Chương 5: Khu vườn hoa hồng và bụi mận gai

Nhìn qua nhiệm vụ, Ngôn Trí cảm thấy hơi ớn lạnh sống lưng, cái nhiệm vụ hôm qua chỉ giết một con thỏ thôi mà khiến tim của hắn muốn bay ra ngoài rồi, giờ thì giết tới hai con, chẵng lẽ hệ thống ngại hắn sống quá lâu sao?

Tình thế này bắt buộc hắn phải lựa chọn một trong hai cách, cách thứ nhất là: hắn ở tại một chỗ tiếp tục luyện tập kiếm pháp, đợi chờ giống như tối hôm qua nhưng nếu như tình huống không như tối hôm qua mà chẳng có gì xuất hiện thì hắn phải phải chết không có chỗ chôn.

Cách thứ hai là tìm kiếm hai con vật này trong rừng và để giết chúng, cách này khá mạo hiểm vì ở nơi này hắn chưa rõ địa hình, càng không biết phía trước có xuất hiện thêm những sự vật, việc gì kinh khủng hơn không.

Ngôn Trí trầm ngâm một lát quyết định chọn cách thứ hai, ở lại một chỗ cũng có khả năng chết, đi tiếp thì có khả năng tìm được một đường sống tiện thể trên đường xem thử cái khu rừng này nó "đẹp" như thế nào.

Ngôn Trí bắt tay vào việc chuẩn bị lên đường, lấy cung tên đeo lên lưng, tiếp đó lấy Lệ Ngân kiếm ra, hắn quan sát Lệ Ngân kiếm một lát: thân kiếm sắt bén hơi công và dài khoản năm mươi phân trên đó có khác hai chữ Lệ Ngân cán kiếm mười phân, mũi kiếm nhọn, hắn cảm thấy trọng lượng kiếm không nặng không nhẹ và khá vừa tay, vỏ kiếm màu đen trên vỏ kiếm có hoa văn hình thù là những chiếc lá bao trùm cả vỏ kiếm.

Ngôn Trí cho kiếm vào vỏ rồi đeo nó ngang eo trái của mình để có thể rút kiếm bắt cứ lúc nào, hắn kiểm tra một lược những đồ cần chuẩn bị thấy thiếu thiếu, chợt nhớ ra còn có một con ngựa xích Thố nữa hắn lôi con ngựa từ túi trữ vật ra, mới đầu hắn nghĩ sẽ cố gắng hết sức lắm mới lôi ra được nhưng không ngờ hắn chỉ dùng một tay đã lấy con ngựa ra được.

Cái này Ngôn Trí suy đoán là do hệ thống đã đụng tay chân gì đó rồi, chứ nếu nghĩ rằng mình có thần lực gì đó hắn không tin được, hắn đánh giá ngựa một chút không có vấn đề gì, chỉ có hệ thống khuyến mãi thêm cái yên ngựa, hắn thử tiếp cận ngựa Xích Thố thì cảm thấy nó rất hiền và thuần phục.

Kiểm tra xong mọi thứ, Ngôn Trí không nghĩ nhiều nữa, hắn lên Ngựa tiến về phía trước, hắn cưỡi ngựa đi khá chạm, vừa đi hắn vừa quan sát cảnh vật xung quanh.

Buổi sáng của khu rừng này theo hắn là khá "đẹp": gió thổi nhẹ nhàng mang những chiếc lá bay bay giữa không trung, xung quanh không một tiếng côn trùng kêu la in ổi như những khu rừng khác, xung quanh mấy dặm không một ao nước toàn là đất đai khô cằn, hình như ở đây chưa bao giờ có mưa nhưng lạ là những cây cao to thì có rất nhiều và dày đặc, không biết chúng sao có thể sống sót ở cái nơi quỷ quái này được nhỉ? Có những phiến đá nhỏ đến to rãi rác khắp nơi nhưng nó cũng như cây có chung một màu là đen, cảnh vật buổi sáng ít có kinh dị như ban đêm nhiều.

Nhưng hắn không có thả lỏng cảnh giác cứ đi được một trượng thì dừng lại, nhảy xuống đất và nằm xuống lắng nghe có động tĩnh gì phát sinh không, không có vấn đề gì hắn mới cưỡi ngựa đi tiếp, đi được một đoạn hắn phát hiện có ba con chuột trong rất đáng yêu, chuột này có lông màu trắng, đôi tai to tròn, thân hình nhỏ nhắn như chuột bình thường khác. Có hai con đang nằm ngủ, một con thì đang ăn cái gì đó hắn không rõ.

