Chương 7: Theo đuổi những cảm xúc xa vời vợi

Nam Lâm đi ăn cùng Dương Thùy về. Vừa bước đến cửa, đồng nghiệp của anh đã nói:

- Nam Lâm! Cô nàng của cậu vừa gọi điện đấy.

- Cô nàng nào?

- Lê Linh.

Nam Lâm thở dài rồi ngồi vào chiếc ghế của mình và nói:

- Lần sau cô ta gọi đến đây thì cậu cứ cúp máy thẳng thắn đi.

Trịnh Thắng. Là bạn đồng nghiệp của Nam Lâm. Anh cũng giống như Dương Thùy là bạn của Trúc Diệp vậy.

Khi nghe Nam Lâm nói thế thì anh không khỏi nhíu mày:

- Lại thay "áo" mới rồi à?

Nam Lâm nhếch môi cười:

- Thay được thì đã tốt. Không thấy cái áo này đang bám chặt vào người tôi hay sao?

- Nam Lâm. Nhưng Lê Linh rất được mà.

Nam Lâm vội bật người khỏi ghế rồi quay ra nhìn Trịnh thắng vẻ nghi ngờ:

- Trịnh thắng, đừng nói với tôi cậu đã yêu cô ấy rồi đấy nhé?

Trịnh Thắng mặt đỏ bừng rồi ấp úng:

- Làm gì...có.

- Khi nói dối cậu sẽ đảo mắt. Thoát khỏi được Nam Lâm này sao?

Trịnh Thắng cuối cùng cũng phải thừa nhận:

- Thì có một chút. Nhưng cô ấy vẫn còn yêu cậu lắm.

Nam Lâm đứng dậy rồi đi đến chỗ Trịnh thắng nói:

- Trịnh Thắng. Bay giờ cậu có quyền thay đổi người cô ấy yêu là cậu cơ mà. Nếu muốn người ta yêu mình mà cứ đứng đấy nói mấy câu nhảm nhí kiểu như: Anh mong em sẽ hạnh phúc hay là anh chờ em, anh sẽ mãi yêu em...Quên nó đi. Cậu mà làm vậy thì chẳng thay đổi được kết quả đâu. Tấn công đi, tôi sẽ cho cậu một số thông tin.

Thế là hai anh chàng quên mất đang là giờ làm việc, vội chụm đầu lại bàn tán về chuyện riêng tư. Có vẻ như đề tài này nóng hổi hơn những đề tài trong công việc rất nhiều.

Trúc Diệp vừa gặp Mạnh Đức đã vội kéo anh chàng lại để thông báo tình hình:

- Mạnh Đức, cậu đi đâu từ sáng đến giờ? Có biết là Dương Thùy vừa đi với ai không?

Mạnh Đức nghe Trúc Diệp nói như vậy chợt bốc hỏa, giọng nói to hơn bất cứ ai đang đứng gần đây:

- Lại với cái thằng Nam Lâm ấy hả?

- Phải.

Rồi sự tức giận lại như bốc thêm được một tấc nữa:

- Hôm qua tôi đã gặp Dương Thùy đi với một người đàn ông có lẽ là hơn 50 tuổi. Tôi không biết dạo này Dương thùy đang làm cái nghề gì nữa?

Trúc diệp cũng hơi bất ngờ vì cái thông tin này. Cô vội vàng hỏi:

- Anh không nhìn nhầm chứ?

- Dương Thùy có biến thành hơi thì tôi vẫn phát hiện ra cô ấy.

Trúc Diệp vội thu ánh mắt về. Cô cũng không ngờ Dương thùy lại đổ đốn ra như thế này. Theo như cô biết thì Dương thùy không phải hạng người cần tiền. Thậm chí, Dương Thùy còn rất dư giả. Cô ấy không phải lo tiền nhà vì cô ấy đã có nhà riêng, không cần phải lo tiền sinh hoạt vì tháng nào bố cô ấy cũng gửi tiền. Tiền lương và mấy loại tiền khác nữa cô ấy đổ vào việc mua sắm. Không hề có dấu hiệu tiêu tiền vì bệnh tật. Vậy cô ấy sao lại...

