Chương 2: Bùn_泥

Nam Tư Văn đi về phía người phụ nữ kia.

Anh đương nhiên không bất bình điều gì, anh chỉ đi lấy nước thôi.

Ở hai bên đường Nam Ngũ Hoàn, đều là các công ty nhỏ nối tiếp nhau. Thượng vàng hạ cám, phần nhiều là công ty xi măng, công ty kim khí, công ty thép...

Người bảo vệ của công ty xi măng trước mặt, là đồng hương của Trương Toàn, vậy nên cho phép bọn họ đi vào tòa nhà tự lấy nước, chỉ cần trong tầm mắt của anh ta, lấy xong rồi rời đi, cũng không lo sẽ xảy ra chuyện trộm cắp gì.

Chỉ là đồng hương với đồng hương kỳ thực cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.

Anh đi về phía đó, ánh mắt không tự chủ dán lên bóng lưng của người phụ nữ kia.

Mái tóc xoăn dài xõa trên lưng, bộ váy liền thân ôm sát cơ thể phác họa đường cong mỹ lệ.

Nam Tư Văn đương nhiên không biết bộ váy đó có giá bằng cả tháng lương của anh, Anh chỉ thấy nó rất đẹp, chỉ là có một chút hơi bó sát khiến phần mông tròn lộ ra rất rõ.

Mà cái eo đó, cái eo đó quá nhỏ.

Từ eo cho tới mông, bị bộ váy ôm sát khoe ra đường cong khiến người ta kinh ngạc.

Ánh mắt của anh dán vào đường cong quyến rũ của cô, không di chuyển.

Lúc đi qua người phụ nữ đó, anh không quay đầu nhìn mặt cô. Dù sao chút nữa quay về cũng có thể nhìn thấy, anh nghĩ. Anh tiến nhanh vài bước, gật đầu với người đồng hương của Trương Toàn một cái, đi vào rót một bình nước.

Thật ra lương tháng của anh cũng vài nghìn tệ, lái cần cẩu là một nghề đặc thù không giống với tài xế thông thường. Quy định của nghề này, ông chủ sẽ thu 5% phí làm việc. Vài năm gần đây công việc không quá tốt, thu nhập bị giảm đi.

Vài năm đầu, anh còn kiếm được hơn vạn một tháng. Nói trắng ra thì anh kiếm tiền so với những người tốt nghiệp đại học ra làm văn phòng cũng không kém hơn.

Nhưng người với người không giống nhau, Một cô gái tốt nghiệp đại học làm văn phòng ngồi điều hòa một tháng tiền lương vài nghìn tệ, cô ấy sẽ lái xe đi ăn nhà hàng, mua đồ trang điểm, đi làm móng, xem phim, uống cafe, trước cuối tháng sẽ tiêu gần hết tiền, sau đó đỏ mắt chờ ngày phát lương tiếp theo. Mà đem số tiền đó, thậm chí là nhiều hơn cho một người đàn ông ở nông thôn thì nhiều nhất là bỏ tiền mua hai thùng bia. Nam Tư Văn kỳ thực còn hận không thể chia một xu tiền làm hai để tiêu.

Ở thành phố lớn có quá nhiều chỗ phải tiêu tiền, ngoài hô hấp không cần trả tiền ra thì tất cả đều phải trả tiền. Nam Tư Văn rời khỏi núi đã vài năm, nhưng vẫn cảm thấy ở thành phố chuyện uống nước cũng phải bỏ tiền thật khó chấp nhận.

Tiền không phải để tiêu như vậy, anh có một khoản tiền tích góp không nhỏ nhưng tuyệt đối anh sẽ không động vào nó một cách dễ dàng. Vài năm trước anh muốn góp tiền để xây nhà, cưới vợ. Hai năm nay, anh càng ngày càng không muốn về lại trong núi nữa, ý định xây nhà càng ngày càng mờ nhạt. Anh luôn nghĩ tới việc dùng chút tiền này làm gì để tiền sinh thêm tiền.

Anh mơ ước có thể ở lại thành phố mua nhà, sau đó cưới vợ.

Đúng vậy, nói cho cùng đều phải lấy vợ. Bởi vì hiện tại anh chưa có vợ, chỉ là một tên lưu manh.

Anh rót xong bình nước, quay về. Lần này mặt đối mặt, có thể quang minh chính đại trực tiếp nhìn mặt người phụ nữ kia rồi.

Bóng lưng đã đẹp như vậy, gương mặt sẽ càng xinh đẹp hơn. Nam Tư Văn nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ, lần đầu tiên cảm nhận là thật xinh đẹp!

Buồn cười là, anh cảm thấy cô xinh đẹp như vậy mà anh lại không nhận ra cô ngay từ lần đầu tiên.

