Tôi không biết tại sao tôi lại được sinh ra trên đời này. Và tôi cũng không biết lí do vì sao mà tôi lại có thể sống được đến ngày hôm nay. Cho đến khi...em xuất hiện.
Hai mươi hai năm trước.
Khi đó, tôi mới lên chín. Mọi tâm tư, tình cảm cũng chẳng hơn số tuổi của tôi là bao. Đã thế, tính cách lại rất khác những đứa trẻ cùng tuổi trong xóm: Ngỗ ngược, bướng bỉnh, nghịch ngợm...vân vân. Dường như, những thói xấu trong tôi đã được hình thành ngay từ khi con bé.
Trái ngược với tôi, An Lâm - người anh song sinh ấy lại là viên ngọc sáng. Rất sáng! Cho dù có ở trong bóng tối, thì anh cũng vẫn tỏa sáng như vậy, ngay cả những vì sao hằng ngày lấp lánh trên bầu trời cũng phải hổ thẹn trước ánh sáng bao quanh anh. Anh trai tôi rất tốt, rất ngoan và cũng rất thông minh. Tôi cảm thấy, có anh, dường như mọi thứ trên cõi đời này đều tươi đẹp hơn thì phải. Còn tôi...lẽ ra tôi không nên xuất hiện. Tôi có thể cũng là một viên ngọc, nhưng lại là..."dạ minh châu". Sự khác biệt to lớn ấy dường như đã báo hiệu trước vận mệnh, cuộc đời của chúng tôi.
Trúc Diệp là một cô gái xinh xắn, thanh thoát, nhẹ nhàng. Trong mắt tôi, vẻ đẹp của em như những áng mây bồng bềnh, xa xăm mà chỉ có bầu trời cao và xanh kia được sở hữu. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thấy rất nhiều cánh hoa bay ngợp trời, phong vũ dâng trào như thủy triều cuộn sóng. Cứ giả giả, thật thật khiến hơi thở và trái tim tôi không thể bình yên. Mãi đến sau này tôi mới biết đó là một thoáng rung động, là tình cảm nam nữ. Những cánh hoa ấy, những làn gió ấy chính là hình ảnh cho một thoáng rung động đầu đời của tôi.
* * *
Hai mươi hai năm sau.
Tôi đã không còn là một Nam Lâm của ngày nào. Dáng vẻ phong trần đã bao bọc tôi, khí thế cao ngạo đã ăn sâu hơn vào tận sương thủy. Tôi đã hiểu được, dù cho cả cuộc đời này có chìm nổi trong bề khổ thì khát vọng lớn nhất trong cuộc đời này chính là nắm tay em bước đi trên mọi con đường.
Đứng trên tầng ba của nhà hàng Việt, tôi đang đợi em. Thành phố về đêm diễm lệ, phồn hoa. Xe cộ đi lại như mắc cửi, từ trên nhìn xuống, các chấm nhỏ li ti của đèn pha như những ánh sao được rắc lên mặt đường. Một màn đên dưới đôi bàn chân. Cảm giác thất diệu kì và thú vị!
Khi tôi hẹn gặp Dương Thùy, cô ấy đã rất hốt hoảng. Tôi hiểu thái độ đó, ai cũng nghĩ tôi đã chết. Mà, đúng là tôi đã chết thật. Nam Lâm của 5 năm trước đã chết trong vụ trốn chạy đó rồi.
Năm đó, tôi và Thanh Phú đã đánh cược với số phận, quyết sẽ không hối hận. Nếu cược thua, chúng tôi sẽ trở về sống với Đất mẹ. Nhưng nếu thắng, tôi sẽ về với em! Nhất định tôi sẽ về, chỉ cần tim tôi vẫn còn thoi thóp đập, chỉ cần hơi thở này còn hấp hối một hơi cuối cùng. Tôi cũng quyết sẽ trở về. Như lời tôi đã hứa với em.
