Chương 7: Chương 7

Công viên không đến nỗi quá đông. Tới gần biển hết mức có thể, Diana đi bộ dọc theo bờ cát.

Trước đây đã bao nhiêu lần cô và mẹ cùng nhau đi dạo ở đây rồi nhỉ? Bao nhiêu lần rồi? Sao cô không thể được một lần nữa đi dạo cùng mẹ? Chỉ một lần nữa thôi...

Đắm chìm trong những kỷ niệm, Diana cứ đi như thế trong khoảng gần mười lăm phút. Đến lúc tới bến du thuyền - nơi những con thuyền đang đậu, cô quay bước về nhà.

Cô vẫn thường đi về nhà bằng con đường tắt ngang qua công viên, chủ yếu là vì cô thích nhìn thấy những người không bình thường dọc theo con đường ấy. Đó là những người có mái tóc nhuộm với đủ sắc cầu vồng, những người đeo khuyên ở những nơi khó ngờ tới nhất trên cơ thể, hay những người dù có cố tìm kiếm cũng không thể tìm ra chỗ nào còn trống trên người để xăm thêm một hình nào khác.

Cũng như thường lệ, con đường này lại đầy những người bán hàng rong với đủ thứ hàng lặt vặt lỉnh kỉnh, mấy thứ đồ sáng loáng, hào nhoáng mà chẳng có tí giá trị nào. Còn có cả những nghệ sỹ xăm hình, những nhạc sỹ hát rong và cả những kẻ ăn xin nữa.

Lúc Diana đi ngang qua những người ăn xin, cô nghe thấy một giọng rất bí ẩn.

“Này, quý cô!”

Không chắc có phải người ta đang gọi mình không, cô liếc nhìn quanh, nhưng không thấy bất cứ ai khác có thể là người vừa được nhận lời gọi đó. Rồi cô thấy một người hành khất già đang nhìn cô chằm chằm.

Rồi ông ta gọi cô lần nữa: “Này, quý cô!”

Cô vẫn thường nhìn thấy người đàn ông với mái tóc quăn màu xám đó ở góc này. Ông ta thường ngồi bắt chéo chân chữ ngũ trên một cái chiếu cói. Sự khác biệt giữa ông và những người ăn xin khác là ở điểm đó. Dù đôi mắt màu đen nhỏ xíu của ông lúc nào cũng không ngừng nhìn đám đông như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng ông không bao giờ làm phiền người qua đường. Thêm một điều khác biệt nữa là ở góc chiếu rách của ông có viết dòng chữ: “Xem bói - R”.

Diana rất ngạc nhiên. Trước đây cô đã đi qua người ăn xin bói toán này có lẽ đến hàng trăm lần rồi, nhưng chưa bao giờ cô nghe thấy ông ta gọi mình, dù chỉ một lần.

“Ông đang nói với tôi à?” Cô chỉ vào mình và hỏi lại lão hành khất.

“Cô đang tìm kiếm cô gái đó à?”

“Ý ông là sao?”

“Cô gái đó!”

“Cô gái nào?”

“Cô còn không biết thì sao mà tôi biết đây?”

“Gì cơ?!”

“Tôi đang nói: Cô gái đó!”

Cô lắc đầu. Không cần phải tiếp tục với cuộc nói chuyện kỳ lạ và vô bổ này nữa. Có lẽ ông ta đang chờ có ai đó để có thể đùa cợt, hoặc có thể ông ta chỉ đơn giản là đang thử nghiệm một cách mới để thu hút sự chú ý của khách hàng. Dù với lý do gì thì cũng đã quá đủ để Diana thấy cần tiếp tục đi nhanh hết mức có thể rồi.

Cô muốn tiếp tục chặng đường của mình như thể giữa họ chưa hề trao đổi một từ nào. Nhưng cô dừng lại khi thấy người ăn xin gọi mình một lần nữa:

“Lại đây nào quý cô. Tôi đã sẵn sàng để nói cho cô biết về vận mệnh của cô mà không lấy gì cả. Đến đây đi. Có thể vận may của cô sẽ giúp cô biết cô gái ấy đang ở đâu.”

“Tôi không biết là ông đang nói về cái gì và tôi cũng không muốn biết.”

Nhưng đúng lúc đó, loáng một cái đã thấy lão ăn xin đổ cái gì đó trông giống như tro vào trong một cốc nước đặt trước mặt mình rồi bắt đầu chăm chú nhìn vào nó khi màu nước chuyển sang màu xam xám. Đoạn cô nghe thấy ông ta thốt lên. “Ôi, trời ơi! Tôi nhìn thấy gì thế này? Tôi nhìn thấy gì thế này? Cô gái đó trông giống hệt cô. Giống y như cô vậy.”

Diana đứng chôn chân tại chỗ.

“Ai trông giống tôi?” Cô nuốt khan.

“Thế có phải tốt hơn không, quý cô. Lại đây và ngồi xuống đi nào.”

Diana làm theo lời ông ta.

Người ăn xin dùng ngón tay trỏ khuấy nước lên rồi phết nhẹ lên mặt Diana. Chẳng cần chờ xem phản ứng của cô, ông ta nói luôn:

“Bất kể là cô có đang tìm kiếm cô gái đó hay không thì cô ấy cũng trông giống y hệt như cô vậy. Giống hệt! Cùng tuổi, cùng chiều cao, cùng có cặp lông mày đó, cùng đôi mắt đó...”

