Chương 87: Thần tượng thật ngầu 17

Thần tượng thật ngầu 17

Biên tập: Nguyệt Phong

✵ ✵ ✵

Nam Nhiễm nhíu mày:

- Uống nhanh lên, kiên nhẫn của tôi có giới hạn nhé.

Nguyễn Mặc dời đi tầm mắt, thờ ơ.

Nam Nhiễm bực mình.

Thật muốn ném văng hắn.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn duỗi tay đỡ người ta ngồi dậy.

Giọng nói Nguyễn Mặc khàn khan:

- Cô muốn cái gì?

Hắn đã nhận ra một chuyện.

Có vẻ cô gái này cũng không phải những kẻ muốn kịch bản đó.

Bởi vì cô chưa từng liếc mắt nhìn những trang giấy trên mặt đất lần nào.

Nam Nhiễm bưng thuốc đưa tới trước mặt hắn.

- Muốn thân thể anh khỏe mạnh, muốn nhiệt độ cơ thể anh bình thường. Muốn anh uống hết chén thuốc này, ngày mai khỏe ngay càng tốt.

Lông mi Nguyễn Mặc run lên, mí mắt buông xuống, che khuất đôi mắt.

Ngữ điệu lãnh đạm:

- Muốn tôi làm cái gì thì nói ngay đi.

Hắn muốn biết, rốt cuộc cô gái này muốn cái gì.

Nam Nhiễm nhướng mày, cô để chén thuốc lên bàn rồi tới gần hắn.

Hai người rất gần nhau.

Cái trán sắp chạm vào rồi.

Nam Nhiễm cong môi:

- Nè, về sau anh ở chỗ này đi.Tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.

Tiếng nói của cô kề sát bên.

Chẳng biết do hắn bị đau dạ dày hay gì mà phản ứng đầu tiên với lời đề nghị này không phải buồn cười, mà là nghĩ hình như hắn không bài xích cô lắm.

Cô nói xong, Nguyễn Mặc vừa định trả lời thì ai ngờ mới há miệng đã bị rót thuốc.

Nam Nhiễm cầm cái muỗng đút thuốc cho hắn.

Có bắt đầu, tốc độ đút của cô càng lúc càng nhanh.

Chỉ chốc lát đã cho hắn uống hết.

Nam Nhiễm xoay cổ tay.

A.

Chiếu cố dạ minh châu mệt mỏi quá đi.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc:

【 ký chủ, chẳng lẽ ngài không muốn nghe hắn trả lời cô ra sao ư? 】

Nam Nhiễm bĩu môi:

“Tôi đã nhốt hắn lại, chẳng lẽ mi cảm thấy hắn sẽ vui vẻ đồng ý à?”

Nếu hắn chấp nhận thì e là sốt hư não rồi.

Tiểu Hắc Long không còn lời nào để nói.

Có lẽ do tác dụng của thuốc nên lúc Nguyễn Mặc nằm ở trên giường, dạ dày dường như không đau nữa.

Hắn không biết mình ngủ khi nào.

Chỉ biết trước lúc ngủ thì cô gái kia vẫn còn nhìn chằm chằm hắn.

Hắn biết mình đẹp.

Nhưng từ trước nay không có ai ngắm nhìn hắn lâu như vậy.

Đã lâu lắm rồi hắn chưa có giấc ngủ ngon đến vậy.

Thông thường hắn sẽ ở trong thư phòng, vẫn luôn viết không ngừng, viết mệt mỏi thì nằm trên ghế ngủ một lát.

Chờ tỉnh tiếp tục viết.

Không phải hắn thích công việc này đến thế mà chẳng qua do hắn đã quen cuộc sống này thôi.

Làm để quên thời gian đi.

Càng quan trọng là ngoại trừ cái này, hắn không biết mình còn có thể làm cái gì.

*

Sáng sớm hôm sau khi hắn tỉnh lại, có một tia nắng mặt trời xuyên thấu qua khe hở bức màn dày chiếu vào phòng.

Hắn mở to mắt, chợt cảm thấy có thứ gì đó đè trên người mình.

Ngẩng đầu nhìn thì thấy trên người hắn bọc một tầng chăn.

Nam Nhiễm nằm bên ngoài chăn, đang ôm lấy hắn.

Cô rất khỏe, trông chẳng giống con gái chút nào.

Có lẽ vì hắn mới cử động nên khiến Nam Nhiễm tỉnh lại.

Cô chớp mắt, nhìn hắn, đột nhiên đưa tay vói vào chăn bông.

Sau đó cả người chui hẳn vào chăn, điều này giúp cô ôm chặt hắn hơn, cô thấp giọng nói:

- Ngủ tiếp một lát đi.

Nguyễn Mặc nhìn cô.

Bài xích sao?

Không bài xích.

Từ khi hắn bị cô khiêng đi thì hắn đã phát hiện.

Hắn không có chán ghét nữ sinh này như những người khác.

Mỗi ngày có quá nhiều kẻ cười giả dối với hắn, vì thế hắn có thể chấp nhận một người đặc biệt như cô.

Sau đó hắn nhắm hai mắt lại.