Chương 73: Chương 38 - Part 2

Tất cả cận vệ đều chứng kiến cảnh đó, sự suy xét xuất hiện trong những đôi mắt đó, dành cho những người đến muộn khi họ có thể đi qua biên giới vô hình mà không hề có bất cứ khó khăn nào. Người khỏe mạnh nhất, Felix và những người khác đều như anh ta, tập trung nhìn vào đôi mắt nhìn bất ngờ đầy hi vọng của tôi.

Họ không chắc chắn được điều gì có thể đầy lùi được lá chắn của tôi, nhưng giờ nó đã rất rõ ràng rằng không thể làm được bằng sự tấn công vật lý. Chỉ cần Aro đưa ra một hiệu lệnh nhanh nhất, tức khắc một cuộc chiến tranh sẽ xảy đến, và tôi là mục tiêu duy nhất. Tôi băn khoăn không hiểu có bao lâu để Zafrina có thể nhìn nhận ra. Và bao lâu để có thể làm cho họ chậm lại. Đủ lâu để Kate và Vladimir có thể đưa Jane và Alec ra khỏi sự cân bằng? Đó là tất cả những điều tôi có thể hỏi được.

Edward, mặc dù sự thu hút trong việc làm táo bạo của anh đã bị kìm giữ, nhưng sự tức giận của anh trở nên mạnh hơn đáp lại những suy nghĩ của họ. Anh kiểm soát bản thân và nói với Aro một lần nữa.

"Alice đã đi tìm những nhân chứng của cô ấy vào những tuần trước", anh nói với những người cổ xưa. "Và cô ấy đã không trở về trắng tay. Alice, tại sao chị không giới thiệu những nhân chứng của mình?"

Caius gầm lên, " Thời gian dành cho những nhân chứng đã hết! Hãy đưa ra quyết định của mình, Aro!"

Aro giơ một ngón tay lên để giữ im lặng người anh em, đôi mắt của ông ta bám chặt lấy khuôn mặt Alice.

Alice ước lên trước và giới thiệu những người lạ mặt : "Đây là Huilen và cháu trai của bà, Nahuel".

Nghe giọng nói của cô ấy - Như thể cô ấy chưa bao giờ rời đi.

Đôi mắt Caius căng ra trước những cái tên - mối quan hệ giữa những người mới đến. Những nhân chứng nhà Volturi lao xao. Thế giới của vamp đang thay đổi, và tất cả mọi người đều cảm thấy điều đó.

"Nói, Huilen", Aro ra lệnh. "Đưa cho chúng tôi nhân chứng mà ngươi mang theo cùng."

Người phụ nữ mỏng manh nhìn đến Alice với một sự băn khoăn. Alice gật đầu như khích lệ, và Kachiri đặt bàn tay dài của mình lên vai vamp nhỏ bé

"Tôi là Huilen", người phụ nữ tuyên bố rõ ràng nhưng giọng hoàn toàn khác lạ tiếng Anh. Bà tiếp tục, rõ ràng bà đã có sự chuẩn bị cho câu truyện của mình, như những gì bà đã luyện tập. Nó trôi chảy như một vườn ươm bài thơ được biết khá rõ. "150 năm trước, tôi sống cùng với mọi người, gia đình Mapuche. Chị của tôi là Pire. Gia đình chúng tôi đặt tên chị theo những đám tuyết trên ngọn núi bởi vì làn da của chị rất đẹo. Và chị cũng thật sự xinh đẹp - quá đẹp. Chị ấy đến tìm gặp tôi vào một ngày trong bí mật và nói với tôi về một thiên thần đã tìm gặp chị trong khu rừng, và muốn gặp chị vào buổi tối. Tôi đã cảnh báo chị ấy ." Huilen lắc đầu buồn rầu. " Nếu như những vết thâm tím trên làn da của chị đã không cảnh báo đủ. Tôi biết đó là gia đình Libishomen trong những truyền thuyết của chúng tôi, nhưng chị ấy đã không nghe lời. Chị ấy đã bị bỏ bùa ."