Trong ký ức của anh, Cố Thanh Hạ đương nhiên cũng xinh đẹp như vậy. Nếu không anh cũng sẽ không để cô đi mấy năm rồi còn nhớ mãi không quên, nửa đêm chìm vào giấc mộng, vẫn mơ thấy ánh mắt ướt át của cô, cái cổ thon thon, làn da tuyết trăng mềm mại...

Dường như mơ mộng quá nhiều, Nam Tư Văn anh vậy mà đời này lại từng ngủ với một cô gái xinh đẹp như vậy, từng đêm đêm ôm cô chìm vào giấc mộng. Chỉ cần nghĩ tới chuyện này, cho dù sau này anh có phải cưới một người phụ nữ đen đúa như anh, sinh ra một đứa bé cũng đen như vậy thì đời này anh cũng không còn gì tiếc nuối nữa.

Thế nhưng trong đoạn ký ức của anh, cô gái xinh đẹp Cố Thanh Hạ và người phụ nữ trước mắt này đây, như cũ có khác biệt rất lớn. Suy cho cùng, một cô gái sau tám chín năm, cho dù là khuôn mặt hay vóc dáng đều sẽ thay đổi rất nhiều. Huống hồ còn có trang điểm, ăn mặc và khí chất thay đổi.

Cho nên ánh mắt đầu tiên nhìn người phụ nữ kia, ngoài cảm thấy "thật xinh đẹp" ra, căn bản không có cách nào đem cô cùng cô gái trong ký ức ở cùng một chỗ.

Trong ký ức của anh, cô gái đó trắng xanh yếu ớt, trong ánh mắt bướng bỉnh ban đầu luôn ngập tràn sự sợ hãi, về sau dần dần tê liệt, trong sự tê liệt ẩn nấp sự oán hận, phẫn nộ, bướng bỉnh cùng không cam lòng. Cô mặc bộ quần áo cũ của mẹ anh, trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay trước giờ đều không biểu lộ cảm xúc. Cô bị bộ quần áo cũ xám xịt bọc lấy nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Nhưng vẻ đẹp yếu đuối đó khiến anh đau lòng. cô cùng người phụ nữ trước mắt tuyệt nhiên không giống nhau.

Cô không trang điểm đậm. Da của cô đã đủ trắng rồi, không cần chát một lớp phấn dày giống như cô gái trong tiệm làm tóc ở thị trấn của anh. Cô cũng không đánh lên mắt đủ loại phấn xanh tím giống như bọn họ, đeo những bộ lông mi giả thật dài, môi tô son đỏ như máu. Cô chỉ vẽ một đường kẻ mắt rất mảnh, ở đuôi mắt hơi hất lên, trong vẻ xinh đẹp lộ ra sự mạnh mẽ. Màu son của cô là một màu hồng nude, không giống màu hồng phấn mà các cô gái non nớt hay dùng, cũng không phải màu son đỏ tươi thành thục. Kiểu trang điểm của cô vừa vặn xinh đẹp.

Ngực của cô không phải quá lớn, ít nhất không giống với những cô gái có bộ ngực nảy lửa trên bìa tạp chí anh từng xem, nhưng hình dạng rất đẹp. Hai cánh tay thanh mảnh ôm chặt trước ngực. Nghĩ tới cái eo mảnh cùng bờ mông tròn trịa, vóc dáng của cô thật sự rất đẹp.

Từ đầu đến chân chỗ nào cũng đẹp, đáng ra một người phụ nữ xinh đẹp phải khiến cho đàn ông thấy yêu thích mới phải. Nếu như cô không lạnh lùng như vậy thì tốt rồi. Khuôn mặt và ánh mắt của cô quá lạnh, áp lực quá lớn, đứng ở chỗ đó cười lạnh, đôi môi quyến rũ nói ra những lời khiến đám đàn ông trước mặt nhục nhã cúi đầu không dám ngẩng lên.

Trong sự lạnh lùng là vẻ xinh đẹp.

Người phụ nữ này là kiểu phụ nữ thành phố điển hình. Không, cho dù là phụ nữ thành phố thì cô cũng thuộc tầng lớp cao cao tại thượng. Ở một tầng cao không giống với loại người như anh. Từ trên liếc nhìn xuống dưới khinh thường đám người bọn họ.

Nam Tư Văn vừa âm thầm ngắm nhìn vẻ xinh đẹp lạnh lùng của cô, vừa nghĩ ngợi. Anh bước về phía trước cách cô càng ngày càng gần, anh càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ.

Anh cảm thấy cô rất quen mắt!

Mỗi bước tiến về phía cô, loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Khi gương mặt xinh đẹp lạnh lùng kia trùng khớp với gương mặt nhỏ nhắn trong ký ức, anh chỉ còn đứng cách cô vài mét, toàn thân cứng nhắc, không dám tin vào mắt mình.