Ngôn Trí xuống ngựa im lặng tiếp cận, quan sát xung quanh không có vấn đề gì thì quyết định thật nhanh rút kiếm giết một con đang ngủ, hắn giết một con trong im lặng hết sức có thể, nhưng không rõ vì sao hai con còn lại phản ứng rất nhanh chúng kêu lên in ổi "chít! chít!" Âm thanh ngày càng lớn và rất chói tai, thấy tình hình không ổn, mặc kệ hai con chuột còn lại hắn vội vã lên ngựa, thúc ngựa chạy thật nhanh.

Khi chạy được một đoạn, Ngôn Trí có quay đầu lại nhìn xem tình huống phía sau như thế nào, khi nhìn lại thì xuýt chút nữa khiến tim của hắn đã ngừng đập, hắn vội nắm chặt dây ngựa và nhìn phía trước không dám quay lại một lần nào nữa.

Cảnh tượng mà hắn nhìn thấy là: có hàng vạn con chuột lông trắng, chúng đông như kiến đang chạy đuổi theo hắn, đôi mắt chúng giờ không phải màu đen bình thường mà là màu đỏ một màu đỏ thẫm của sự thù hận, tóc độ của chúng không hề chậm chỉ cách hắn một dặm đường.

May mắn là đường bằng phẳng tuy có nhiều cây cối nhưng ngựa Xính Thố lại né nhẹ nhàng, ngựa chạy rất nhanh nhưng những con chuột lại không buôn tha cứ bám ở phía sau.

Chạy được khoảng sáu trượng thì phía trước là một cảnh khiến chân hắn lạnh toát đó là: rất nhiều rắn á, chắc đến khoảng mấy chục vạn con, chúng đang nằm yên hình như chúng đang ngủ và tắm nắng thì phải.

Ngôn Trí lấy lại bình tĩnh thật nhanh, đưa ra một quyết định điên cuồng đó là: cho kiếm vào vỏ và lấy cung tên ra thật nhanh, rút tên bắn về phía những con rắn ấy, chỉ nghe tiếng "vútttt" của tên bay, hắn không quan tâm là trúng hay không, chuyển hướng ngựa chạy về phía khác, hắn không thèm nhìn lại phía sau sẽ ra sao cứ giật cương ngựa chạy như điên, có vài con rắn ven đường nhắm vào hắn mà tấn công, hắn nhờ vào nghe theo tiếng gió dùng thức thứ nhất Lước Gió mà rút kiếm chém giết hết.

May mắn là chỉ có vài ba con rắn tấn công hắn thôi nếu mà nhiều thêm thì đối với công phu chưa luyện được một ngày của hắn thì đã chết từ lâu rồi.

Hình như những con rắn này không mặn mà tấn công hắn cho lắm mà lại quay qua tấn công về phía những con chuột ở phía sau, những con chuột ấy cũng không tỏ ra sợ hãi lùi bước mà còn hưng phấn mà lao vào những con rắn, thế là một cuộc hỗn chiến xảy ra. Đó là một cuộc chiến hoành tráng nhưng không ai chứng kiến và kẻ gây ra cuộc chiến thì chạy mất dép.

Ngôn Trí hắn chạy không biết là bao xa, hắn cố gắng để trấn áp cảm giác sợ hãi, quay lại nhìn thì thấy không có con nào đuổi theo, hắn mới dừng lại cố gắng lắng nghe âm thanh thì phát hiện đã im lặng, hắn mới yên tâm ngồi xuống thở dốc, không phải hắn quá mệt mà hắn quá bị kích thích nếu tình hình này kéo dài hắn có khả năng bị đau tim mà chết không?

Lấy trong túi trữ vật ra một túi nước, uống một ngụm thật lớn sau đó đổ nó lên đầu, sau một khắc hắn mới lấy lại được bình tĩnh nhìn qua ngựa Xích Thố nó vẫn hoàn mỹ không bị thương gì dù là nhỏ nhất nhưng nó nhìn hắn là lạ như là đang khinh bỉ sự nhát gan của hắn vậy, Ngôn Trí phì cười và nói:

_ Ngươi đã theo Lữ Bố, Quan Vũ chinh chiến nhiều năm, gặp máu me chém giết quen rồi thì tất nhiên ngươi đâu có sợ . Còn ta chỉ là một kẻ hiện đại quanh năm chỉ tiếp xúc người với người đâu có thấy những tràng cảnh hoành tráng như thế này đâu! Nào ông bạn uống chút nước nha chúng ta đi tiếp thôi.

