Chương 1: Đồng Dưỡng Phu

CHƯƠNG I: Đồng Dưỡng Phu (Phu Quân Nuôi Từ Bé)

                                                                                        ------ Bức Họa Xuân-----

Thuyền đi trên biển, lảo đảo.

Điền Ấu Vi vừa tỉnh lại, bên người trống trơn, đưa tay ra sờ chiếc chăn đã sớm lạnh, Thiệu Tinh không biết đã đi đâu.

Khoang thuyền ảm đạm, nàng đứng dậy mở chiếc cửa sổ nhỏ.

Làn gió biển nóng hổi thổi vào và những cơn sóng biển đập vào mạn thuyền “Ào, ào…” rung động. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lắng nghe có ai đó bên ngoài cửa sổ nhỏ giọng nói chuyện:

“. . . Ngươi nghe nói chưa ? Đàm Tiết Độ Sứ muốn đem con gái mình gả cho cô gia, bị cô gia từ chối liền rất tức giận. Thậm chí còn nhục mạ cô gia trời sinh loại nhu nhược, đáng phải làm đồng dưỡng phu cả đời, ngay cả tô tông mình cũng đánh mất, sinh con phải mang họ Điền . . .”

“ Đây cũng không phải lần đầu tiên. Từ khi cô gia vào Tân Thị, ai cũng biết hắn tuấn mỹ đa tài lại còn am hiểu làm ăn buôn bán với người ngoại tộc. Ngày nào hắn cũng chiến đấu kiếm tiền, không biết có bao nhiêu danh môn quý nữ muốn cưới hắn. Còn có người hứa cho hắn hắn tiền tài gấm vóc nhưng hắn chưa từng động tâm. Chỉ nhớ đến công ơn dưỡng dục của nhà họ Điền, một lòng đối tốt với chủ mẫu.”

“ Này tính là gì ? Có nhiều người nói cô gia và chủ mẫu không có con, đang tìm cho cô gia cho người tiểu thiếp xinh đẹp, sinh con nối dõi tông đường, tốt vậy hắn thật có diễm phúc, vậy mà cô gia cũng khước từ ! Chủ mẫu chúng ta mệnh thật tốt gặp được vị hôn phu tốt như hắn.”

Điền Ấu Vi vịn tay đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn xuyên qua ô cửa, ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt biển yên tĩnh.

Đúng, nàng có một người chồng tuyệt vời, đạo đức tốt, một lời nói đáng giá ngàn vàng, anh có nhan sắc tuấn mỹ tài giỏi, đa tài đa

nghệ, đốixử tốt với nàng, một lòng chung thủy, chăm sóc cho nàng ân cần, dịu dàng.

Mọi người ai cũng nói nàng mệnh tốt, theo lí nàng phải cảm thấy hài lòng và hạnh phúc nhưng nàng lại không thấy thế.

Bởi nàng biết Thiệu Tinh không hề yêu nàng, bởi vì để báo ân nên mới trở thành chồng của nàng, lại bởi vì một câu hứa hẹn mà cố gắng bảo vệ nàng cho tới bây giờ. Chống đỡ cho Điền gia sắp sụp đổ, trở thành người giàu nhất Tân Thị hiện nay.

Ân nghĩa như núi, rõ ràng không thương, lại phải chịu đựng những điều này, thực rất vất vả.

Muội muội Du Lam thường nói đùa: “ Tỷ thật là có phúc, tỷ chỉ cần xinh đẹp như hoa và biết công thức làm me sứ đồ gốm, không cần phải sinh con, anh rể cũng ngoan ngoãn nghe lời, quả nhiên là nhất tri kỉ sống cùng từ bé đến lớn . . . . . .”

Mặc dù là hay nói đùa nhưng cũng là mỉa mai nàng không thể làm gì ngoài khuôn mặt xinh đẹp và biết làm men sứ, lại châm chọc nàng âm mưu ép chồng phải báo ơn.

