Cô gái vẫn rat run rẩy, cô cảm thay lạnh và cô muốn có chút hơi ấm.
-Hanly thuốc của em tới khi nao mới có công hiệu?
Hanly bỗng nhiên cởi áo mình ra.
-Còn một bước nữa!
-Cái gì...?
Hunly ban đau còn chưa hiểu gì, nhưng cô gái kia đã sớm cởi nút áo ra hết cả.
-Muốn, muốn...
-Sẽ chịu cô gái của tôi!
Hunly vội ngăn tên em trai của mình lại.
-Cô ấy đang bệnh đó, tên điên kia!
-Suỵt, anh không nên doạ cô ấy như vậy và điều này là cần thiết!
Thấy anh mình còn hoài nghi, Hanly ngồi xuống nệm ra hiêụ.
-Lại đây!
Cô từ từ bò lại.
-Muốn...
-Muốn gì nào?
-Yêu thương, mọi người!
-Này là Hunly dạy em à?
Cô gật đầu, cả người áp sát lại gần thân thể người đàn ông kia.
Hunly thấy hơi lạ, hai người này từ khi nào lại thân thiết như vậy?
-Làm sao giờ, khó chịu!
Hanly đưa tay xuống kéo quần cô ra.
Cô vẫn nghiêng ngả chà xát lên cơ thể ấm áp kia.
“Thơm thật đó” mùi hương làm Hanly không thể rời được khỏi cơ thể này và cũng chả có ý định rời khỏi!
-Nhột quá...
Cô khúc khích cười, mũi của người kia làm cô nhột.
-Em đừng có ngửi cô ấy như vậy!
-Oh, anh cũng vào cuộc rồi à?
-Chỉ làm theo lời anh cả, ‘Không để mình thiệt’.
Hunly cười trừ.
Thà đừng cười còn hơn, cười rồi Hanly lại muốn nổi đoá lên, anh ôm khư khư cô, không để người anh em sinh bốn kia đụng tới.
-Chật quá, không ấm nữa!
Cô thấy hai người đều không vui, cầm lấy tay hai người nắm với nhau!
-Hoà thuận, không được cãi nhau.
-Em là nguyên nhân đó!
Cô chỉ vào mình.
-Đúng rồi em đó.
Hanly bổ sung, rồi kéo cô lại gần mình.
Tay hai người kia vẫn nắm thành ra giữa hai cơ thể vạm vỡ là một cô gái nhỏ nhắn.
Cô giống miếng thịt bị ép sát giữa hai lát bánh mì và đang đợi được ‘ăn'.
-Nhột quá hihi...
Tai và rìa ngực đều bị hai kẻ kia ngậm lấy, cô có cảm giác lạ với loại xúc cảm này.
-Đừng đụng vào đó, kì lạ lắm...hư...um...
Cô gái rên rỉ chỉ còn biết cách ôm vai để không bị té.
-Chỗ đó là chỗ nào!
Hanly liếm nhẹ đầu ngực rồi lại đưa tay xuống trêu chọc thứ bên dưới.
Cô bất giác run lên, tiếng rên rỉ lại phát ra.
-Em rên giống con mèo con quá, rất đáng yêu!
Ánh mắt của hai tên đàn ông chạm nhau, nhanh chóng có sự phân chia gì đó.
Tư thế nhanh đổi thành kiểu khác.
Hanly giữ đầu cô lại, ấu yếm rồi hôn lên.
-Khó thở thì bảo anh nha!
Côn thịt nóng nhét vào trong miệng cô.
-Em nhanh như vậy cô ấy sẽ bị nghẹn mất!
Nghe vậy Hanly cũng rút ra, lau khóe miệng cho cô.
-Xin lỗi em, anh hơi vội vàng, có sao không?
Cô lắc đầu, cạ mặt mình vào thứ đã sớm cương tới cứng kia.
Bên trong miệng cô rất ấm không nỡ rời khỏi, nhưng để cô bị làm sao lại không nỡ.
Phía này Hunly cũng rất bận rộn.
Vừa phải kiềm nén thứ cảm giác bên trong, vừa phải làm cho cô nhanh chóng đồng ý.
Cô vì tối qua vẫn còn rất sợ bị dị vật đâm vào.
Và cả sáng cũng hơi doạ cô rồi.
Chứng minh là một tay cô vẫn che chắn cái động nhỏ kia.
-Em ghét ông anh của anh đến thế à?
-Hôm qua rất đau!
-Oh..., em vẫn còn nhớ ngày hôm qua? Vậy nhớ anh như thế nào khong?
Cô nhắm mắt, cố nhớ lại diễn biến hôm qua.
-Hình như anh không có làm!
Cô vậy mà thêm chủ ngữ rồi.
-Nhớ giỏi lắm, ngoan nữa!
Cô nhớ sai rồi, không phải là không có làm, mà là làm lúc cô không nhớ được.
Một bác sĩ thì Hanly biết khi nào thuốc bắt đầu phát tác, khi nào thì cơ thể này phat tiết dục vọng, vì cô là thứ anh nhắm đến từ lâu.
Bắt đầu từ lúc đưa thuốc đã vậy.
Hanly không phiền khi chia sẻ với những kẻ kia, ở đây là anh em mình, nhưng kẻ khác thì sẽ có chút chuyện, như ai đó chết chẳng hạn!
Hanly giữ hai tay cô vòng qua qua tay mình.
-Em sợ đau lắm đúng không?
Cô thành thực gật đầu.
-Anh sẽ làm nha, dù sao thì tối anh vẫn chưa được làm.
Hanly xoa đầu cô.
Cô gái vẫn hơi do dự, cô vẫn sợ đau lắm.
-Anh sẽ nhẹ nhàng được chứ?
Cô vẫn rất do dự.
-Nhẹ thôi đó! Hứa đó!
Cô cũng trở nên khó chịu lắm rồi, bên dưới đã sớm ướt át khó chịu.
Hunly nhìn hai người thân mật có chút khó chịu trong lòng.
Nhưng mà không thể để chia cô làm hai được. Chỉ còn cách lấy lòng cô dần dần.
Hanly xoay cô lại, anh chăm chú nhìn thứ trước mặt.
‘Cái lỗ này bé quá” có khi mình cho vào liền rách ra?
Hunly thích nhìn mặt cô hơn, dù sao thì cô không che lại như lúc nãy.
Hunly chạm hết mặt cô, hết má lại môi, rồi lại tai... Như chơi đùa với một con búp bê vậy.
Cô thích cảm giác ấm áp bàn tay kia mang lại khi chạm vào mặt mình.
-Ư hư... Ấm...
Hanly cũng từ từ cho vào trong cô.
Bên trong rất khít, ấm và vô vàn mị từ có thể diễn tả lúc này.
-Ư um...
Không đau như lúc tối nhưng bảo không đau chút nào là không thể.
Cô níu chặt lấy Hunly.
-Em có sao không?
Anh xoa đầu cô, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên.