Chương 9: Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 8

Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 8

Edit: Nguyệt Phong


Nam Nhiễm không nói một lời, chỉ gục đầu xuống bàn.

Tóc rối xõa tung nhìn như ma nữ vậy.

Ký chủ nhà mình phơi nắng sẽ suy yếu, vậy phải làm sao bây giờ?

Tiểu Hắc Long yên tĩnh hồi lâu. Sau đó cất tiếng:

【 ký chủ, hay là cô đi mua kem ở cửa hàng ăn đi? 】

Nam Nhiễm nghe đến ăn, giật giật thân thể.

Nhưng mới vừa động thì cô lại tiếp tục gục xuống không động đậy nữa.

- Không muốn ăn.

Tiểu Hắc Long giải thích:

【 ký chủ, kem là ······】

Lời nói còn chưa nói xong đã nghe Nam Nhiễm gắt giọng:

- Đừng làm ồn.

Tiểu Hắc Long yên tĩnh.

Rốt cuộc trong đầu Nam Nhiễm cũng an tĩnh.

Nam Nhiễm nằm trên bàn ngủ hai tiết học.

Thành tích học tập của nguyên thân rất giỏi, lại rất ngoan được giáo viên thích.

Giáo viên đứng lớp thấy Nam Nhiễm vẫn luôn úp mặt lên bàn, cho rằng cô không thoải mái nên không có gọi cô.

Nam Nhiễm vẫn luôn ngủ đến giữa trưa.

Mặt trời đã quay hướng khác, bóng của bức tường bao phủ cô.

Nam Nhiễm lâm vào ngủ say bỗng giật giật mí mắt.

Chờ đến khi cô mở to mắt thì thấy trong lớp không có một bóng người.

Cô ngửa đầu, vén tóc lên, ngồi dậy.

Theo cửa sổ nhìn ra phía ngoài thì vừa lúc thấy Bạc Phong đi ngang qua.

Nam Nhiễm ngồi im. Đôi mắt vốn dĩ híp lại chợt mở lớn chút.

Đây là lần thứ hai nhìn thấy.

Nhưng ánh sáng trên người hắn vẫn không có giảm.

Còn đang lấp lánh tỏa sáng.

Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong.

Không biết do ánh mắt cô quá mức nóng bỏng hay gì mà tầm mắt Bạc Phong lướt qua người cô.

Hiển nhiên lúc mới nhìn thấy thì Bạc Phong đã nhớ cô gái này là ai.

Bước chân hắn dừng lại.

Khuôn mặt không hề cảm xúc rốt cuộc xuất hiện biến hóa.

Khẽ cau mày một chút.

Nhưng rất nhanh khuôn mặt lại khôi phục như dĩ vãng.

Xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn vừa đi khỏi cửa sổ liền nghe được phía sau truyền ra thanh âm cửa bị kéo ra.

Sau đó là bước chân.

Ánh mắt sáng quắc kia lại dính trên người hắn.

Bạc Phong tiếp tục đi rất xa.

Cái đuôi nhỏ phía sau vẫn không cắt được.

Cho đến khi hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô.

Nam Nhiễm đút tay trong túi áo khoác, đi từng bước qua.

- Ê, anh đi với tôi đi.

Đồng chí Nam Nhiễm tà tâm bất tử.

Vẫn muốn khiêng Bạc Phong trở về.

Bạc Phong mặc đồng phục được may khéo léo, đứng thẳng ở chỗ đó.

Một gương mặt tinh xảo giống như được điêu khắc ra, tầm mắt lạnh băng nhìn cô gái lười nhác đối diện.

- Làm gì?

Thanh âm không hề phập phồng thốt lên hai chữ.

Tiểu Hắc Long thấy bộ dáng nóng lòng muốn thử của ký chủ nhà nó là biết ngay cô vẫn định cướp người ta về nhà.

Lập tức mở miệng:

【 ký chủ, ký chủ, lỡ đâu ngài đánh hỏng dạ minh châu rồi thì sao bây giờ? Hay là ngài nghĩ một biện pháp văn nhã hơn đi? 】

Nam Nhiễm nghe, hình như cũng có lý.

Cô mò mẫm trong túi.

Bên trái có một phong thư hồng nhạt, bên phải có một thẻ ăn cơm.

Cô nhìn nhìn, sau đó giơ lên thẻ cơm bên phải.

- Tôi mời anh ăn cơm, anh theo tôi nhé?

Bạc Phong dời đi tầm mắt:

- Xàm.

Nói xong liền tiếp tục đi.

Hắn đi phía trước, Nam Nhiễm đi theo sau.

Cho đến lúc hắn tới cửa Hội Học Sinh.

Nhìn hai người mặc tây trang mang giày da đứng ở cửa, trong tay bưng một hộp cơm màu trắng được thiết kế riêng.

Người nọ mở miệng:

- Cậu chủ.

Nói xong đưa hộp cơm kia đến trước mặt Bạc Phong.

Bạc Phong tùy tay lấy hộp cơm, vào phòng Hội Học Sinh.

Hắn tiện tay đặt hộp cơm lên bàn.

Lấy tài liệu trên kệ sách ra, có vẻ đang tìm kiếm gì đó.