Nàng kì thật không phải vô dụng như vậy, nàng có sở trường riêng của nàng. Chỉ là Thiệu Tinh quá xuất sắc, đứng bên cạnh chàng nàng liền trở nên tầm thường.

Ánh mắt Điền Ấu Vi chua chát, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, nàng thực sự rất muốn sinh thật nhiều con cho anh.

Nhưng mà nàng ngay cả một người con cũng không có, thành thân đã nhiều năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cảnh ngộ khó khăn, nàng chậm chạp mãi chưa có con.

Kể từ năm nay, anh rất ít khi chạm vào nàng - anh nằm bên cạnh nàng, nàng biết anh vẫn tỉnh nhưng anh vẫn luôn giả vờ ngủ.

Có lẽ anh không muốn có đứa con mang họ Điền, dù sao đối với một người đàn ông đạt được danh tiếng, cách gọi “Đồng dưỡng phu” nghe cũng không phải tiếng tốt gì.

Mọi người ai cũng có nhận thức của bản thân, thực tế như vậy nàng tự nhiên không dám làm phiền anh.

Giống như lúc này, nửa đêm tỉnh lại, Thiệu Tinh không nằm bên cạnh nàng cũng không hỏi han gì.

Không phải không nghĩ, chỉ là không muốn anh thấy phiền chán.

Cuộc trò chuyện ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã ngừng, ánh trăng sáng chiếu lên mặt biển, yên tĩnh, dịu dàng. Điền Ấu Vi đưa tay lên che mắt và lặng lẽ khóc.

Hai người phải sống ủy khuất lẫn nhau cả đời ư ? Nàng không muốn và nàng không muốn bị mọi người khinh thường.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, không nhanh không chậm, bình thản chững chạc, là Thiệu Tinh.

Nàng nhanh chóng lau đi nước mắt, mỉm cười nói với giọng điệu vui vẻ: “ Tinh trở lại rồi à”.

Khoang thuyền tối mờ, thực ra không ai có thể nhìn thấy biểu cảm của ai nhưng nàng vẫn mỉm cười.

Thiệu Tinh mệt mỏi một ngày, chắc chắn không muốn đối mặt với khuôn mặt khóc như vậy của nàng, nàng cũng không muốn làm cho mình thoạt nhìn quá mức đau khổ, đáng thương.

“ Sao lại dậy rồi ?” Giọng của Thiệu Tinh trầm ấm ngọt ngào, vô cùng hay.

Anh hoàn hảo từ đầu đến cuối. Thậm chí ngay cả giọng nói cũng dễ nghe hơn người khác bội phần.

Điền Ấu Vi nghĩ thầm rồi nhanh chóng trả lời: “ Trong khoang thuyền có chút bí bức, ta ra đây hít thở không khí, chàng không cần lo lắng, bận bịu cả ngày rồi mau đi nghỉ ngơi sớm.”

Thiệu Tinh dừng lại, đứng ở khoảng cách không xa cô trầm mặc không nói.

Điền Ấu Vi biết anh đang không vui, nhưng nàng ngay cả vì sao anh lại tức giận cũng không biết, đây cũng là nỗi buồn của nàng.

Bọn họ ngay từ đâu cũng không phải như thế này.

Thiệu Tinh so với nàng nhỏ hơn 1 tháng tuổi, anh đến nhà cô vào năm 11 tuổi, cũng không nói sẽ thành đồng dưỡng phu của nàng mà là trở thành đệ đệ nuôi.

Anh thân với cô từ khi còn nhỏ, là một cái đuôi nhỏ của nàng, cả ngày đi theo phía sau gọi “ Tỷ tỷ, tỷ tỷ,. . . .”. Có cái gì tốt đều nhớ tới nàng, lại không cho phép bất kì kẻ nào nói với nàng nửa câu không tốt.