- Mạnh Đức. Anh hãy giữ lại Dương Thùy ngay lúc này đi. Tôi cũng không muốn cô ấy đi với Nam Lâm nữa.

Nói đến vấn đề này, Mạnh Đức chợt thấy tức giận. Là ai đã cho họ đến với nhau cơ chứ? Chẳng phải là Trúc Diệp hay sao? Nói sớm thì Dương Thùy cũng đâu có đi ăn với Nam Lâm được.

- Được rồi, việc của tôi, tôi khắc biết giải quyết.

Nói rồi Mạnh Đức bỏ đi.

Trúc diệp đứng lặng người nhìn Mạnh Đức bước xa dần. Chắc anh ấy phải đau khổ lắm. Người con gái mình yêu đa đi cùng với hai người khác nhau cơ mà. Đợi khi Dương Thùy về cô nhất định sẽ hỏi cô ấy cho ra nhẽ.

Dương Thùy bước vào công ti đã bắt gặp Mạnh Đức đứng đợi ở phía cửa chính. Cô nhìn Mạnh Đức rồi định bước qua. Nhưng bước còn chưa được bao xa thì đã bị anh ta kéo giật lại.

Mạnh Đức không kiềm chế nổi những cảm giác đang trào dâng trong tâm hồn nên đã hôn Dương Thùy một cách cuồng nhiệt. Trước ánh mắt của những nhân viên đang đi lại trong công ti. anh cũng không hiểu sao mình phải làm vậy. Nhưng nếu như không làm vậy thì anh cũng chẳng biết mình nên làm gì.

Dương Thùy bị hôn bất ngờ nên giật người ta rồi trợn mắt nhìn Mạnh Đức. Cũng may cho anh ta là hôm nay tâm trạng cô rất tốt nên không muốn đánh người. Thế cho nên là anh ta sẽ an toàn sau nụ hôn này. Dương Thùy lau môi rồi lại bước đi tiếp. Cô chẳng muốn nói gì nữa cả.

Mạnh Đức thấy Dương thùy như vậy thì không khỏi đau xót. Anh đuổi theo cô rồi nói:

- Dương Thùy, vừa nãy em đã đi đâu?

- Ăn cơm!.

- Với ai?

Đúng lúc ấy Dương thùy dừng lại, Mạnh Đức đang đuổi theo sau. Lực của quán tính khiến anh không thể dừng lại theo cô nên đã đâm thẳng vào người Dương Thùy và... hai người cùng ngã xuống sàn.

Dương Thùy bị Mạnh Đức đè tưởng chừng như các cơ quan nội tạng của cô đã theo một đường nào đó mà tuôn hết ra ngoài. Còn chưa kể xương cốt của cô, có lẽ nó đã bị rạn nứt phần nào rồi.

Dương Thùy nhăn mặt, gắng gượng đẩy Mạnh Đức ra rồi hét toáng lên:

- Đồ điên. Anh định giết tôi đấy à?

Mạnh Đức vội vàng đỡ Dương Thùy đứng dậy, phủi lớp bụi bám vào quần áo của cô rồi nói:

- Anh xin lỗi!

Dương Thùy đạp cho anh ta một cái. Đây là hành đống thường xuyên của Dương Thùy đối với Mạnh Đức. Kể cả lúc hai người yêu nhau. Cái đáng nói ở đây là Mạnh Đức lại để cho Dương Thùy đánh vô điều kiện mà không có bất kì ý kiến phản bác nào.

- Anh là thằng điên. Tôi và anh đã hết rồi, đừng có lúc nào cũng quản tôi như vậy. Tôi nói cho anh biết, nếu anh còn lặp lại những hành động điên rồ này nữa thì anh chết chắc với tôi.