Chúng tôi đã nhảy ra trước khi xe đâm vào núi, bên cạnh đó là hai vực sâu thăm thẳm, con đường này thực quá nguy hiểm. Nếu là ở đoạn trước vẫn còn một vách núi thì ở đoạn này, hai bên chỉ còn những vực sâu gào thét như muốn nuốt chửng con người ta. Chúng tôi mỗi người mỗi bên, cơ thể sau khi nhảy ra khỏi xe đã bị lực hút của Trái Đất hành hạ. Cả hai đều bị vực sâu nuốt chửng.
May sao, nơi tôi đáp xuống là một dòng sống. Nhưng do áp lực rơi quá lớn, vết thương khi liều lĩnh nhảy ra khỏi xe cũng không nhẹ, tôi đã thiếp đi giữa dòng sống lạnh băng. Lúc đó tôi đã nghĩ tất cả sẽ hết, ngay cả cơ hội nhìn em lần cuối tôi cũng không thấy được trong mơ.
Sau này tỉnh dậy tôi mới biết, một người làm nghề chèo đò qua sông đã cứu tôi. Và, tôi đã có thể thực hiện lời hứa với em.
Khi tôi trở về, tôi không đi tìm Trúc Diệp vội. Tôi đã làm lại toàn bộ hồ sơ về bản thân, ngay cả họ tên tôi cũng đổi. Tất cả những việc này, là Mạnh Đức - chồng của Dương Thùy giúp tôi. Thực ra thì tôi cũng chỉ tình cờ gặp anh ta mà thôi, cũng không ngờ được rằng người đó cũng có liên quan tới duyên số của tôi như vậy. Nếu suy xét ra có thể thấy, trên đời này, mọi thứ đều có mối liên kết với nhau. Và các mối liên kết đó đều do mình tạo ra. Cũng như số phận, đều là do chính bản thân mình mà xoay vần, hoàn toàn không phải do ông trời đã sắp đặt.
Nhờ sự giúp đỡ của vợ chồng Dương Thùy, giờ tôi là người rất uy tín của một công ty, tôi có thể đưa ra ý tưởng, sáng kiến cho họ. Và những ý tưởng đó đều rất hoàn hảo và thu hút.
Đang nghĩ miên man, mạch cảm xúc trong tôi bất chợt bị cắt đứt bởi một giọng nói thanh thoát nhưng lại rất run. Có lẽ cô ấy đang chịu áp lực của những xúc cảm đang không ngừng dâng tràn:
- Xin lỗi! Anh...
Tôi đã định không quay lại ngay, nhưng thực sự trái tim đã không thể kiểm soát, hành động đã không thể ngăm lại. Tôi nhớ em, rất nhớ.
Khi tôi quay người lại, hình ảnh của em lại một lần nữa làm tôi rung động. Những cánh hoa bay đầy trời, phong vũ cuồn cuộn dưới đôi bàn chân. Những vì sao lấp lánh tựa như đang gần lại, tôi có thể đưa tay ra hái lấy chúng rồi gài lên mái tóc mềm mại của em.
Đó chính là tình yêu.
Cái đích mà chúng tôi đã đến được. Rồi mai đây, chỉ có tôi, chỉ có em ở nơi chốn này. Nơi chốn mà chúng tôi đã bước qua bao chông gai mà đến được.
Những bước chân ấy đã từng bước qua cái khiến người ta mộng tưởng, khiến người ta đê mê mà quên đi mọi thứ trước mắt, đánh lừa cảm giác con người.
Đó là yêu thương!
Có biết bao điều tôi muốn nhắn nhủ, muốn gửi đến em, muốn giãi bày cho em hiểu. Rằng 5 năm qua tôi đã sống thế nào, rằng 5 năm qua, tôi chưa từng lừa dối em.
Tôi đã đúc kết hết trong một lời nói rất nhẹ nhàng:
- Chào em!
Phải, chào em!