Sau đó trong nhà liên tiếp xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, đầu tiên là huynh trưởng mất, phụ thân bệnh nặng, tiếp đến là người trong gia tộc mưu đồ đoạt chiếm gia nghiệp, phụ thân liền để Thiệu Tịnh làm đồng dưỡng phu của nàng, kén rể ở nhà, muốn anh kế thừa gia nghiệp.

Từ ngày hôm đó, anh không còn gọi tỷ tỷ.

Về sau khi trưởng thành, anh có nhiều tâm sự gạt nàng không chịu nói, hỏi thì anh cũng chỉ trả lời qua loa, lâu dần, nàng cũng không hỏi nữa.

Lời đồn đại như đao, giết người không thấy máu.

Lòng Điền Ấu Vi đầy thê lương, thấp giọng giải thích: “ Ta không thúc giục chàng ở cùng với ta, chàng vừa bận vừa mệt, ta lại sợ ầm ĩ làm phiền đến chàng, bên cạnh có khoang thuyền trống, ta đã thu xếp tốt lắm, tùy chàng thuận tiện . . . . .”

Thiệu Tinh đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng, kéo mạnh.

Điền Ấu Vi bất ngờ: “ Tinh ?”.

Trong bóng tối, nàng thấy anh cúi đầu thở dốc, là tiếng thở hổn hển tuyệt vọng kìm nén cơn tức giận.

Nàng có chút bất an, ngập ngừng nắm lấy tay anh khẽ nói: “ Tinh, ta thực sự có chuyện muốn nói với chàng.”

Thiệu Tinh châm rãi thở dài, giọng nói vẫn bình thản: “ Nàng nói.”

Điền Ấu Vi thấp giọng nói: “ Mấy năm nay ta ủy khuất chàng, chàng vốn tiền đồ triển vọng lại bị chậm trễ. Thực ra chàng không nợ gia đình ta cái gì, cũng không nợ ta cái gì, chàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Chúng ta hòa ly đi ! ”

Lời này trong lòng nàng chần chừ đã lâu, nói xong nàng cảm thấy tảng đá đè lên trái tim nàng đã được nới lỏng.

“ Hòa ly ?” Thiệu Tinh đầu tiên là sửng sốt, lập tức lớn tiếng: “ Vì cái gì ?”.

Điền Ấu Vi thành khẩn nói: “ Cuộc hôn nhân giữa ta và chàng vốn dĩ đã sai ngay từ đầu, làm lỡ người lỡ mình, chúng ta không có duyên vợ chồng, cứ tiếp tục như vậy chỉ là tra tấn nhau, thừa lúc đang sớm còn kịp . . . . .”

“ Tài sản ruộng đất trong nhà ta chỉ cần có chỗ trú và lò nung, phần tài sản còn lại đều thuộc về chàng, đều là chàng bên ngoài bôn ba vất vả kiếm tiền. Chỉ là chàng phải chú ý đến người trong gia tộc lời nói thị phi, làm việc phải bí mật cẩn trọng mới được. Chàng nghĩ như thế nào ?”

“ Nàng . . . . .” Thiệu Tinh có vẻ tức giận, cuối cùng kìm chế lại, trầm giọng hỏi: “ Tra tấn lẫn nhau, làm lỡ người lỡ mình, nàng là thế này nhận thấy ?”

Điền Ấu Vi nghiến răng: “ Đúng ! Chúng ta vốn là sống nương tựa lẫn nhau như người thân thích, thật sự không cần phải làm thành kẻ thù.”

“ Kẻ thù ?” Thiệu Tinh thì thào một câu, không thèm nhắc lại.

Điền Ấu Vi không chờ được anh lên tiếng, trong bất an lại đáng xấu hổ sinh ra vài phần mong chờ: “ Tinh, chàng thấy thế nào ?”

Thiệu Tinh lại trầm mặc hồi lâu, giọng nói anh mệt mỏi và thê lương: “ Nàng nói đúng. Chúng ta không có duyên vợ chồng, thừa lúc đang sớm còn kịp. . . . .”

