~Chuyện về 2 trainer ~
~Truyện cổ tích thiếu nhi: phần 5~
Trong khi Eric ngủ, Quagsire tự suy ngẫm. Phải có cách nào đó để nó có thể mạnh hơn. Làm thế nào để đánh bại đối thủ của nó giờ đã là Victreebel.
ATK? Không. Nó và Eric đã ngày càng mạnh mẽ hơn. Đó không phải là vấn đề.
Speed? Không. Mọi người nói nó là Quagsire nhanh nhất mà họ từng thấy nhưng đối thủ của nó dường như luôn đứng đầu trong hạng mục này.
Def? Có lẽ. Đòn Leaf Storm mới rất đau. Các chiêu thức từ hệ Cỏ luôn luôn làm nó đau đớn. Nhưng chưa bao giờ có đòn nào mạnh như thế này.
Ngay cả chiêu Amnesia của nó cũng không thể chống lại được đòn đó. Nó cảm thấy như một chú Wooper lần đầu tiên bị đánh bởi Razor Leaf vậy.
'Nhưng nếu Amnesia mạnh hơn thì sao?' Quagsire suy nghĩ. 'Làm sao Eric và mình có thể được gọi là "nhất" nếu các chiêu thức của mình không thể trở thành "tuyệt vời nhất" được?'
Quagsire bắt tay vào việc ngay lập tức. Suy nghĩ về cách để chiêu thức trở nên tốt hơn. Luyện tập chăm chỉ trong Netball
Và nó đã thành công!
Ở trận đấu tiếp theo, chiêu thức mới của nó đã gia tăng sức mạnh cho nó vượt trội hơn hẳn. ! Bây giờ, nó có thể đứng vững trước Leaf Storm của Victreebel!
"Quá tuyệt vời." Thậm chí Brad cũng phải thốt lên. " Tớ chưa bao giờ thấy chiêu thức này."
Quagsire nở mày tự đắc vì sự sáng tạo của nó. Với chiêu thức mới này, mọi chuyện gần như đã chắc chắn. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó cùng Eric được vinh danh là 'nhất'
Nhưng không phải mọi thứ đều tốt đẹp về chiêu thức mới của Quagsire.
Bởi vì ngày hôm đó đánh dấu lần đầu tiên Quagsire quên.
~~
Lake of Rage, Lễ trao giải
Máy ảnh liên tục chụp ba người đứng đầu trên bục vinh quang. Bạn biết chúng chứ? Loại bục mà người đứng thứ nhất được nâng lên cao nhất, thứ ba thấp nhất, và thứ hai đứng ngay chính giữa đó.
Đúng là tôi từng nghe nói vận động viên giành Huy chương Đồng ở Olympic vui hơn người giành Huy chương Bạc... và có vẻ điều đó cũng đúng. Alton ở dưới tôi đang cười hớn hở, sung sướng. Tôi không chắc League dùng phép tính gì để phân định thứ hạng 3,4 nhưng rõ ràng họ xếp hạng Alton cao hơn trainer đã thua Madison tại bán kết.
Chúng tôi có quyền lựa chọn những phần thưởng ở trên bàn giải thưởng. Gói 5 chiêu thức TM ngẫu nhiên được tôi ôm chặt dưới cánh tay mặc dù tôi vẫn chưa có cơ hội mở chúng ra.
Alton chọn giỏ quà đầy các loại Pokéball. Ngay cả từ vị trí đối diện của bục vinh quang, tôi cũng có thể thấy nó khá đa dạng. Dusk Ball, Luxury Ball, Ultra Ball, ít nhất ba hoặc bốn loại mà Kurt có thể làm bằng Quả Apricorn ở thị trấn Azalea, đó là một lựa chọn tuyệt vời.
Mặc dù vậy, Madison mới là người khiến tôi ngạc nhiên. King's Rock rõ ràng là thứ hiếm nhất trên bàn. Mọi người đều mặc định - cả tôi nữa - rằng đó là thứ người chiến thắng sẽ chọn. Thành thật mà nói, điều đó cũng ổn với tôi vì tôi không cần thứ này. Có lẽ nếu tôi định bày trò gì đó với ability Skill Link thì nó hữu dụng, nhưng tôi không có ý định đó.
Thay vào đó, kỳ lạ thay, cô ấy đi thẳng đến Light Clay. Một Held Item khá yếu, giúp kéo dài thời gian hiệu ứng của các chiêu thức như Reflect và Light Screen. 'Ít nhất thì trong game nó có tác dụng như vậy. Liệu ở thế giới Pokémon này nó có tác dụng 'hơn' thế nữa mà mình không biết không? Chắc chắn là phải tra cứu sau.