Ngôn Trí lại gần Xích Thố vuốt ve buồm của nó, rồi cho nó uống nước, lấy trong túi trữ vật ra chút cỏ đút cho nó ăn, xong xui mọi việc hắn mới xem xét xung quanh hắn thấy tim mình lạnh toát.

Trước mắt hắn là một cảnh vật quái dị không thua gì cảnh tượng mấy con chuột và rắn mà hắn thấy vừa thấy đó là một vườn đầy những cây hoa hồng nhưng lá và hoa lại màu đen xung quanh thì bao bọc bởi những bụi mận gai dầy đặc, những bụi gai này chúng quấn vào nhau có những bụi mận gai rất dài khoảng bảy cho đến mười trượng chúng vừa nhọn, vừa vương lên trời cao, có những dây gai uống thành vòng như rồng quấn quéo vào nhau, mặt trời cũng bị che bởi những bụi mận gai này.

Ngôn Trí định quay lại đường cũ nhưng vừa quay lại phát hiện là những mận gai đã che kín đường lui của hắn, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, nơi này ngày cũng như đêm khá là âm u và tối tăm, mặt đất thì không khô cằn như những nơi khác mà ẩm ướt rất thích hợp cho cỏ phát triển nhưng hắn quan sát nảy giờ thì không thấy một cộng cỏ nào, hắn xem xét các cây hoa hồng đen này bọn chúng rất đẹp nhưng không có gai chỉ có lá và hoa, trong chúng chúng đẹp mà huyền bí.

Bỗng dưng Ngôn Trí nghe thấy có những tiếng hót của những con chim từ đằng xa cách hắn không đến một trăm thước, hắn từ từ bước về phía những âm thanh tiếng hót ấy khi cách khoản hai mươi thước hắn chọn một bụi hoa hồng không có bụi gai mà núp để quan sát.

Ngôn Trí thấy có rất nhiều chim hoàng yến bọn chúng rất đẹp, khoát trên mình một bộ long màu vàng như tơ trong rất mượt, nhưng thân của chúng cao khoảng một trượng, đôi mắt thì giống loài sói, mỏ nhọn và dài. Chúng đang đậu trên những cành gai nhọn ở trên cao.

Nhìn chung thì tựa như một hoa hồng xinh đẹp nhưng lại có gai, dễ thương mà nguy hiểm, chúng hót được một lúc thì có một con trong số chúng hót hay nhất bay lên cao vừa bay vừa hót, tiếng hót nghe rất hay và êm tai, làm cho người ta như say, như mê ở trong mộng nhưng con chim hót hay nhất ấy bay một vòng thì lao vào một cái mũi gai nhọn nhất và dài nhất.

Chỉ nghe một âm thanh "soạt" đó là âm thanh của một vật nhọn xuyên qua da thịt thân thể của chú chim ấy. Con chim đã chết và nó đang bị tan biến vào hư vô, trong đôi mắt của nó sao lại mang theo vẻ hạnh phúc, ngọt ngào khi yêu mà của con người mới có nhỉ?

Ngôn Trí rất nghi ngờ phán đoán về ánh mắt ấy của mình có vấn đề không nữa, hắn nhìn mấy cái bụi mận gai tự hỏi: " mình có đi nhầm vào khu rừng chứa các đồng vật điên không nhỉ? nếu ví von cái khu rừng này là bệnh viện tâm thần thì chắc không sai đâu, Nếu ta mà là bác sĩ thú y thì được quá, ta chửa cho các ngươi bớt điên."

Ngôn Trí thu lại suy nghĩ tiếp tục quan sát, thấy các con chim còn lại thì chúng vẫn hót lên nhưng âm điệu lại mang theo một cảm xúc đó là hạnh phúc như vui mừng vừa được trúng số, bọn chúng quấn quýt với nhau có đôi có cặp hết.

Quan sát đến đây Ngôn Trí nuốt nước bọt "ực" "bọn này hết thuốc chữa rồi" hắn lẩm bẩm nói. Hắn từ từ rút lui về phía sau, đến bên ngựa Xích Thố, ra hiệu cho ngựa chuôi vào túi trữ vật, Xích Thố cũng rất nghe lời liền chui vào túi, sau đó hắn tìm kiếm một nơi khác kín đáo hơn để núp, tránh xa bọn chim thần kinh này ra.