Chương 2: Điêu Khắc Con Rối

Hắc vụ khẽ vuốt cổ nàng, mang theo cái lạnh thấu xương, chậm rãi hướng đến xương quai xanh của nàng, xé mở áo lót trắng mỏng mà thưởng thức bộ ngực sữa no đủ của nàng.

Hoàn Ý Như nhìn thấy hành động đáng sợ của hắc vụ, lỗ chân lông trong nháy mắt co rút lại, bất kể vặn vẹo chân tay như thế nào, thân thể vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể chớp cặp mắt to tròn.

Nàng có thể cảm nhận được vật nóng ẩm đụng vào đầu v* bị đùa bỡn đến cứng rắn, liếm từng vòng từng vòng trên ngực nàng. Cự vật cứng rắn ma sát tại giữa hai chân,lông tơ tại bên ngoài hoa huy*t vẽ loạn, làm cho hoa môi vừa sưng lại vừa ngứa, mật hoa cứ ồ ạt chảy ra.

Đây là mộng, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, nàng gắt gao nắm chặt mắt lại, miệng không ngừng nói cho chính mình.

Nhưng cảm giác này rất chân thật, một luồng nhiệt chạy thẳng đến bụng làm giữa hai chân có cảm giác trống rỗng, sinh ra kích thích mãnh liệt. Cả mặt nàng trướng lên đỏ bừng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, hồn nhiên không biết nguyên nhân tại sao.

Hai chân nàng bị tách ra làm gió lạnh xâm nhập vào giữa, gậy lớn để tại miệng huyệt nơi chưa từng bị khai phá, hướng bên trong mà thẳng lưng chọc tới.

Dưới thân giống như bị cây đao xé rách, nàng thống khổ tưởng như thét chói tai nhưng lại không phát ra âm thanh nào, chỉ có thể tùy ý để cây gậy chọc tới huyệt đạo.

Cây gậy ma sát tầng tầng nếp nhăn, cường nghạnh mở ra miệng huyệt, tiến vào chỗ sâu nhất, không để ý thân thể nàng bài xích mà kịch liệt rút chọc.

Cự vật thô dài chống đỡ làm bụng nàng trướng lên, huyệt đạo càng không ngừng co rút lại, gắt gao bao lấy dị vật.

Gậy lớn bị nàng kẹp cho kích thích, đâm vào lại càng nhanh càng hung ác hơn, đem mật nước bên trong bắn ra ngoài.

Đệm chăn dưới thân hai người bị ép lõm xuống, giường nằm đong đưa, tấm ván gỗ kẹt kẹt rung động.

Sau đó trí nhớ trở nên mê loạn, hắc vụ từng chút một ngưng kết lại, hiện ra thân thể cùng tay chân, thân hình nam tử thon dài lộ ra, duy chỉ khuôn mặt là một mảng mơ hồ ẩn vào sương mù.

“ A…” Nàng nghe được chính mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, giống như tại nơi miếu phật hoang vắng, xuyên qua áp chế hắc vụ phía trên.

Sương mù trong phòng di tán đi, đem dây dưa vừa đó trở về yên lặng.

Hoàn Ý Như đột nhiên ngồi dậy, nhặt lên cái quẹt lửa châm ngọn nến.

Ánh sáng tại gian phòng hơi hơi chớp lên, nhìn ra không thấy điều gì cổ quái, áo lót của nàng đều chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu hiệu bị xé mở.

Chẳng lẽ việc vừa mới xảy ra hết thảy đều là mộng, Hoàn Ý Như cảm thấy sợ nổi da gà, sau nửa đêm nàng vẫn không dám thổi tắt ngọn nến.

Ngày tiếp theo hắc y nhân mang Hoàn Ý Như đến mộc phòng, chỉ vào môt hòm bảo vật nói:” Đây là đồ để ngươi làm búp bê, đều là trân bảo khó tìm, nếu dùng hết mà còn búp bê còn làm không tốt, cái mạng nhỏ của ngươi khó mà giữ được.”

Hoàn Ý Như mở ra hòm bảo vật mà líu lưỡi không thôi, trong thùng này quả thực chứa càn khôn, hiếm có khó tìm a.

Gỗ Thích Ca, tính chất mềm mại nhưng dẻo dai, giống với thân thể người, là gỗ chế tác búp bê khó tìm.

Hạt châu đen của người cá, là nước mắt người cá khi cực kì bi thương mới chảy ra, dùng để làm đồng tử cho mắt búp bê.

Ngọc Lam Điền Hương, là loại ngọc Lam Điền quý giá nhất, có thể làm tròng mắt trắng.

Còn có Oanh hồn thảo làm tóc đen, Kim lũ ti để làm gân mạch, nước hoa thuốc phiện làm màu cho cánh môi…

Hoàn Ý Như nắm dao khắc gỗ, tay hơi run run, cũng không biết nên hạ đao như thế nào.

Không chỉ vì sợ làm búp bê không tốt sẽ mất mạng, mà cũng là lần đầu nàng sử dụng vật liệu trân quý như vậy, chế tạo nên độc nhất vô nhị người gỗ, kích động khó mà nói thành lời.

Đầu tiên là khắc ra hình dạng của búp bê, Hoàn Ý Như nhất thời có vẻ khó khăn, nhìn bức họa nam tử yểu điệu đó, căn bản không thể nào phán đoán ra hình thể của hắn.

Không biết vì sao lại nhớ tới ác mộng đêm qua, hắc vụ khi đó hóa ra thân thể nam tử thật hoàn mỹ, nàng liền đơn giản dựa vào hình dạng của hắn mà chế tạo thân thể búp bê…