Chương 2: 10 năm (1)

Trời vừa sáng, vợ chồng Đông Hải đã thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu con trai độc nhất của mình. Đang dọn thức ăn lên bàn thì bỗng nghe thấy tiếng còi ô tô kêu in ỏi.... Píp píp..píp.

Tiếng còi đó như 1 lời cảnh báo cho vợ chồng Đông Hải biết đã đến lúc rời xa cậu con trai Đông Quân của mình. Mặc dù rất xót xa những đâu làm gì được , 2 3 mặc bộ đồ vest đen trông rất lịch sự bước vào nhà không 1 lời chào hỏi. 1 người phụ nữ tầm 40 50 tuổi trung niên bước vào với bộ váy lộng lẫy xa hoa tôn lên vẻ đẹp của 1 quý bà sành điệu. 3 người đàn ông cúi người chào người đàn bà đó đã đủ biết thân phận và địa vị của người đàn bà đó như thế nào rồi.

- Chào phu nhân Hoa Hạnh! Đông Hải cúi chào người phụ nữ quyền lực đó

- Đứa bé đâu? Người phụ nữ không thèm liếc người đàn ông mà hỏi!

- Dạ cháu nó đang còn ngủ để tôi vào gọi nó dậy

- Ừ!

Người đàn ông nhìn người phụ nữ của mình bằng ánh mắt sâu lắng, hiểu ý của chồng người phụ nữ mặc dù không cam tâm nhưng vẫn lê từng bước chân nặng nhọc vào căn phòng đứa con trai của mình! Mỡ cánh cửa ra thì đã thấy đứa con trai của bà đang sắp xếp những vật dụng cá nhân. Bà yên lặng bước chân đến bên đứa con trai bé bỏng và nói trong nước mắt.

-Đông Quân à! Mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con tha thứ cho mẹ! Bà vừa nói vừa khóc.

- KHông sao đâu mẹ à. Con đã quyết định rồi, đây cũng là thử thách giành cho con trong tương lai mà. Mẹ cứ yên tâm vì một ngày con sẽ trở về chăm sóc cho ba mẹ ! Cậu bé trả lời 1 cách nhanh gọn thể hiện tính chững trạc như người lớn tuổi của cậu mặc dù cậu mới 9 tuổi.

- Con trai mẹ ngoan lắm . Mẹ tin tưởng ở con ! Lên đó ráng sống cho tốt nhé con !

- Dạ

2 mẹ con bước ra ngoài phòng khách trước những người xa lạ đang ngồi trên chiếc sofa cũ kĩ của gia đình. Người phụ nữ tên Hoa Hạnh liếc mắt nhìn cậu bé từ trên xuống dưới. Ánh mắt của bà như muốn nhìn thấy hết tất cả những gì của cậu bé. 1 lúc sau bà mới thu hồi ánh mắt sắc lẻm đó rồi bảo:

- Good tốt lắm không ngờ con của vợ chồng tụi mày cũng ra dáng đấy!

- Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi! Người đàn ông cười chua chát

- Được rồi đây là 40 ngàn cầm lấy mà sinh sống nốt phần đời còn lại. Còn thằng bé để cho tao dẫn đi! Người phụ nữ thúc dục.

- Phu nhân để cho thằng bé ăn một chút đã rồi đi được không?

- Đừng nhiều lời! Tụi mày dẫn thằng bé đi. Người phụ nữ ra lệnh cho 3 tên đàn em

- Phu nhân cho cháu nó ăn 1 ít không làm chậm thời gian của phu nhân đâu, tôi xin phu nhân mà! Người mẹ bật khóc van xin

Ngay lập tức vị đàn bà lạnh lùng liếc mắt với đám đàn em. Hiểu ý tụi nó liền lao vào đánh đập người mẹ không thương tiếc.

- Tôi van xin mấy người mà đừng đánh vợ tôi nữa, phu nhân làm ơn tha cho vợ tôi. Người đàn ông lao tới vưa giàng co với lũ côn đồ vừa cầu xin !