"Chị ấy nói với tôi khi chị chắc chắn về việc đứa trẻ đen tối đang lớn dần bên trong chị. Tôi cố gắng ngăn cản ý nghĩ chạy trốn của chị - Tôi biết rồi cha và mẹ của tôi đều sẽ đồng ý về việc phải phá bỏ đứa trẻ đấy. Càng lúc càng trở nên tệ hơn với cái thai. Tôi đi cùng chị vào phần sâu của cánh rừng. Chị tìm thiên thần ác quỷ của chị nhưng không thấy bất cứ điều gì. Tôi lo cho chị, săn cho chị khi sức khỏe của chị ấy suy yếu. Chị ấy ăn thịt động vật sống và uống máu của chúng. Tôi cần phải biết nhiều thông tin hơn nữa về cái thứ mà chị đang mang trong bụng mình. Tôi ước gì mình có thể giữ lại mạng sống của chị và giết chết con quái vật đó.

Nhưng chị ấy yêu đứa trẻ trong bụng mình. Chị gọi nó là Nahuel, nghĩa là con mèo miền nhiệt đới, khi thằng bé lớn lên trở nên mạnh khỏe hơn và phá nát xương của chị ấy - chị vẫn yêu thương nó.

"Tôi không thể nào giữ an toàn được cho chị. Đứa trẻ đã tìm đường thoát ra. Và chị ấy chết một cách nhanh chóng, van nài trong giây lát rằng liệu tôi có thể chăm sóc Nahuel hộ chị. Ước muốn của chị trước khi chết - và tôi đồng ý.

"Thằng bé cắn tôi khi tôi đang cố gắng để đưa nó ra khỏi cơ thể của chị ấy. Tôi bò lê đi vào khu rừng nhiệt đới, tôi không thể đi quá xa - vết thương quá nhiều. Nhưng thằng bé đã tìm thấy tôi, đứa trẻ mới sinh di chuyển đầy khó khăn qua bụi cây thấp bên cạnh tôi và chờ đợi. Khi vết thương đã lành, nó cuộn lại ngược với hướng của tôi và ngủ.

" Tôi chăm sóc cho nó cho đến khi nó có thể tự đi săn bằng chính sức của mình, Chúng tôi săn những ngôi làng xung quanh khu rừng, sống dựa vào nhau. Chúng tôi chưa bao giờ đi quá xa khỏi ngôi nhà của mình, nhưng Nahuel muốn được nhìn thấy đứa trẻ ở đây".

Huilen cúi đầu chào khi bà kết thúc và quay lại giấu mình phía sau Kachiri.

Đôi môi của Aro mím lại. Ông ta nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ tuổi có làn da đen.

"Nahuel, ngươi 150 tuổi?"- Ông ta hỏi.

"Có thể thêm hoặc bớt đi mười ngày". Anh ta trả lời rõ ràng, một giọng nói ấm và tuyệt đẹp. Giọng của anh ta nhấn mạnh thêm "Chúng tôi không đánh dấu".

"Khi nào thì ngươi dừng việc trưởng thành?"

"Khoảng sau khi sinh nhật lần thứ 7 của tôi, nhiều hoặc ít hơn, tôi đã hoàn toàn lớn"

"Ngươi không hề thay đổi gì kể từ đó?"

Nahuel nhún vai. "Tôi không hề chú ý tới điều đấy"

Tôi cảm thấy được rùng mình trong sự run rẩy của cơ thể Jacob. Tôi không hề muốn nghĩ đến điều đó lúc này. Tôi sẽ đợi cho đến khi nguy hiểm đã qua và tôi có thể tập trung.

"Và bữa ăn của ngươi?". Aro thúc ép, nhìn thấy được sự vui thích trong sự không bằng lòng của ông ta.

