Họ tới một chỗ có những chiếc bàn phủ da, những ngọn đèn tạo ra hiệu ứng ánh sáng đặc biệt và những cái chụp đèn bằng đồng nằm ở góc phòng. Với kiểu quán như thế này, khách hàng sẽ rất sẵn lòng trả R cho một tách càfe rồi ngồi vắt vẻo trên những chiếc ghế sắt chẳng thoải mái chút nào, vừa uống cafe vừa lắng nghe những âm thanh ồn ào, hỗn loạn bên trong. Mathias không thể nào tưởng tượng ra được có lúc tự mình đến một nơi như thế này ngay cả khi anh có sống ở Rio cả trăm năm rồi đi nữa. Nhưng thật không may là anh chẳng nhìn thấy một quán cafe nào khác gần đây cả.
Lúc họ tới một bàn cạnh cửa sổ, chưa kịp ngồi xuống thì đã thấy anh chàng bồi bàn xuất hiện.
“Tôi có thể giúp gì anh chị ạ?”
Sau khi tống nhanh anh ta đi với yêu cầu một tách cafe vani kiểu Pháp và một tách Espresso, Mathias liền nhìn quanh phòng, nhận xét.
“Đúng là một nơi khơi gợi cảm hứng.”
“À, vâng. Cảm hứng. Tôi cũng đã từng có lần vẽ. Nhưng tôi thừa nhận rằng cảm hứng chưa bao giờ tìm gặp mình. Tôi nghĩ đó là sự khác biệt giữa một họa sỹ với một người chỉ vẽ đơn thuần.”
“Tôi không nghĩ là cứ nhất thiết phải có cảm hứng.”
“Anh không nghĩ thế sao?”
“Với tôi. Cảm hứng sẽ xuất hiện vào khoảng thời gian chúng ta cần để hoàn thiện một bức tranh chứ không phải trong tự thân bức tranh. Vài bức tranh chỉ cần đôi ba ngày là xong; có bức lại chỉ có thể gọi là hoàn thiện sau vài năm. Và cũng không có nhiều khác biệt lắm trong những bức tranh của tôi.”
“Đúng vậy. Tôi cũng đang định hỏi anh về điều đó. Sao lúc nào anh cũng vẽ biển như thế? Sao anh không vẽ thứ gì khác?”
“Không. Gần đây thì không. Vài năm về trước tôi đã trải qua khoảng thời gian bão tố và kể từ đó tới giờ tôi chỉ vẽ biển.”
“Có phiền không nếu tôi hỏi thêm về cơn bão tố đó?”
“Nó rất lạ lùng. Nó bắt đầu có từ sự tan vỡ một mối tình của tôi. Một ngày nọ tôi đột nhiên cảm thấy muốn cầm cái gậy bóng chày để đuổi hết những người tới gần tôi. Ngày tiếp theo thì tôi không thể làm gì khi thiếu vắng mọi người. Rốt cục tôi quyết định sẽ đổ hết những ‘con sóng’ của mình lên giấy vẽ với những bức tranh về biển, với hy vọng chúng có thể giúp tôi hiểu được mình.”
“Thế còn chim mòng biển thì sao?”
“Đó là một câu chuyện dài. Tôi e là cô không muốn nghe nó đâu.”
“Anh cứ thử thì biết.”
“Tôi có nhất định phải kể chuyện đó không?”
Thấy vẻ khăng khăng trong ánh mắt của cô, anh bắt đầu kể cho cô nghe về cái ngày anh đã chứng kiến chuyến bay của hai con mòng biển. Anh không đi vào chi tiết, nhưng Diana có thể hiểu ý nghĩa của hình ảnh con mòng biển đơn độc trong những bức tranh của anh.
Cẩn thận đặt tách cafe của hai người lên bàn, anh bồi hỏi thêm họ có cần gì nữa không. Thấy họ lắc đầu, anh chàng liền cúi chào và rút lui.
“Anh vẫn còn vẽ biển; vậy là cơn bão của anh đã kết thúc chưa?”
“Nó đã kết thúc rồi. Nhưng trong khoảng thời gian ấy tôi đã nhận ra được vài điều. Tôi nhận ra rằng tôi luôn thích vẽ những thứ khác nhau.”
Diana có vẻ bối rối. Mới vài phút trước anh nói anh chỉ thích vẽ cảnh biển, nhưng giờ anh lại bảo anh thích vẽ những thứ khác nhau.
“Khi tiếp tục vẽ cảnh cùng một bờ biển hết ngày này sang ngày khác, tôi nhận ra rằng thứ mà tôi nghĩ thay đổi ít nhất thực ra lại thay đổi nhiều nhất. Đó là biển.”
“Giống anh?” Diana hỏi, nhớ lại mối liên hệ Mathias đã kết nối lúc trước giữa anh và biển.
“À, giống tất cả mọi người. Chúng ta đều nghĩ sáng nào nhìn vào gương chúng ta cũng thấy một người giống như sáng hôm trước. Bạn bè chúng ta cũng nghĩ rằng họ thấy cùng một người ngay cả khi chúng ta chỉ gặp lại nhau sau vài năm.”
“Đúng vậy. Và ngay cả khi họ nhận ra một sự thay đổi thì thường nó chỉ là về cân nặng hay kiểu tóc...”
“Chính xác. Họ không bao giờ chịu để ý người đang đứng trước mặt mình đã trở thành một người mới... Bản thân tôi thì nghĩ rằng bất kỳ ai cũng có thể thay đổi chỉ trong vài ngày.”
Diana cúi đầu, nghĩ về mọi chuyện gần đây đã khiến cô thay đổi nhiều đến thế nào.
Mathias nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô. “Tôi xin lỗi. Tôi có nói điều gì không phải không?”
“Không, không. Điều anh nói nhắc tôi nghĩ đến vài thứ. Thế thôi.”
Cúi người lại gần hơn, Mathias hỏi:
“Cô có muốn nói về chuyện đó không?”
“Ừm... có lẽ để sau.”
Người bồi bàn lại quay ra để hỏi liệu họ có cần thêm gì không. Diana quay sang Mathias bảo: “Anh có dùng thêm gì không? Tôi định dùng ít bánh quy sô-cô-la.”
“Vâng. Nghe có vẻ tuyệt đấy. Tôi cũng dùng bánh quy sô-cô-la.”
“Xin lỗi anh chị,” người bồi bàn nói. “Tôi vừa mới phục vụ món bánh quy sô-cô- la cho một bàn khác nên tôi rất tiếc chỉ còn lại hai chiếc. Tôi có thể chia đôi số bánh quy đó cho anh chị rồi cho thêm vào phần của mỗi người một chiếc bánh vani được không ạ?”
Chần chừ một lát rồi cả hai cùng đồng ý.