Trên bảng điện tử lớn treo trên đấu trường, những khoảnh khắc nổi bật từ mỗi trận đấu trong Top 8 đang được phát lại liên tục. Tôi đã xem đoạn phim Grundy bị hạ gục bởi Mirror Coat ít nhất sáu lần rồi... nhưng tôi đang tập trung vào những thứ khác. Cụ thể là quan sát các thành viên trong đội mà Madison đã sử dụng trong các trận tứ kết và bán kết, cố gắng ghi nhớ chúng.
Ngoài ba Pokemon mà cô ấy dùng để chiến đấu với tôi, cô ấy còn phô diễn sức mạnh với Umbreon, Forretress và một Croconaw.
' 2 Pokemon khởi đầu của Johto cùng 4 con có khả năng phòng thủ mạnh.' Tôi phải nhớ kĩ điều này trong 6 tháng tới,
Đoạn chụp ảnh lưu niệm của buổi lễ kết thúc và các câu hỏi của phóng viên bắt đầu bay tới tấp. Là người chiến thắng, theo giao thức bất thành văn, họ sẽ hỏi Madison những điều đầu tiên. Hỏi cô ấy về bình luận, cảm xúc về chiến thắng, kế hoạch tiếp theo của cô ấy, tại sao cô ấy chọn 'bây giờ' để rời khỏi hiệp hội ranger v.v. Tôi chắc bạn có thể tưởng tượng ra nó.
Nhưng tôi có thể nhìn thấy nó trong mắt họ. Hoàn toàn ko có hứng thú chút nào .
Lũ kền kền này thực sự muốn biết là về Grundy. Nó đến từ đâu? Tôi đã có nó bao lâu rồi? Tôi có lo lắng gì về blah blah blah blah blah không. Sau khi họ xong việc với nhà vô địch họ sẽ hướng những chiếc micrô đó thẳng về phía tôi.
Họ sẽ thấy tôi không hợp tác lắm.
Vì tôi chỉ biết nói như thế này thôi
" Miễn bình luận."
~~
Tôi xoa nhẹ bông tuyết bạc nhỏ được in trên hình lục giác, cảm nhận hoa văn nổi của Huy hiệu giữa các ngón tay. "Tại sao?"
Pryce gầm gừ. Tiếng của a người già khó chịu khi phải giải thích. "Cậu đạt vị trí á quân tại một giải đấu lớn và vẫn còn muốn hỏi? Ta có quyền trao huy hiệu này cho bất cứ ai mà ta chọn vì bất cứ lý do nào ta chọn. Vì vậy, cầm lấy và đi khỏi đây."
Một nét nhăn nhó xuất hiện trên mặt tôi, nghĩ về những lần những Gym Leader trao huy hiệu cho Ash mà không bao giờ kiểm tra cậu ta trong 1 trận đấu thực sự. " Tôi vẫn cảm thấy bản thân ko xứng đáng lắm."
Ông ta giễu cợt. " Đây là huy hiệu thứ 5, ko phải thứ 8. Và để mọi chuyện được rõ ràng," ông ta tiếp tục, giọng dứt khoát, "Đây là phần thưởng cho màn trình diễn ấn tượng của cậu ở bán kết, Nó là sự công nhận cho cách chiến đấu tuyệt vời của Gligar và Ursaring. . Chứ không phải cho màn trình diễn tồi tệ của trận chung kết. Krokorok của cậu ngất xỉu suýt khiến ta thay đổi suy nghĩ về việc trao Huy hiệu này."
Lông mày tôi nhíu lại, một câu phản bác sắc bén đang dâng lên trong họng… nhưng rồi tôi nuốt nó xuống. Nổi nóng hiếm khi giúp ích được gì, và ở mức độ nào đó... ông ta nói có lý.
"Tốt. Ít nhất thì cậu cũng nhận thức được vấn đề. Đó là sự khởi đầu." Pryce đáp lại, nhìn thấy biểu cảm của tôi. "Cậu đang sợ chính Pokémon của mình."
"Tôi ... tôi lo sợ cho bản thân." Tôi cố gắng giải thích, mặc dù nó nghe giống như một lời biện hộ yếu ớt hơn. "Tôi có đủ thời gian với Grundy để biết rằng tôi an toàn. Tôi lo lắng cho Pokemon của đối thủ. Ông đã nhìn thấy nó làm gì với Meganium rồi đấy."