Mạnh Đức vẫn không chịu thua, anh gân cổ lên:

- Yêu em đã là đi vào chỗ chết rồi. còn sợ gì nữa sao?

Dương Thùy không ngờ Mạnh Đức lại nói vậy. bỗng dưng cô thấy anh ta ngốc nghếch quá. Muốn cười mà không cười được. Nếu cười anh ta sẽ lại bám theo cô mãi không chịu buông. Không phải là cô không còn yêu Mạnh Đức nữa, nhưng cô không thích mẹ của Mạnh Đức. Khi biết hoàn cảnh gia đình cô, bà ta nhất định sẽ có phản ứng không đáng có. Vả lại, anh chàng này quá ngốc, hoặc có thể coi lí do thứ hai là một lời ngụy biện của bản thân.

Dương Thùy lục túi xách rồi vứt lên bàn một cộp tiền. Cô hếch mặt về phía Mạnh Đức rồi nói:

- Chừng này đã đủ mua tình yêu của anh chưa? Mua cạn kiệt luôn đi, đừng có nhớ về tôi nữa. Thế nhé?

Nói rồi cô bước đi để lại Mạnh Đức đứng chết lặng ở đó. Cô phải làm vậy để cho Mạnh Đức nghĩ xấu về mình. Để anh ta hết nuôi hy vọng với cô.

Mạnh Đức nhìn cộp tiên trước mặt mình, anh cầm nó lên rồi nhếch môi cười hờ hững:

- Cũng không phải là tồi. Xem ra em đã luyện câu nói này rất lâu rồi. Thật đáng yêu!

* * *

An Lâm kết thúc ngày làm việc.

Khi bước ra xe An Lâm đã thấy Khánh Lâm đang đẩy một chiếc xe lăn. Thấy cô có vẻ khó khăn nên anh đã chạy đến rồi nói:

- Chiếc xe này có lẽ đã cũ rồi, để tôi lấy giúp cô chiếc xe khác.

Khánh Lâm còn chưa kịp nói đồng ý hay không thì An Lâm đã nhấc bổng chiếc xe lên rồi bước đi.

Một lúc sau, anh quay về với một chiếc xe lăn khác. Khi anh để trước mặt cô, anh còn đẩy đi đẩy lại để chắc chắn nó vẫn còn dùng tốt. Xong xuôi An Lâm mới ngẩng mặt lên cười tươi:

- Cô xem. Nếu để người nhà cô ngồi chiếc xe này, họ sẽ thấy dễ chịu hơn.

Khánh Lâm thật không ngờ anh chàng An Lâm này lại chu đáo như vậy. Khoảnh khắc này như có hàng ngàn tia nắng ấm chiếu rọi vào tim cô. Đã lâu lắm rồi cô chưa có được cảm giác như thế này. Khi nghe an Lâm nói thế, Khánh Lâm đã cười:

- Cám ơn anh!.

- Không có gì.

Rồi anh chào cô và quay người bước đi.

Khánh Lâm nhìn theo bóng dáng của An Lâm tự hỏi: Với ai anh ấy cũng tốt như vậy sao? Cô không biết cảm giác An Lâm mang lại cho mình là gì, chỉ biết là nó rất ấm áp và bình yên. Những cảm giác mà Khánh Lâm đã ao ước từ lâu. Từ rất lâu rồi.

Trúc Diệp bước vào căn hộ của mình. Lại là cái cảm giác trống trải này bao trùm lấy cô. Biết bao giờ căn nhà này mới có thêm người thứ hai đây? Trúc diệp tự hỏi rồi lại nhớ tới Dương Thùy. Thế là cô lục túi lấy chiếc điện thoại của mình ra và gọi cho Dương thùy.

- Dương Thùy à? Em đến nhà chị nhé?

