Chương 16: Cố Nhân

"Bắt sống nàng về đây, còn nam nhân đó..." Ngọc Vô Hà ngường một lát, thoáng chốc sát khí bốc lên." Chém thành ngàn mảnh cho ta."

Bốn thủ hộ người rối bay ra từ trong màn đêm hỗn độn, vây quanh hai người Hoàn Ý Như.

Thiếu niên chỉ vào một người trong số đó, mặt đều bị dọa trắng:" không phải ta đã giết hắn sao, đầu hắn làm sao mọc lại được."

Hoàn Ý Như rút ra chỉ bạc từ trong tay áo, nghiêng mắt liếc hắn một cái:" Đừng quan tâm nhiều như vậy, trước hết hãy giữ lấy cái mạng nhỏ của ngươi, rồi còn phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi quỷ quái này."

" Xú nữ nhân, ngươi nhưng lại dám coi thường ta." Thiếu niên hừ nhẹ một tiếng, dễ dàng tránh thoát công kích, lấy một mình hắn cũng bốn người rối quyết đấu, Hoàn Ý Như nghiêm túc yểm trợ bên cạnh.

Đòn công kích của thiếu niên mặc dù mạnh, nhưng sức lực lại không ngăn nổi những con rối này, đánh trúng chúng cúng không có chút phản ứng nào.

" Chẳng lẽ bọn họ không phải người sống?" Thiếu niên hổn hển thở sâu, cánh tay công kích đau đến tê dại, bị ép đến bên người phu nhân Hầu gia, dưới sự giận giữ cầm lấy đèn dầu trong tay nàng, hướng người gỗ ném qua.

Đèn dầu vừa mới rơi vào một đống cỏ tranh, ánh lửa nghiêng nghiêng lập tức đốt trụi cỏ tranh khô. Hỏa diễm bất ngờ thình lình khiến người rối lui hết về phía sau, tránh như tránh mãnh hổ.

" Bọn họ dường như rất sợ lửa." Thiếu niên hân hoan nói.

Cái này chính là hỏa khắc mộc, bốn khối người rối này là dùng gỗ thường làm nên, dính một mồi lửa liền cháy. Mà gỗ Thích Ca này là nguyên liệu quý hiếm, gặp lửa không hề bị ảnh hưởng.

Theo lý thuyết thì Ngọc Vô Hà sẽ không sợ lửa, nhưng đôi mắt chứa ánh lửa của hắn, trong nháy mắt ngưng trọng, tròng mắt hiện lên màu đỏ tươi nhè nhẹ. Giống như có khí tức đen dày ở quanh người hắn, cành cây dưới chân từng cây một bị bẻ gãy.

" Còn không mau chạy trốn." Thiếu niên nhặt lên 1cành củi đã châm lửa, kéo Hoàn Ý Như còn trố mắt bỏ chạy.

Thiếu niên vừa chạy vừa châm lửa vào bồn hoa, đem hoa viên cháy sạch, sương khói hỗn loạn.

hắn vừa muốn cảm khái vì không có người truy đuổi, chợt thấy trong một gian phòng có ba bóng người treo lơ lửng, hắn sợ hãi hét to:" Họ...bọn họ đều đã chết..."

Hoàn Ý Như tập trung nhìn vào mới phát hiện ba bóng đen kia, là người chết bị treo ngược, hơn nữa quần áo trên người bọn họ giống thiếu niên như đúc.

Hoàn Ý Như hỏi:" Bọn họ đi vào cùng ngươi?"

" Đúng..." Thiếu niên lau khóe mắt, khô khốc nghẹn ngào một tiếng:" Bốn người chúng ta chia ra bốn đường, ở trong phủ tìm Mặc Huyền ngọc, bọn họ vậy mà đã chết...Còn chết thảm như vậy..."

Ba người này có lẽ bị Ngọc Vô Hà giết chết, lại bỏ sót một con cá lọt lưới, thiếu niên này thật quá may mắn rồi.

Thiếu niên ẩn mình đi về phía trước, đem đường đi thăm dò một lần, rất nhanh tìm được cửa ra ngoài, mang theo Hoàn Ý Như trèo tường ra ngoài phủ.

Phía sau phủ trạch có một rừng cây nhỏ, đi tiếp năm trăm bước có một cỗ xe ngựa, vốn lad nơi hắncùng đồng đội tập hợp.

Thiếu niên ở phía trước đánh xe ngựa, mạnh mẽ vang dội rời đi, Hoàn Ý Như nghiêm túc ngồi trong xe, còn chưa thể bình phục hoi hấp, khó mà tin rằng mình đã trốn thoát.

Trong tiếng bánh xe lộp cộp, nàng dần dần có chút mệt mỏi, ghé vào đệm ghế ngủ thiếp đi.

Lúc Trời Trăng chuyển đổi, hai hàng mi nàng thanh tú chớp chớp, đồng tử chưa thể thích ứng với ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh phía trước, bị tia nắng ban mai màu hồng chiếu lấp lánh tươi sáng.

Hoàn Ý Như tưởng là thiếu niên kia, mơ mơ màng màng nói:" Làm sao ngươi lại vào đây?"

Người nọ cong người xuống, khẽ vuốt cạnh mặt nàng, tựa như ác mộng thì thầm:" Ta luôn luôn ở bên cạnh nàng..."

một cỗ hàn khí từ đỉnh đầu bôc lên, Hoàn Ý Như bừng tỉnh khẽ kêu một tiếng, hoàn hồn khi thấy trong xe hoàn toàn không có ai khác.

" Kêu la cái gì, kỳ lạ..." Thiếu niên không kiên nhẫn vén màn xe lên, bày ra một bản mặt thối.

" Vừa nãy...trong xe có người?" Hoàn Ý Như hỏi đứt quãng.

" Là ngươi, một người sống sờ sờ a..." Thiếu niên mân mê miệng khẽ cười một tiếng:" Lại ngủ một chút đi, đừng để đến khi chủ nhân ta triệu kiến, ngươi còn bày ra bộ dạng thần chí không rõ này.

" Gặp chủ nhân ngươi?" Hoàn Ý Như thấp giọng lẩm bẩm.

thật vất vả nhảy ra ngoài hố lửa, không tưởng được lại nhảy vào một cái hố khác....