"Hầu hết là máu, nhưng cả thức ăn của người nữa. Tôi chưa bao giờ sống không qua khỏi điều đó".

"Ngươi sẽ tạo ra một đứa trẻ bất tử?", điệu bộ của Aro như để nói với Huilen, giọng của ông nồng nhiệt vồn vã. Tôi không thể tập trung vào lá chắn của mình, dường như ông ta đang đi tìm một lời bào chữa.

"Vâng, nhưng những người đã chết không thể làm được điều đó"

Những tiếng rì rầm đầy thảng thốt xuất hiện lên từ 3 nhóm.

Lông mày ông ta đột nhiên nhíu lại "những người đã chết?"

"Những người chị của tôi" Nahuel nhún vai một lần nữa.

Aro nhìn chằm chằm một cách hoang dại một lúc rồi khuôn mặt ông ta trấn tĩnh lại

"Có lẽ ngươi sẽ kể cho chúng ta nghe về cuộc đời đã chết của ngươi, để có thể nhìn rõ được nhiều điều hơn nữa"

Nahuel cau mày.

"Cha của tôi đến tìm tôi một vài năm sau khi mẹ tôi mất". Khuôn mặt đẹp đẽ của anh ta chợt trở nên méo mó. " Ông ta thực sự vui khi tìm thấy tôi". Giọng của Nahuel nhắc đến một cảm giác không hề yêu mến. "Ông ta có hai người con gái, nhưng lại ko có con trai. Ông ta mong tôi có thể gia nhập, như những người chị của tôi đã làm.

"Ông ta đã rất ngạc nhiên khi tôi không sống một mình. Những người chị của tôi không phải ác quỷ, nhưng ai mà biết được nếu họ thừa hưởng giống gì hay một một cơ hội nào đó khác -? Tôi đã có gia đình của mình với Huilen, và tôi không phải không thích thú" - anh ta nhấn mạnh từ đó - "Trong quá trinh thay đổi, tôi gặp ông ta thời gian này qua thời gian khác. Tôi có một người chị mới; chị ấy trưởng thành chỉ sau 10 năm"

"Tên của cha ngươi?". Caius hỏi qua kẽ răng cứng cời của mình

"Joham", Nahuel trả lời. "Ông ta nghĩ mình là một nhà khoa học. Ông ta cho rằng mình đang tạo nên những giống nòi siêu tự nhiên mới. "Ông ta đã không cố gắng để che giấu đi sự kinh tởm trong những dấu vết của mình".

Caius nhìn tôi. " Có phải con gái của ngươi là ác quỷ?". Ông ta hỏi một cách lỗ mãng.

"Không!" Tôi phản ứng lại. Nahuel hướng đầu của mình đến câu hỏi của Caius với một sự gay gắt, và đôi mắt màu gỗ tếch của anh ta chuyển sang chăm chú vào tôi.

Caius nhìn Aro để mong chờ những thông tin, nhưng Aro vẫn đang mê mải trong suy nghĩ của chính ông ta. Ông ta mím chặt môi lại, và nhìn chằm chằm vào Carlisle, sau đó đến Edward và án nhìn cuối cùng của ông ta được dành cho tôi.

Caius giận dữ nói. "Chúng ta quan tâm đến sự lầm lạc ở đây, vậy hãy theo những gì đã biểu quyết mà làm", Caius thúc giục Aro.

Aro nhìn sâu vào trong mắt tôi trong một khoảng thời gian dài, những khoảnh khắc đầy căng thẳng. Tôi không biết ông ta đang cố gắng tìm kiếm điều gì, hoặc thứ mà ông ta đang tìm, nhưng ngay sau khi ông ta đã đánh giá được, gương mặt của ông bất chợt thay đổi, một sự nản lòng xuất hiện trên mồm và mắt của ông ta, và tôi biết Aro đã có quyết định của riêng mình.