Anh quay người, bước nhanh ra ngoài: “ Cứ dựa theo nàng nói mà xử lí đi, gia sản đều cho nàng, ta chỉ cần vài bộ quần áo tùy thân là đủ.”

Cánh cửa khoang thuyền mở ra và đóng vào mạnh mẽ, gió biển thổi vào khoang thuyền mang lại vài phần mát mẻ.

Điền Ấu Vi run rẩy nghiến răng, muốn cười, lại chảy nước mắt giàn giụa.

Nàng cố gắng trèo lên giường và chậm rãi nằm xuống, nói với chính mình, cứ như vậy đi, nên buông xuống.

Không biết qua bao lâu, bên ngoài khoang thuyền đột nhiên truyền đến tiếng đánh cồng chiêng chói tai.

Đây là tiếng chuông báo nguy, có hải tặc tới !

Điền Ấu Vi sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy bước xuống giường, chạy vội ra khung cửa sổ quan sát phía bên ngoài.

Ánh trang ảm đạm, bên ngoài không biết từ khi nào nổi lên một tầng sương mù, phía trên boong tàu lộn xộn, nàng nghe thấy tiếng Thiệu Tinh ra lệnh: “ Tăng tốc, treo đèn đỏ để cảnh báo, khốn nạn, chuẩn bị chém giết !”

Điền Ấu Vi mở cửa chạy ra ngoài, đứng dựa trên mạn thuyền quan sát.

Nàng chỉ thấy phía sau thuyền có hai chiến thuyền bị sương mù che lấp, hướng nhanh như gió về phía bọn họ bao vây hai bên sườn, quả nhiên là những vị khách không tốt.

Điền Ấu Vi có dự cảm xấu trong lòng, hoang mang hơn.

Nơi này khoảng cách tới Minh Châu cảng không xa, triều đình đã sớm quét sạch hải tặc vùng này, nhưng mà vì sao lại có hải tặc ? Vả lại trên thuyền không có hàng hóa quý giá, cũng không đáng giá để hải tặc như thế gây chiến.

Có người chạy tới phía nàng, la lớn: “ Quay về khoang, cô gia kêu ngươi quay về khoang !”

Điền Ấu Vi vội vàng quay lại và chạy nhanh trở lại, còn chưa vào khoang thuyền thì nghe “ Ầm vang” một tiếng nổ, thuyền lắc lư dữ dội, là một con hải thuyền hung tợn đánh lên tàu bọn họ.

Nàng bị ném ra ngoài va mạnh vào mạn thuyền, ngã xuống dưới đất, giãy dụa muốn đứng dậy thì Thiệu Tinh nắm cánh tay nàng kéo ra phía sau.

“ Các vị hảo hán thương lượng, tất cả của cải trên thuyền đều đưa cho chư vị, chỉ cầu tha mạng cho ta. . . . . .”

Bác lái đò còn chưa dứt lời đã bị một tên bắn chết. Ngay sau đó, rất nhiều mép câu trụ bên mép thuyền, một đoàn người đeo mặt nạ vạm vỡ hung hãn vác đao đi lên, gặp người liền giết, vô cùng hung tàn.

Thiệu Tinh đẩy Điền Ấu Vi đến trước cửa khoang thuyền, cho người chặn đầu chống lại.

Điền Ấu Vi sợ hãi và tuyệt vọng, phe địch đông hơn, không nói một lời chỉ giết người. Hiển nhiên, không phải vì cầu tài mà vì đoạt mệnh.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, nhưng thấy đèn đỏ cảnh báo bị bắn ra khỏi dây buộc và rơi xuống, nàng vội vàng chạy lại nhặt đèn đỏ và treo lên dây.

Xung quanh có thủy quân triều đình điều tra, nhìn thấy đèn đỏ sẽ đến cứu viện, nàng không thể ra trận chiến đấu, thì chí ít nàng có thể làm được điều này.

