Tôi thường đến những quán cafe quen đường. Hôm nay cũng vậy, ngồi chéo chân uống cafe, ngắm những cô gái xinh đẹp. Bỗng dưng điện thoại tôi có tin nhắn Zalo của gấu, tôi vội mở ra xem thì choáng váng đầu óc,trời đất như quay cuồng, tôi thẫn thờ hoang mang té xuống xuống mặt đường.
Mọi người thấy thế vội đỡ tôi dạy, hỏi thăm đủ điều nhưng tai của tôi không nghe bất cứ âm thanh nào cả. Trong đầu thì cứ hiện lên dòng tin nhắn của gấu “em chán anh rồi, chúng ta chia tay đi! Đừng tìm em, anh sẻ không thấy em đâu.” Những hình ảnh yêu thương, cái ôm, hôn được trao cho nhau hợp lại hình bóng em.
khuôn mặt của em, một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yếu. Làn da mịn màng không tỳ vết, má lúm đồng tiền. Chân mày mỏng như một chiếc lá nhỏ, khi cười lên nó công như trăng khuyết. Đôi mắt to đen nhánh cùng cặp lông mi khá ngắn như ao thu chứa cả tình ý dành cho tôi nhưng giờ nó đang dần tan biến.Chỉ thấy đôi môi đỏ anh đào của em đang cười với tôi,vẫn là đôi môi tôi hôn ngấu nghiến và nâng niu sao giờ nó lại xa vời quá? tôi có đưa tay cố gắng nắm lấy lại biến mất.
Hành động quái dị của tôi, khiến cho mọi người bàn tán xôn xao: có người hình như chửi tôi bị điên, khùng gì đấy còn nhiều từ khó nghe nữa nhưng tôi cũng không quan tâm. Vội xô đẩy hai người đã đỡ tôi ra chạy thẳng về chiếc xe máy mà tôi đỗ ở ven đường,leo lên xe ghim chìa khóa vào chạy như bay để tìm em, tôi không nhớ là tôi chạy xe nhanh hay không,chỉ nghe bên tai tiếng gió lạnh lùng vù vù chỉ mất có 15 phút đã đến được nhà em, nhà em thì có hai tầng lầu, trước sân là một hàng rào sắt khá bén nhọn.
Hôm qua,em mới khoe là nhà em mới sửa lại hàng rào, thay luôn cái ổ khóa mới nữa, làm sao tôi có thể vào đây? Ngó xung quanh không thấy ai.
Tôi quyết định leo tường vậy, mà quá trình leo rào thì bỏ qua đi vì tôi thực hiện nó không biết bao nhiêu lần rồi,vào nhà tiến vào phòng ngủ không có ai, phòng bếp cũng không, trên lầu hai không có.
Tôi thậm chí còn đi xuống tầng hầm để xe, chiếc xe Lamborghini Aventador SVJ (LP770-4) thì còn đấy,xăng đầy bình nhưng người thì không thấy, tôi có kiểm tra qua camera ở trong nhà cũng kể cả lịch sử của camera nhưng cũng không thấy bóng dáng của em và chị em ấy.
Đã xảy ra chuyện gì? Nhà thì sạch sẽ,quần áo thì không có dấu hiệu chuyển đi. Lúc tôi chạy đi tìm em tôi đã điện thoại cho em rất nhiều mà không thấy em trả lời,điện thoại của em vẫn để trong phòng.
Có rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu tôi: tại sao em ấy đi mà không lái xe? Quần áo thì còn nếu đi xa thì cũng đem Theo chứ? Mà nếu đi thì đi đâu? Đi chơi gần nhà thì không thể nào, Em ấy rất ít tiếp xúc với những hàng xóm xung quanh. Nếu em ấy có người khác và người đó đưa em đi chơi? Thì ít ra em ấy phải mang theo guốc hoặc giày đằng này cái gì cũng vẫn còn ở trong nhà.
Quyết định thật nhanh, tôi rời nhà em lên xe chạy tìm người giúp đỡ, trong cái thành phố Hồ Chí Minh rộng lớn như thế này một mình tôi không thể mà tìm em được,chất tôi tìm đến tết cũng không thấy được cái góc áo của em luôn đấy chứ.
Tôi hơi nhập tâm suy nghĩ nên không để ý là tại sao trời lại tối rồi, rõ ràng là buổi sáng tôi mới vào nhà em chắc mất khoảng 45 phút mà khi chạy đến nhà em thì lúc đó chỉ khoảng 9 giờ sáng. Tôi nhìn xung quanh, những bóng đèn trên phố tắc dần, như một ngọn nến trước gió từng cái chìm trong bóng tối, những âm thanh như:xe máy, xe ô tô thì im lặng lạ thường.
Tôi thấy hoảng sợ! Liền kêu to:
_ có ai không ? chuyện quái gì đang diễn ra thế? Tận thế đến rồi à? cứ..u á! Tôi hô chỉ được nữa chữ cứu thôi,thì tôi không nghe được âm thanh từ tiếng nói của tôi nữa.Tất cả mọi sự vật,quang cảnh xung quanh chìm vào bóng đêm vô tận.kể cả âm thanh nhỏ nhất điều cũng không nghe được.