Diana cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cô khó nhọc không biết nói gì hay làm gì vào lúc này. Nhưng phải có một lời giải thích cho chuyện này. Không có trò bói toán nào như thế này cả, cũng không thể là kiểu đọc được suy nghĩ của người khác. Không có lý nào người đàn ông này đang nói về Maria cả!

Để chứng tỏ ông ta chỉ là một kẻ lừa đảo, cô liền hỏi: “Vậy cô ấy ở đâu?”

“Không xa đây lắm.”

“Chính xác là ở đâu?” Cô lên giọng.

Người ăn xin cầm tay Diana rồi đổ một chút nước bẩn vào lòng bàn tay cô. Sau khi đã xem xét nó một cách kỹ lưỡng trong một phút, ông nói: “Cô ấy đi từ nơi xa tới đây. Rồi cô ấy lại đi xa, nhưng cô ấy sẽ quay trở lại.”

Rồi ông ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó phía bên kia đường. Diana quay qua bên đó để xem ông ta đang nhìn cái gì.

Khoảng hai mươi mét về phía trước, có một anh chàng họa sỹ đang đứng quan sát họ. Khi chàng họa sỹ nhận ra mình đang bị nhìn lại thì liền quay về với giá vẽ của mình. Diana biểu lộ sự dò hỏi tới người ăn xin.

“Cô gái mà trông giống hệt cô ấy,” người ăn xin nói tiếp, “một ngày nào đó cô ấy sẽ gặp anh chàng họa sỹ kia.”

Diana đứng phắt dậy. Thật là một sai lầm khi cô ngồi lại cái chỗ này. Rõ ràng ông ta chỉ đang đùa bỡn với cô mà thôi. Cô nên nhận ra điều đó từ ban nãy mới phải. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông ta ngay từ đầu đã thấy ánh lên vẻ trêu chọc rồi cơ mà.

Lúc Diana vội vã bỏ đi, người ăn xin gọi với theo: “Hãy đọc chúng. Hãy mở những thứ đã được viết ra và đọc đi.”

Mở và đọc! Mấy từ đó lao đến như mũi tên hiểm găm vào lưng cô vậy.

Đây có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi không? Mấy từ đó liệu có liên quan gì tới những lá thư của Maria mà cô vẫn chưa mở ra đọc hay không? Đầu cô vẫn còn quay mòng mòng, nhưng lần này cô dứt khoát đi tiếp mà không ngoái nhìn lại phía sau.

Ngay cả khi cô muốn nhanh nhanh chóng chóng về cho tới nhà và quên hết mấy thứ này đi thì những bước chân của cô bất giác vẫn chậm lại khi cô đi ngang qua chỗ chàng họa sỹ đường phố trẻ. Vì anh ta đang đứng quay mặt vào bức vẽ của mình nên cô liếc nhanh anh chàng luộm thuộm này một cái để xem liệu mình có thể phát hiện ra điều gì trong những câu mà người ăn xin đã nói hay không.

Chàng họa sỹ có lẽ lớn hơn cô vài tuổi. Anh ta cao, thân hình đẹp, nước da rám nắng và có mái tóc chẳng gọn gàng chút nào. Anh mặc một chiếc áo phông cũ màu nâu sẫm, một chiếc quần jean màu xanh, mòn rách thành lỗ ở đầu gối. Đôi xăng đan bám bụi bẩn quá nhiều, đến nỗi không thể đoán nổi nó màu gì nữa.

Những bức tranh đang bày bán của anh được dựa vào hàng rào sắt bao quanh một cây cọ gần đấy. Chúng có vẻ rất giống nhau về chủ đề: bức nào cũng có hình ảnh bầu trời, biển cả và những con mòng biển. Mỗi bức đều có treo mác giá R0. Mặc dù chất lượng sơn trông có vẻ kém, nhưng những bức tranh lại có vẻ rất hấp dẫn.

Chàng họa sỹ nhận ra Diana đang nhìn mình khi mắt cô đi từ anh đến những bức tranh rồi lại quay nhìn anh. Anh nhìn lại cô với đôi mắt to, màu nâu nhạt. “Tôi có thể giúp gì cho cô?”

“À, không. Tôi chỉ xem chút thôi.”

“Nhưng cô có thể xem sao?”

“Gì cơ?”

“À, cô có thích những bức tranh không?”

“Tôi thích tông màu anh chọn.”

Chàng họa sỹ im lặng không nói gì.

Diana đã chờ đợi nghe một câu “cảm ơn” cho lời khen của mình. Nhưng đến một lời đáp lễ lịch sự như thế cũng không có. Cô liền nói: “Thế... thôi, tạm biệt”

Chàng họa sỹ vẫy vẫy tay và không cần chờ cho đến khi Diana rời bước, anh ta đã lại mê mải với bức tranh dang dở của mình.

Diana sẽ chẳng bận tâm gì về thái độ của anh họa sỹ rong đó cả. Ít nhất cũng không phải hôm nay. Nhưng lúc những bước chân đều đặn đưa cô xa anh thì cô lại không thể không nghĩ tới thái độ thiếu lịch sự của anh ta và việc anh ta chẳng hề dễ mến chút nào.