Chương 17: Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 16

Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế 16

Edit: Nguyệt Phong


Tiểu Hắc Long đang lâm vào mơ màng vô hạn thì bỗng nhiên nghe Bạc Phong hờ hững nói:

- Nói cảm ơn.

Nam Nhiễm đang ăn cơm, mắt cũng không nâng một chút.

Cảm ơn?

Đó là thứ gì?

Cô lại ăn thêm hai miếng.

Bỗng nhiên nghe Bạc Phong lần nữa ra tiếng:

- Dọn bàn đồ ăn này đi.

Tiếng nói vừa dứt, mười mấy bảo tiêu kia liền ùa vào.

Hóa ra bọn họ không hề rời đi.

Đôi mắt Nam Nhiễm hơi hơi trợn to.

Ngẩng đầu nhìn Bạc Phong phía đối diện.

Người nào đó không đổi sắc mặt, lực chú ý tập trung vào cuốn sách trong tay.

Nam Nhiễm mở miệng:

- Cảm ơn.

Bạc Phong lạnh mặt ngẩng đầu, không hề cảm xúc lên tiếng:

- Ừm.

Bọn bảo tiêu đi ra ngoài.

Nam Nhiễm lại lại lần nữa tiếp tục ăn chính mình trước mắt đồ ăn.

Từ trước đến nay cô chưa từng ăn qua đồ ngon như vậy.

Qủa nhiên chất lượng món ăn và mùi hương phát ra tỷ lệ thuận với nhau.

Sức ăn của một mình Nam Nhiễm bằng hai người thường luôn.

Càn quét một hồi đã đi tong nửa bàn món ăn.

Cô dựa vào ghế, tư thái có chút lười nhác.

Lúc này, Bạc Phong lại lần nữa mở miệng:

- Lau tay.

Một tay Nam Nhiễm đỡ trán, thoáng nhìn khăn tay màu trắng trên bàn.

Đây là việc nhỏ.

Nhưng cô không thích bị người khác mệnh lệnh khống chế.

Cô vẫn không nhúc nhích, cúi đầu nhìn móng tay.

Bạc Phong vẫn luôn nhìn sách, ngón tay thon đẹp lật ra trang sau.

Tiện đà chậm rãi nói:

- Ngày mai sẽ có nữa.

Tiểu Hắc Long nghe thanh âm lạnh như băng kia, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.

Có cái gì?

Nó bèn hỏi ký chủ:

【 ký chủ, hắn nói ngày mai sẽ có 24 món đồ ăn nữa sao? 】

Vừa dứt lời thì Nam Nhiễm vốn dĩ đang ngắm móng tay tạm dừng một giây.

Duỗi tay, cầm lấy khăn màu trắng trên bàn, chà lau mỗi một đầu ngón tay.

Tiểu Hắc Long á khẩu.

Ký chủ biến hóa có quá lớn không nhỉ?

Nghĩ như vậy lại ngó Bạc Phong.

Quả nhiên, dạ minh châu chính là dạ minh châu.

Lợi hại lợi hại.

Bạc Phong đặt sách lên bàn.

Hắn ngồi ở chỗ đó, nhìn cô gái đối diện hồi lâu, môi mỏng hé mở:

- Gia giáo lễ nghi của Nam gia cũng nghiêm khắc thật.

Nam Nhiễm tự tin đáp:

- Đương nhiên.

Chờ cô lau tay xong rồi ném khăn lên bàn, không để ý nói:

- Giữa trưa ăn cái gì?

Bạc Phong:

- Xem tâm trạng của tôi.

Nam Nhiễm nghe xong, ngẩng đầu lên.

Tâm trạng?

Hắn còn có tâm trạng à?

Tiểu Hắc Long thử đưa ý kiến:

【 ký chủ, hay là cô nói gì đó hay hay thử xem xem? Có lẽ hắn vui vẻ thì giữa trưa sẽ có 48 món đó.】

Nam Nhiễm chỉ chú ý nửa câu sau. Cô bảo Hệ Thống:

- Mi nói hai câu hay hay nghe coi.

Tiểu Hắc Long:

【 a? Tôi chỉ là một Hệ Thống, tôi sẽ không …】

Nam Nhiễm uy hiếp:

- Nói không được thì đập mi.

Tiểu Hắc Long nín lặng.

Vài giây sau.

Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn Bạc Phong ngồi ở đối diện.

Ánh mặt trời bao phủ trên người cô. Tư thái tản mạn lại mang khí thế của riêng cô làm người không rời mắt nổi.

Cô chậm rãi mở miệng:

“Em vẫn yêu anh

Như cơn gió thổi đến phía chân trời, không ngày trở lại.

Hoa nở tháng hai, lá rụng mùa thu

Che đậy nước mắt của ai.

Em vẫn yêu anh

Như đàn cá múa khúc bi hoan nửa đêm

Không có dấu vết, không được nhắc tới

Mai đây người sẽ quên lãng.

Em vẫn yêu anh

Như hoa mai trong trời tuyết, lạnh lẽo đau đớn.”

Đang nói bỗng Nam Nhiễm dừng lại.

Quá dài, lười nói.

- Thơ gì mà dài thế này?

Tiểu Hắc Long cũng khó xử:

【 ký chủ chỉ cần nhép theo là được mà! 】


Editor có lời muốn nói: bài thơ cuối chương dường như do dân mạng viết nên mình không tìm thấy bài gốc, cũng có rất nhiều phiên bản. Vì vậy mình sẽ dịch sao cho các bạn dễ hiểu nhất nhé! Ý nghĩa của nó muốn nói dù thế nào thì em vẫn yêu anh thôi!