"Người anh em"- ông ta nói nhẹ nhàng với Caius. "Những sự ra mắt ở đây không hề có bất cứ nguy hiểm nào. Đó chỉ là một cách phát triển không được như thường lệ, nhưng tôi không nhìn thấy đe dọa trông đấy. Những đứa trẻ nửa vamp này hầu hết đều giống chúng ta, nó đã được biểu lộ ra".

"Đó có phải là ý kiến của anh?". Caius hỏi gặng.

"Đúng vậy"

Caius quắc mắt. "Còn Joham? Đó là một thằng vamp bất tử thích những cuộc thí nghiệm?"

"Có lẽ chúng ta nên nói chuyện với ông ta", Aro đồng ý.

"Các người có thể ngăn cản Joham nếu các người muốn", Nahuel nói thẳng thừng, dứt khoát. "Nhưng hãy để những người chị của ta được yên. Họ không liên quan"

Aro gật đầu, nét mặt ông uy ngiêm. Và sau đó ông ta quay mặt về những người cận vệ của mình và nở một nụ cười ấm áp.

"Hỡi những người anh em", ông ta gọi "Chúng ta không đánh nhau ngày hôm nay"

Những người cận vệ gật đầu, cùng nhất trí và họ xếp hàng ngay thẳng trong tư thế sẵn sàng. Màn sương mờ ảo kia đã bị tiêu tan nhưng tôi vẫn giữ nguyên lá chắn của mình tại chỗ. Có thể có trò lừa gạt nào đó khác

Tôi phân tích nét mặt của Aro khi ông ta quay mặt về hướng chúng tôi. Nét mặt ông như chưa họ bắt đầu bất cứ điều gì nhưng cũng không giống như ngay sau đó, theo suy đoán của mình một sự đen tối xa lạ đằng sau vẻ bề ngoài kia. Như thể âm mưu của ông ta đã hoàn toàn bị phá hủy. Caius rõ ràng hết sức tức giận nhưng dường như sự tức giận đó đã bị giấu kín bên trong; ông ta đã chịu từ bỏ. Marcus nhìn như - chán nản; thực sự không có từ nào còn có thể biểu đạt được nét mặt ông ta lúc đó. Những cận vệ thì trở nên kỷ luật và bình tĩnh một lần nữa. Không họ có một sự thể hiện cá nhân nào giữa bọn họ mà chỉ có những chỗ trống. Họ dàn quân, sẵn sàng để rời đi. Những nhân chứng nhà Volturi vẫn rất thận trọng và cảnh giác; người nối tiếp người trước, họ rời khỏi đây, tản ra những hướng khác nhau trong rậm cây. Số lượng người càng lúc càng bị thu nhỏ lại, những người còn lại nhanh chóng rời đi. Một cách nhanh nhất, tất cả bọn họ đã biến mất

Aro nắm tay chúng tôi, gần như một biểu hiện của sự xin lỗi. Đằng sau ông ta, đội quân nhưng người cận vệ, cùng với Caius, Marcus, và những người vợ bí ần, im lặng, đang sẵn sàng rời đi, họ tạo thành một đội quân rất nghiêm ngặt, tỉ mỉ. Chỉ có ba người đang xem như cận vệ của chính ông ta thì vẫn nấn ná, chần chừ cùng với ông

"Tôi rất mừng vì chúng ta có thể giải quyết vấn đề mà không cần dùng đến bạo lực ," Ông ta nói ngọt ngào. "Người bạn của tôi, Carlisle - Hãy cho phép tôi được gọi bạn một lần nữa! Tôi hi vọng không có sự khách sáo. Tôi biết bạn hiểu là sự chính xác, nghiêm khắc là một nhiệm vụ luôn bị đè nặng lên vai chúng tôi"

"Hãy rời đi trong hòa bình, Aro," Carlisle nói một cách cứng rắn. "Xin hãy nhớ cho rằng chúng tôi vẫn còn những bí mật cần được giấu kín ở đây, hãy giữ cho việc săn của những người bảo vệ ông tránh xa khỏi vùng đất này"

"Chắc chắn rồi, Carlisle," Aro quả quyết "Tôi rất xin lỗi vì lấy mất đi sự yên bình khi biết ông không hề tán thành. Có thể, theo thời gian rồi ông sẽ tha thứ cho ta"

"Có lẽ là thế, theo thời gian, nếu ông chứng tỏ là vẫn muốn làm bạn với chúng tôi một lần nữa."