Dương Thùy đang ở một nơi nào đó có vẻ rất náo nhiệt. Đây là những chỗ mà cô nàng thường lui tới. Khi nghe thấy Trúc diệp mới mình như vậy thì cô đã hiểu ngay ra tâm trạng của Trúc Diệp có gì đó không ổn rồi. Cô vội trả lời lại:

- Được. Chị đợi em một lúc.

Trúc diệp đang chuẩn bị bữa tối thì chuông cửa reo lên. Cô chạy ra mở cửa. Là Nam Lâm.

Trúc Diệp tưởng người vừa gọi cửa là Dương Thùy, nhưng không ngờ đứng trước mặt cô bây giờ là Nam Lâm. Cô quay người đi vào, không đóng cửa và cũng chẳng mời anh vào nhà.

Nam Lâm vẫn bình thản bước vào. Anh cũng không để ý đến cái bất lịch sự của Trúc Diệp. Khi thấy có mùi thức ăn Nam Lâm vội hỏi:

- Em đang làm bữa tối à?

Trúc Diệp trả lời:

- Chỉ đủ hai người ăn thôi.

- Còn người nào khác sao?

- Dương Thùy.

Nam Lâm "ồ" lên vẻ hiểu ý. Xem ra hai người rất thân với nhau thì phải. Anh ngồi vào ghế ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Ở chung một thành phố, mà anh và cô ấy chẳng bao giờ liên lạc, chẳng bao giờ đến nhà nhau, hoàn toàn xa lạ. Còn xa lạ hơn cả những người anh em bất đắc dĩ. Nam Lâm thở dài.

Trúc Diệp dường như nghe thấy được tiếng Nam Lâm thở dài. Điều cô đang thắc mắc là tại sao Nam Lâm lại đến đây như vậy? Anh ta muốn làm cái gì đây?

Trúc Diệp chuẩn bị xong bữa tối. Dương Thùy vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, còn Nam Lâm thì cứ ngồi ở nhà cô chẳng chịu đi. Sao người mong tới lại chẳng tới, còn người không muốn thấy mặt thì cứ đến thế này?

Cuối cùng, Trúc Diệp cũng đành mang ra cho Nam Lâm một lon nước ngọt rồi hỏi:

- Anh đến đây có chuyện gì không?

Nam Lâm bật lon nước ra uống rồi mới trả lời cô:

- Hôm nọ em có bỏ quên chiếc cặp tóc trên xe anh. Sáng nay gọi em lại lấy thì em lại bảo Dương thùy đang đợi. Thế nên bây giờ mới trả được.

Trúc Diệp bỗng dưng thấy mình thật buồn cười. Rõ ràng anh ấy chẳng có một cái ý đồ gì với cô, thế mà cô cứ sợ hãi, cứ nghi ngờ. Thật là tội lỗi. Trúc Diệp với lấy chiếc cặp tóc trên bàn rồi mỉm cười:

- Lần sau gọi em đến chỗ anh lấy là được rồi.

Nam Lâm uống nốt lon nước rồi đứng dậy:

- Khỏi cần. Anh về đây.

Trúc Diệp cũng không muốn giữ anh lại. Cô tiễn anh ra đến cửa rồi mỉm cười nói:

- Chào anh!.

Nam Lâm quay người lại, khuôn mặt anh sáng bừng lên trong tíc tắc rồi lại biến mất. Như một ngôi sao băng vụt qua, rồi lại rơi xuống một nơi nào đó. Nam Lâm khẽ gọi tên:

- Trúc Diệp.

Trúc Diệp chờ câu nói tiếp theo của Nam Lâm.

Nhưng Nam Lâm lại cười:

- Không có gì. Anh về đây.