Ý thức của tôi trở nên mơ hồ và tôi lịm đi, không biết qua bao lâu, tôi tỉnh lại nhưng trước mắt cũng vẫn là màu đen không một bóng người không âm thanh được phát ra.
Tôi cứ nghĩ ”Mình đã chết đi rồi sao?” Tôi thấy trước mặt là một con đường có trải thảm đỏ như máu, con đường rộng khoảng 2 mét, nó khá là dài tôi nhìn không thấy điểm cuối của con đường.
Tôi không dám bước lên con đường ấy. Vì sao ư? Vì sợ! Ai mà không sợ hãi trong tình huống này chứ? Một nơi tâm tối, một con đường màu đỏ. Một cảnh tượng thật là quái dị, nếu bước lên đó tôi có thể bị bay màu trong một nốt nhạc không nhỉ? Chần chờ không biết là bao lâu, nếu ở một chỗ cũng không phải là cách hay, tôi quyết định rảo bước đi tới.Bước một chân vào con đường ấy thì mọi thứ xung quanh con đường điều mộc lên cánh hoa đỏ rực như máu. Đi thêm vài bước nữa thì những cánh hoa ấy ngày càng lan rộng ra. trên bầu trời của thế giới này cũng chuyển thành màu đỏ, đẩy lùi bóng tối về phía sau.
Hoa vươn dài từ mặt đất, phía trên đài hoa gồm từ 5-7 nụ, hoa xòe ra mọi hướng như muốn đón lấy tất cả tinh túy của trời đất. Điều thú vị là thân cây nhỏ bé, cao 40 đến 50 cm, chúng mộc sát vào nhau. Loài hoa này mang một vẻ đẹp yêu mị đem lại cho người ta một cảm giác sợ hãi. Nó đại diện cho sự đau thương và mất mát.
Hoa này tôi thấy khá là quen mắt, nhìn chúng hồi lâu,tôi ngạc nhiên! Hô lớn:
_Trời ơi! Đây là chính Bỉ Ngạn hoa sao.
Sau Đó, tôi im lặng thật lâu, chắc khoảng 15 phút. Tôi lại bước tiếp vừa bước đi tôi vừa bi thương mà ngăm thơ:
Đường Hoàng Tuyền hững hờ chấp niệm.
Vong Xuyên Hà chia cắt tình duyên.
Hoa Bỉ Ngạn thê lương chẳng thấy.
Nại Hà cầu đá phủ rêu phong.
Tôi buồn không phải là tôi đã chết mà là vì chưa tìm được em, đành vậy chết rồi thì tìm được có ích gì. Tôi đi không biết qua bao lâu cuối cùng cũng đến cuối đường.
Trước mắt tôi là một cánh đồng hoa Bỉ Ngạn nhưng chúng lại có màu đen, giữa cánh đồng ấy có một bóng dáng một cô gái, mặc trên người một bộ váy màu đỏ thẫm,diềm đen và dài đến đầu gối, như một bộ Gothic Lolita.Tôi đến gần cô ấy,định hỏi ”Chỗ nào đầu thai vậy bạn?” Nhưng khi đến gần thì không thể nói được gì , không phải cô ấy quá đẹp khiến tôi không nói được mà là ai đó đã cấm ngôn tôi rồi. Cô ấy quay lại.
Bây giờ tôi mới biết được cô ấy rất đẹp "Một vẻ đẹp đáng kinh ngạc." Dáng hình cô trong rất thanh lịch, cô có màu da hơi tối, mái tóc dài được buộc hai bên bằng cái nơ màu đỏ. Mắt bên phải của cô có màu đỏ trong khi mắt bên trái bị chê đi bởi tóc nên tôi không nhìn rõ. Cô ấy chắn khoảng 1m6 và số đo ba vòng tôi đoán là lần lượt là 85/59/87.
Cô ấy lên tiếng, một giọng nói yêu mị xen lẫn sự kiêu ngạo:
_Ta đã đợi ngươi ở đây lâu rồi, chỉ vì một đoạn nhân duyên thầy trò ở tiền kiếp, nên ta ban cho ngươi một bảo vật để bảo vệ ngươi ở dị giới. Nếu ngươi muốn tiếp tục duyên thầy trò hãy tìm một phân thân của ta ở thế giới đó.
Cô ấy nâng tay phải lên, cánh tay chỉ lộ ra một bàn tay trắng nõn, trong lòng bàn tay cô ấy bỗng dưng xuất hiện một một cái chìa khóa dài khoảng 2 phân hơi cổ điển có hình dáng như một cây trượng và một khẩu súng ngắn, dài khoảng 20 cm, trên thân súng có hoa văn màu đỏ thẫm.
Cơ thể của tôi không nghe theo sự chỉ huy não bộ nữa cứ đưa tay ra mà nhận lấy đồ thôi nhưng nhận xong thì ý thức tôi lại mơ hồ , cái cảm giác này thật quen thuộc hình như tôi lại một lần nữa bắt tỉnh rồi, ý thức mơ hồ dần những ký ức đang bị ăn mòn, trong mơ hồ tôi chỉ nhớ mình là Ngôn Trí, 23 tuổi làm nghề viết văn, tôi đang định tìm một ai đó, một hình bóng nào đó,mà tôi rất quen thuộc nhưng không nhớ bóng hình ấy, chỉ nhớ một cái tên Tiểu Nhàn.