Aro nghiêng đầu mình theo hình vòng cung, như thể hiện sự hối lỗi, và lùi lại đằng sau trước khi quay đầu lại đằng sau. Chúng tôi dõi nhìn trong sự im lặng khi một người cuối cùng của gia tộc Volturi biến mất trong khoảng rừng

Hết sức im lặng. Tôi vẫn chưa làm lá chắn của mình biến mất.

"Đã thực sự kết thúc?". Tôi nói nhỏ với Edward

Anh nở một nụ cười to "Ừ, họ đã từ bỏ. Như những kẻ khoác lác, họ đã trở nên nhút nhát dưới cái dáng vẻ huênh hoang đó." Anh cười khoái trá ra mặt

Alice cười cùng với anh " Nghiêm túc nào mọi người. Họ sẽ không quay lại. Mọi người có thể thư giãn rồi đấy"

Có những tiếng đập khác của sự im lặng .

"Tất cả là sự may mắn đáng ghét" Stefan thì thầm

Và nó đã chạm đến đỉnh điểm

Những tiếng chúc mừng bùng nổ. Tiếng chó sói tru lên đinh tai nhức óc. Maggie nện vào lưng của Siobhan. Rosalie và Emmett hôn nhau một lần nữa - lâu và mãnh liệt hơn trước. Benjami và Tia ôm nhau trong vòng tay họ, Carmen và Eleazar cũng vậy. Esme ôm thật chặt Alice và Jasper. Carlisle gửi những lời cảm ơn sâu sắc đến những người bạn miền Nam nước Mĩ mới tới, những người đã cứu mạng sống của họ. Kachiri đứng thật gần với Zafrina và Senna, những ngón tay của họ đan cài vào nhau. Garret bế Kate lên và quay cô một vòng

Stefan phun nước bọt vào trong tuyết, Vladimir nghiến chặt hai hàm răng với một nét mặt cáu bẳn.

Tôi trèo lên nửa người sói màu nâu đỏ khổng lồ để đỡ con gái tôi xuống khỏi lưng của anh ta và sau đó ôm chặt con bé vào trong lồng ngực mình. Vòng tay Edward xung quang chúng tôi cũng cùng lúc đó.

"Nessie, Nessie, Nessie," tôi hát ngân nga.

Jacob cười với nụ cười lớn, cùng với tiếng chó sủa, đẩy đẩy đầu tôi bằng chiếc mũi của cậu ta.

"Im mồm," Tôi lầm bầm.

"Con sẽ được ở với mẹ chứ?" Nessie hỏi gặng.

"Mãi mãi," Tôi hứa với con bé.

Chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi. Và Nessie sẽ ổn, khỏe mạnh và chắc chắn như thế. Như chàng trai nửa người Nahuel, trong 150 năm con bé có thể trẻ mãi. Và chúng tôi sẽ sẽ mãi bên nhau

Niềm hạnh phúc càng được bùng nổ nhiều hơn bên trong tôi, thật dữ dội, thật cực độ mà tôi không chắc chắn rằng mình có thể vượt qua được

"Mãi mãi," Edward nói vang vào tai tôi

Tôi không thể nói thêm bất cứ điều gì. Tôi ngẩng đầu mình và hôn anh cùng với một cảm xúc mãnh liệt, nó chắc chắn có thể thiêu đốt cả cánh rừng trong biển lửa

Tôi đã không hề chú ý.