Rồi Nam Lâm quay người bước đi thẳng. Cái anh muốn nói với cô là một lời xin lỗi mà 6 năm qua anh vẫn chưa nói được. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Trúc Diệp thì anh lại thấy mình không nên nói. Cô ấy chắc sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh đâu. Tốt nhất là không gợi lại, không nhắc đến. Để nó trôi dần đi và lưu lại một vệt ố trong tâm tưởng của cô ấy. Về anh.

Nam Lâm vừa xuống đến nơi thì cũng là lúc Dương Thùy đến. Cô gọi anh:

- Anh Nam Lâm!.

Nam Lâm quay người lại rồi cười:

- Chào cô em.

- Anh đến gặp chị Trúc Diệp à?

Nam Lâm cảm thấy không nên mất thời gian nói chuyện phiếm với cô gái này nên đã nói luôn:

- Gặp rồi. Bây giờ anh có chút việc. Chào em nhé.

Nói rồi anh bước vào trong xe và phóng đi mất.

Dương thùy đứng nhìn xe Nam Lâm phóng đi mà không khỏi thốt lên:

- Anh ấy thật lạnh lùng.

Rồi cô bước lên tầng 14. Cũng may là cô đã quá quen với việc leo cầu thang rồi.

Đến trước cửa phòng Trúc Diệp, thấy không đóng nên cô bước vào luôn thì thấy Trúc diệp đang ngồi xem tivi trên ghế. Vẻ mặt rất bình thản. Thế mà cô cứ lo nghĩ Trúc Diệp sắp tự tử đến nơi rồi. Thật là phí hoài công sức mà.

- Có gì ăn chưa?

Vừa thấy Dương Thùy đến nơi Trúc Diệp đã vội vàng:

- Em đây rồi. Chúng ta ăn cơm thôi.

Khi dọn cơm ra, Dương thùy hạ thấp giọng hỏi:

- Chị Trúc Diệp. Sao tự dưng lại mời em đến đây vậy?

Trúc Diệp đưa tay xới cơm rồi khẽ lườm Dương Thùy một cái. Cô còn chưa hỏi tội Dương Thùy vì sao lại đến muộn như vậy đây.

- Dạo này em đang làm cái gì thế?

Dương thùy bị hỏi ngược lại chợt quên béng mất câu hỏi mà mình đặt ra cho Trúc Diệp. Cô nói:

- Làm cái gì ạ? Vẫn thế mà.

- Vẫn thế là như nào? Em đang cặp với ông đại gia nào thế?

Dương Thùy đang ăn cơm, nghe Trúc Diệp nói như vậy cô vội phụt ra hết những thứ đang chứa trong miệng. Khi đã dọn sạch "bãi chiến trường" cô mới nhăm mặt nói:

- Đại gia? Em mà có đại gia theo đuổi thì đã bỏ cái công việc này rồi.

- Chẳng phải đang có đại gia bám theo hay sao?

Dương Thùy trả lời đầy kiên quyết:

- Không có.

- Không có?

- Phải.

Trúc Diệp thở dài. Cô không hỏi nữa. Dương Thùy làm gì thì đấy là việc của cô ấy, cô cũng đã làm hết trách nhiệm rồi.

Trúc Diệp và một miếng cơm rồi nói:

- Em không nên qua lại với Nam Lâm nữa.

- Tại sao?

- Anh ấy có thể sẽ làm hại em. vốn anh ấy chẳng bao giờ yêu ai đâu.

Dương thùy nhún vai:

- Em không quan tâm. Em cũng không xác định là sẽ yêu anh ấy.

- Rốt cuộc thì em định chơi bời đến bao giờ nữa?

- Đến khi nào em chán.

Trúc Diệp thở dài. Cô chẳng hiểu tạo sao mình lại phải lo cho Dương Thùy nữa. Mà cũng chẳng hiểu tại sao lại phải khuyên Dương Thùy lại phải tránh xa Nam Lâm. Có lẽ cô nên tĩnh dưỡng lại tinh thần một chút. Hoặc cũng có thể là cô đang bị stress.