- Các người dừng tay hết đi! Tôi đi theo mấy người ! Thả ba mẹ tôi ra ! Đông Quân gằn giọng liếc xéo vào người phụ nữ đang đứng đối diện mình

Khi bắt gặp cái ánh mắt của Đông Quân. Người phụ nữ cảm thấy lành lạnh người như một cơn gió độc thôi ngang qua làm toát cả mồ hôi. Bà không ngờ 1 thằng nhóc con mới có 9 tuổi lại có ánh mắt lành lạnh như vậy khiến bà giật mình. Nhìn thấy đôi vợ chồng bị đánh thê thảm liền mỡ miệng dừng lại.

- Đây là cái kết quả khi lắm lời! Lần sau còn như vậy thì tao không nể tình nghĩa mà khâu luôn cái miệng của tụi mày đấy. Nghe rõ chưa? Còn mày nhóc con ngoan ngoãn theo tao thì ba mẹ mày sẽ tốt hơn. Còn như mày ngang bướng thì hậu quả với gia đình mày mày cũng thấy rồi đấy!

- Được rồi tôi sẽ đi nhưng cho tôi nói với ba mẹ tôi vài câu được chứ?

- Được tao cho mày 5 phút! Quá 5 phút mà mày không ra thì đừng trách tao ác. Nói rồi bà cùng đám đàn em đi ra ngoài xe.

Đông Quân nhìn ba mẹ mình bị thương làm cậu rất đau lòng. Cậu rất muốn khóc nhưng lí trí của cậu không cho phép cậu khóc. Từ khi 5 tuổi cậu đã không khóc bao giờ khi đánh nhau cùng những đứa trẻ lớn hơn. Những trận đòn làm cậu trưởng thành và chững trạc hơn tuổi cậu nhiều. Câu ôm ba mẹ vào lòng rồi nói: - Con đi đây ba mẹ, ba mẹ ở nhà hãy sống thật tốt, rất nhanh thôi con sẽ trừng phạt những người đã làm với gia đình mình. Con hứa với ba mẹ con sẽ làm được! 1 lời nói thốt ra từ miệng đứa trẻ mới 9 tuổi làm vợ chông Đông Hải giật mình, ánh mắt ấy cử chỉ ấy làm ông cảm thấy ớn lạnh. Mẹ Đông Quân gạt đi những giọt nước mắt của mình rồi ngước theo đôi chân bé nhỏ của cậu con trai bước đi.

- Anh Đông Quân ơi. Anh đi đâu vậy anh Quân??? Bé Tuyết nhìn thấy Đông Quân bước lên chiếc xe ô tô sang trọng cất giọng kêu! Đông Quân sững người khi nghe giọng bé Tuyết! Cậu kìm lòng bước lên chiếc xe xa lạ vì không muốn nhìn thấy Tuyết. Vì sao vì cậu sợ sẽ không khống chế nổi cảm xúc của mình. Ngoài trừ ba mẹ cậu thì bé Tuyết là người con gái cậu thương nhất trên đời. Bỏ mặc sự kêu gọi của Tuyết, chiếc xe từ từ lăn bánh cho đến khi mất hút cuối con đường! Bé Tuyết tuyệt vọng nhìn chiếc xe đưa người con trai mà bé thân thuộc, nước mắt rơi rất nhiều! Vợ chồng Đông Hải vội vàng an ủi Tuyết.

- Quân nó lên Thành phố học, rất nhanh nó sẽ về thăm con thôi mà. Nín khóc đi khóc nhiều xấu xí lắm. Con mà xấu thì Quân nó không chơi với con nữa đâu! Con phải ăn nhiều cười thật nhiều để xinh đẹp Quân sẽ về với con mà! Mẹ Quân an ủi Tuyết nỡ nụ cười tưới sáng mặc dù trong thâm tâm bà rất đau lòng.

- Dạ con biết rồi dì Thùy ạ con sẽ vâng lời để rồi anh Quân sẽ về với con! Bé Tuyết hồn nhiên tin tưởng những lời dì Thùy nói 1 chút không nghi ngờ.

Đông Hải lặng nhìn về 2 người nắm tay siết chặt lại. Ông hận ông không có bản lĩnh để bảo vệ vợ và con trai của mình. Từ giờ phút này ông tự thề với lòng mình sẽ trả lại gấp 100 lần những người đã làm cho gia đình ông tan nát như thế này. Đó là lời hứa của một người đàn ông, một người cha và là một người chồng!

-

-

-