Chương 34: Trấn An

Hoàn Ý Như bị nhốt trong quan tài, đầu gối cọ ở trên tấm ván gỗ đau đớn, ngay cả thở dốc cũng đều bị áp bách.

Gian nan động đậy thân thể, nàng ý đồ từ trong quan tài tạo ra cái dấu vết, muốn thấy rõ bên ngoài xảy ra cái gì...

Sau đó nàng thấy là sự hủy diệt tuyệt vọng nhất...

Khi Ngọc Vô Hà mở nắp quan tài ra thấy nàng đang đem thân mình co thành một đoàn, mặt chôn thật sâu phía dưới, tóc đen hỗn độn tản ra.

Yếu ớt như thế, dường như chạm vào một chút liền tan vỡ.

Tay Ngọc Vô Hà chạm vào Hoàn Ý Như, nàng đột nhiên rùng mình một cái, lật người qua, lộ ra khuôn mặt tái nhợt, liễu diệp tế mi co chặt, cắn chặt môi đỏ nhìn về phía hắn.

Mới vừa rồi nàng không phải nhìn thấy cái gì chứ?

Vì sao đối với hắn sợ hãi như vậy, ngay cả hắn đối với những người khác tàn nhẫn thì cũng không đanh lương thương tổn một sợi tóc của nàng.

Hắn hạ người đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, nghĩ chậm rãi mềm hóa trái tim không thuộc về hắn kia.

Một hồi lâu, thân hình căng chặt của nàng hơi hơi thả lỏng xuống, ôn thôn hỏi: "Ngươi...Ngươi có phải ăn những con quỷ đó hay không?"

"Ngươi đều thấy?" Ngọc Vô Hà đem mặt nàng vặn đến trước mặt, bức nàng đối diện với chính mình, "Bởi vì chuyện này nên sợ hãi ta?"

Hoàn Ý Như tuy đã trấn định lại nhưng khi nhìn hắn đôi mắt vẫn còn lóng lánh nước: "Những người bị ngươi hại chết lúc trước, bọn họ cũng bị ngươi ăn sao? Ngọc Vô Hà, ngươi rốt cuộc là cái dạng tồn tại gì?"

"Ta cần ăn hồn phách đúng giờ, nếu không thân thể này không thể nhúc nhích." Thanh âm của hắn mang theo bất đắc dĩ cùng chua xót, chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, "Nếu có một ngày ta rốt cuộc không động đậy nổi, ngươi có thể thiêu hủy ta hay không?"

Hoàn Ý Như trố mắt một khắc, thong thả lại kiên định lắc đầu.

Nàng sao có thể nhẫn tâm hủy diệt hắn.

Cũng không chỉ bởi vì Ngọc Vô Hà là kiệt tác hoàn mỹ nhất của nàng, có lẽ trong quá trình bị hắn cưỡng đoạt, nàng tiềm di mặc hóa đã để ý nam nhân này.

Mặt mày hắn hơi hướng về phía trước giương lên, tựa như đang cười.

"Ý Như, không cần sợ ta." Hắn nầng bàn tay của nàng lên, cúi đầu hôn hôn lòng bàn tay, "Tất cả mọi chuyện ta đều muốn kiểm soát, riêng chỉ có mình nàng là ta không muốn thao túng, ta càng muốn nàng tự nguyện đi theo bên người ta."

Xúc cảm tê tê dại dại từ cái hôn của hắn rơi xuống tầng tầng kích khởi.

Hoàn Ý Như hít vào một hơi thật sâu, mất tự nhiên quay đầu đi.

Hắn ái muội sát lại gần nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói nhỏ: "Ta nghĩ muốn chạm vào nàng..."

Mặt Hoàn Ý Như lộ vẻ kinh ngạc, chống lồng ngực hắn nói: "Nhưng nơi này là hoàng lăng, khắp nơi đều là quan tài."

Nói xong lời này, nàng thật muốn tát mình một cái.

Cái này không phải là trọng điểm có được không, mấu chốt vấn đề là chạm hay không chạm vào.

Hắn cười khẽ cởi bỏ vạt áo của nàng: "Vậy thì sao, ngại nơi này dơ sao?"

Bản thân hắn cũng có thói sạch sẽ, nhưng chính là nghĩ ở trong quan tài làm giống như là dùng thân phận người chết chạm vào nàng.

Ngọc Vô Hà hôn lên tô nhũ lộ ra từ yếm của nàng, dùng đầu lưỡi thấm ướt đầu v* phấn hồng, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn.

Cổ họng nàng tràn ra tiếng rên rỉ khó nhịn, tình dục chôn dấu trong cơ thể bị hắn khơi mào.

Ngọc Vô Hà đột nhiên đem nàng nhấc lên, chính mình nửa nằm trong quan tài, để nàng khóa ngồi trên phần hông của hắn: "Ta sẽ không để nàng dính chút dơ bẩn nào."

Nàng có thể cảm giác được côn th*t cứng rắn đang đâm mình, mặt theo bản năng hơi hơi phiếm hồng: "Không phải, ta không muốn làm."

"Nhưng ta muốn." Hắn cười đến vô cùng đáng giận, nhanh nhẹn cởi bỏ đai lưng của nàng, "Nàng lập tức cũng sẽ muốn."

Hạ thể nàng trơn bóng lộ ra trước mặt hắn, mật huyệt sau mấy phen khiêu khích rất nhanh đã ướt dầm dề.

Hắn ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, hạ thân đâm một cái tiến sâu vào thân thể mềm mại của nàng...