Mặt Pryce không cảm xúc. "Cậu đã chùn bước rất nhiều sau khi Meganium bất tỉnh."
" Đúng, ắt hẳn rồi." Tôi cố gắng để ông ta hiểu, , mặt tôi hơi van nài. "Ông có thể tưởng tượng điều gì có thể xảy ra nếu tôi dùng Fire Blast thay vào đó không? Hay nếu Grundy sử dụng Held Item để tăng sức mạnh hơn nữa, lại còn cộng dồn Sunny Day không? Còn nếu Meganium yếu hơn một chút thì sao? Tôi nghĩ nó có thể chịu đựng tốt hơn. Khi tôi thấy nó không chịu nổi, chúng tôi đã đến gần như thế nào với..." Tôi lảng sang chuyện khác. "Đó là lý do tại sao tôi chùn bước khi Clefable xuất hiện. Tôi không muốn mạo hiểm sử dụng bất cứ chiêu thức gì quá mạnh hay siêu hiệu quả nữa."
Gym Leader mặt hậm hực, ko mấy ấn tượng. ""Và đó là lý do cậu thua."
Giọng tôi trở nên gay gắt. "Ồ, tôi xin lỗi. Hay là tôi nên để mình bị đưa vào danh sách đen? Như thế mới tốt phải ko? Sẽ là tiêu đề thú vị trên báo chí khi tôi giết chết pokemon của đối thủ ngay trước mặt bao nhiêu khán giả nhỉ? Ngoài ra tôi không thể dự đoán được Madison có Wobbuffet."
Pryce dập mạnh cây gậy chống xuống đất. "Wobbuffet không phải vấn đề! Vấn đề chính là sự do dự của cậu! Cậu đã do dự ngay từ đầu khi đối mặt với Clefable, tạo ra sơ hở để bị tấn công. Và đối thủ của cậu đã tận dụng sơ hở đó để dắt mũi cậu như trẻ con! Đó là quân cờ domino đầu tiên dẫn đến thất bại của cậu. Phá vỡ mắt xích đầu tiên trong chuỗi sự kiện đó thì những thứ còn lại sẽ không xảy ra."
Biểu cảm của tôi trở nên trống rỗng, tiếng gầm gừ bị kìm nén bên trong. ' Ông ta ko hiểu. Ông ta không nghĩ tới việc Grundy thực sự sẽ giết sạch cả đội của Madison nếu có cơ hội. Dù gì thì sâu thẳm bên trong cũng không. Ông ta nghĩ tôi đang làm quá lên. Theo khía cạnh nào đó, theo một cách nào đó, tôi đang phóng đại vấn đề.' "Dù sao thì chuyện đó cũng quan trọng gì đối với ông, ông già? Tôi không còn làm việc cho Gym của ông nữa, nhớ chứ?"
Rõ ràng đó không phải là một điều nên nói, vì phong thái của Pryce ngay lập tức quay trở lại kiểu mùa đông lạnh giá mà Brad đã quen thuộc từ lâu. Chuyên gia hệ Băng phẩy tay một cách hờ hững - quyết định rằng tôi không còn đáng để nói nữa,- ông ta quay người rời đi, gậy của ông ta gõ cạch cạch xuống đất cách hai bước một.
' Càng tốt.' Tôi cũng xoay người. 'Dù sao thì tôi cũng có việc khác phải làm.'
Tôi vừa đi được mười bước thì nghe thấy ông già gắt gỏng miễn cưỡng gọi tên tôi. "Brad."
Quay lại nhìn ông ta, tôi thấy vẻ mặt của Pryce khó chịu... nhưng cũng có thứ gì đó ẩn giấu hơn ở đó. " Tốt hơn hết là ta nên nhìn thấy Swinub đó một lần nữa vào thời gian tổ chức Sliver Conference. hị. Nếu cậu không huấn luyện nó đúng cách, ta sẽ lấy lại nó. Miễn bàn luận."
"Ha!" Tôi bật ra một tiếng cười. "Cứ đợi đấy ông già. Đến khi Vlad và tôi hoàn thành việc huấn luyện nó, ông thậm chí sẽ không còn nhận ra Junior nữa. Chỉ cần ông đừng có lăn ra chết trong sáu tháng tới."
Pryce lẩm bẩm biệt danh "Junior" rồi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng. "Và ngừng gọi điện cho cháu của ta! Nó có nhiều việc quan trọng hơn là nghe cậu lảm nhảm."
Lần này tôi nhếch mép thay vì cười. ' Vậy sao, vậy sao' " Đừng có mơ, Pryce."