Gió có chút to, thuyền lắc lư dữ dội, Điền Ấu Vi đang đứng không vững, cô quỳ rạp trên mặt đất tay túm chạt sợi dây thừng, đi lên trên khởi đèn đỏ.

Đột nhiên, có ai đó dồn dập mà gọi to: “ Cẩn thận !”

Ngay sau đó, nàng bị ai đó ôm lên trên mặt đất và ngã lăn một vòng, sợi dây trong tay bị đứt và đèn báo động rơi xuống.

Nàng vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, người kia buông nàng ra, phi thân nhảy lên, nhấc con đao lên nhanh gọn chém hạ một tên hải tặc đeo mặt nạ.

Là Thiệu Tinh.

Anh lại cứu nàng một mạng.

Điền Âu Vi quay cuồng sắp xếp lại những cảm xúc lộn xộn của mình, nhặt chiếc đèn lên với đôi mắt đỏ hoe, chuẩn bị thắp lại ngọn đèn để xin giúp đỡ, bên địch quá đông, đây là hy vọng sống duy nhất của họ.

Dây thừng thắt nút được một nửa, nàng nghe thấy tiếng của dây cung động nhẹ.

Nàng cảm thấy có chút cảm giác, vội vàng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy chiếc cung lông vũ sắc lạnh hướng thẳng về phía Thiệu Tinh.

“ Tinh cẩn thận !” Nàng hoảng sợ hét to, ném chiếc đèn xuống và lao qua nhưng đã muộn một bước.

Trong âm thanh sóng gió hàng vạn, hàng ngàn người đang chém giết, nàng chỉ nghe thấy tiếng: “ Phốc !” và nhìn mũi tên lạnh lẽo bắn thẳng vào trái tim của Thiệu Tinh.

Thiệu Tinh liếc mắt nhìn nàng rồi ngã gục xuống.

“ Tinh. . . . . . .” trái tim Điền Ấu Vi muốn vỡ ra, chân nàng mềm nhũn quỳ xuống đất, nàng chỉ lấy tay nắm lấy một mảnh góc quần áo.

“ Tỷ, thực xin lỗi. . . . . .” Thiệu Tinh yên lặng nhìn nàng, lời còn chưa dứt, ánh sáng trong mắt anh mờ dần.

“ Đừng . . . . .” tâm can Điền Ấu Vi như bị khoét rỗng, kêu khóc nhấc lên chiếc đao của Thiệu Tinh, điên cuồng mà chém tên hải tặc đứng gần đó.

“Phốc !” một âm thanh nhỏ vang lên, bụng nàng hơi lạnh, nàng hạ mắt xuống, nhìn thấy mũi dao xuyên thẳng bụng nàng, phản chiếu ánh trăng, cảnh tượng như máu tươi đỏ chói trong tuyết.

Nàng ngã gục xuống đất, cơ thể dần dần lạnh lẽo.

Một đôi giày sang trọng dừng lại trước mặt nàng, những con thú dát vàng trên đôi giày rất đẹp và hiếm. Chàng trai nói tiếng Quan Thoại chuẩn, chậm rãi nói: “ Thật đáng tiếc.”

Đây là người giết nàng và Thiệu Tinh, ăn mặc như này không thể là cướp biển.

Tại sao ? Nàng và Thiệu Tinh đều chăm chỉ cần cù, thật thà đáng tin cậy, chưa từng kết thù với ai, vì cái gì mà phải đuổi cùng giết tận ?

Điền Ấu Vi trong lòng nập tràn phẫn nộ và không cam lòng, nàng dốc sức muốn nhìn rõ là ai nhưng không thể ngẩng cao đầu.

Trước khi bất tỉnh, nàng nghe chủ nhân đôi giày nói: “ Đều đốt đi, xử lí sạch sẽ, không được lưu lại dấu vết.”

     -----o0o--- Hết chương ---o0o-----