỏi nơi này.

Hoàn Ý Như đành phải xấu hổ nhìn trên mặt đất, nghiêng đầu nhìn về phía tiểu đình giữa hồ, thế nhưng không có một bóng người. Đình này chỉ có một hành lang để lên bờ, Ngọc Vô Hà cùng bốn người hầu chẳng lẽ là bay đi?

Trên đường Hoàn Ý Như trở về phòng ngủ, thấy mấy nô lệ cường tráng kéo một chiếc xe đẩy tay, đi đến chỗ vườn hoa. Xe đẩy tay bị che một miếng vải đen to, phồng lên hình dáng nhấp nhô.

Hoàn Ý Như hỏi một người trong đó: "Các người kéo đồ vật gì vậy?"

Nô lệ lau mồ hồi, nịnh nọt mà cười nói: "Bẩm cổ nương, là phân bón trồng hoa."

Hoàn Ý Như gật gật đầu, để bọn họ rời đi.

Lúc này bánh xe của xe đẩy tay vướng phải viên gạch, nghiêng về một bên, miếng vải đen vô ý nhấc lên hơn một nửa.

Phảng phất từ đầu đến chân bị rót một chậu nước đá, Hoàn Ý Như cảm giác mỗi sợi lông tơ đều dựng lên, hít thở không thông mà nhìn chằm chằm vào cái gọi là phân bón hoa kia.

Chỉ thấy dưới một góc vải đen lộ ra gương mặt người không còn chút máu, rõ ràng là khuôn mặt của thủ lĩnh hắc y nhân...