Năm đó anh để cô đi, tận mắt nhìn thấy cô giữ chặt bụng dưới, đầu không ngoảnh lại băng qua đường, lên một chiếc xe khách rồi biến mất không gặp lại.

Lúc đó tầm mắt anh trở nên mơ hồ, bởi vì trong mắt có lệ. Anh cảm thấy rất tủi thân, cũng không cam lòng. Cô đối với anh đều là giả dối, nhưng anh đối với cô rất tốt, thật sự rất tốt.

Nhưng cô một chút cũng không để ý, một chút cũng không lưu luyến. Lúc cô rời đi, đầu cũng không quay lại lần nào. Giống như thoát khỏi anh và quê anh là thoát khỏi một cơn ác mộng.

Anh cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng anh biết nếu anh không để cô đi, cô sẽ chết, cô thật sự sẽ chết! Cô ấy là một bông hoa mong manh, nên được nuôi dưỡng trong một chiếc bình quý, được tưới nước, được tắm mình trong ánh nắng rực rỡ, mới có thể sinh trưởng và ra hoa. Ở nơi nghèo khó cằn cỗi của anh, cô chảng thể nào bén rễ được, dần dần rồi sẽ úa tàn.

Nếu như anh không để cô đi, chỉ có thể tận mắt nhìn cô đi vào chỗ chết.

Anh không làm được.

Bởi vì cô là vợ anh!

Làm một người đàn ông, nếu không thể khiến cho vợ mình vui vẻ, hoặc là tải qua những ngày sung túc đủ đầy thì ít nhất nên để cô ấy rời đi.

Anh ngồi ở ven đường, nhìn cô biến mất. Lúc đó anh biết, một đời này của anh cũng chẳng thể gặp lại cô nữa.

Nam Tư Văn tìm chỗ bóng dâm, từ từ ngồi xuống. Ở góc độ này phù hợp có thể quan sát được hơn nửa khuôn mặt cô. Anh ngồi đó nghĩ ngợi, nghĩ đến việc anh và cô còn có thể gặp lại nhau, sác xuất này lớn bao nhiêu. Anh không được học về sác xuất cũng biết, tỷ lệ này gần như bằng không.

Anh nhìn chằm chặp cô một lúc lâu. Ở thời khắc cô dùng tay phải vuốt sợi tóc mai đang xõa xuống, cuối cùng xác nhận, cô ấy là Thanh Hạ vợ anh.

Ang ngồi ở nơi đó nghe cô nhục mạ đám người kia. Lúc này anh không còn cảm thấy lời nói khó nghe nữa. Anh chỉ cảm thấy cay đắng.

Trên đời này, không có ai hiểu rõ hơn anh nỗi hận của cô với đám người bọn anh, hoặc là vì hận bọn anh.

Không, trên thực tế, người cô ấy hận, chán ghét, có thể chỉ có anh mà thôi. Người cô đang nhục nhã kỳ thật là anh. Đám người kia chỉ đang thay anh chịu đựng.

Người phụ nữ sau khi mắng chửi xong, liền sai bọn họ đem những việc làm chưa tốt làm lại lần nữa. Sau đó cô đạp giày cao gót đi về hướng chiếc xe việt dã đang đỗ bên đường.

Đối lập với vẻ đẹp lung linh tinh xảo của cô, chiếc xe đó có kích thước quá lớn, cũng quá nam tính. Thật kỳ lạ, khí chất mạnh mẽ của cô hoàn toàn có thể không chế được khí thế của chiếc xe việt dã màu đen nam tính đó.

Nam Tư Văn biết đó là nhãn hiệu xe tốt, mặc dù anh không hề biết rốt cục nó bao nhiêu tiền. Trong nhận thức của anh, xe toota nhất là Mercedes-Benz và BMW. Lái Mercedes-Benz và BMW mới là tượng trưng cho thân phận.

Cố Thanh Hạ lái chiếc xe hơn trăm vạn rời đi, từ đầu tới cuối, không hề quét mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ngay cạnh đó lần nào.

Cô coi anh là một tên chân dính bùn, đến nhìn cũng không muốn nhìn thêm. Đồng thời cũng như anh, cô cho rằng hai người bọn họ cả đời này cũng không gặp lại.

Chiếc xe việt dã chạy qua, cuốn theo một đống khói bụi. Đế Đô chẳng có điểm nào tốt cả, người đông, xe cộ nhiều, bụi cũng nhiều.

Cô ấy lái xe đi rồi.

Anh vẫn hồn bay phách lạc ngồi tại bên đường, hít một đống khói bụi.

Cố Thanh Hạ và Nam Tư Văn lần đầu tiên trong đời gặp mặt, cô rơi vào vũng bùn, gặp được anh.