Chương 1: Tuyệt vọng

Cô lang thang trên đường phố vắng vẻ.

-Vào thời điểm này làm gì còn ai trên đường nữa!

Cô tự luyên thuyên một mình.

Tay vẫn còn giữ chặt tờ giấy.

“Giấy báo tử”

Từng dòng chữ như muốn cứa vào tim cô.

Seaji đã cố chạy chữa cho bố mình, đã tìm mọi cách để có tiền.

Nhưng rồi ông ấy vẫn rời xa cô.

Gia đình cô mắc một chứng bệnh kì lạ.

Từ 20 tuổi sẽ bắt đầu xuất hiện các cơn đau nhức, mệt mỏi... Lâu dần sẽ dần tới tử vong.

Chỉ mới có thuốc điều trị gần đây nhưng bô và mẹ đều đi trước cả rồi.

Một ngày đôi khi trở thành một khoảng thời gian quá lớn.

Seaji ôm mặt khóc nức lên.

Ba mẹ đều bỏ cô cả rồi, thuốc bây giờ làm gì nữa chứ.

Cô muốn quên đi tất cả, cô không muốn nhớ một thứ gì nữa.

Ánh đèn quán rượu gần đó thu hút Seaji tới gần.

-Mời quý khách vào, quý khách muốn dùng gì?

Người phục vụ vui vẻ hỏi cô.

-Cho tôi một ly Xauevun.

-Có ngay đây ạ!

Cô lấy trong người một lọ thuốc.

Seaji nhớ lại những gì bác sĩ nói.

“Uống quá liều sẽ gây tăng tiết tố, mất trí nhớ, có khi mất dần tính cách...”

Seaji đổ tất cả thuốc vào tay mình.

“Ực” cô uống một mạch.

“Đầu mình choáng quá” Seaji cố bước về hướng nhà mình.

-Ahh...

Cô va phải gì đó.

-Cô có sao không?

Tiếng một người đàn ông hơi thở có chút không ổn định.

-Xin lỗi an...

Cô bị người đó lôi đi.

-Buông tôi ra, anh...

Cô bị đè vào sát thang máy.

“Um...ưm” nụ hôn mang theo phần cuồng nhiệt.

-Làm ơn... hức...thả tôi đi, làm ơn...

Người đó chùi nước mắt giúp cô.

-Xin lỗi... Chúng tôi sẽ bồi thường cho cô sau...

Cô run rẩy ngất đi.

---

“Đau ahhh...” cô gái mắt ướt đẫm run rẩy vì đau.

-Nhẹ nhàng chut đi Hunly, anh thô bạo quá rồi đó!

-Im đi, do ai mà chúng ta phải dùng tới một cô gái không xa lạ để giải thuốc hả?

Hanly tách nút cô gái đó ra.

-Là do em được chưa!

-Mở miệng ra nào bé con!

Hinly tách miệng cô gái ấy ra.

Ngược lại anh cả bọn họ Honly lại không đoái hoài gì đến đám em mình.

-Hức dừng đi...làm ơn...!

Tiếng khóc cô gái ấy làm anh phải đứng dậy, đẩy Hunly qua một bên.

-Chỗ này anh sẽ lấy nó!

-Hả?...

Cả ba người kia đều thấy kì lạ.

Anh cả hôm nay lại đụng tới phụ nữ.

-Rồi rồi, nhường cho anh!

Honly nhẹ nhàng tách chân cô gái đó ra.

-Xin lỗi cô gái nhỏ, nếu đau thì lên tiếng đấy!

Cô gái chỉ biết gật đầu, cô biết mình không thể nào thoát được rồi.

Honly chậm rãi cho dị vật vào trong cơ thể nhỏ nhắn kia.

Ngón chân và bàn tay đều bấu chặt lấy Honly.

-Không sao đâu, ngoan nào ngoan nào!

Hanly xoa đầu cô bé ấy.

Bên khác miệng cô gái ấy phải ngậm dị vật của một trong số họ, cả tay cũng nhanh chóng trở thành dụng cụ để giải quyết dục vọng.

---

Cô gái yếu ớt chỉ biết khóc nhỏ rên rỉ.

Xung quanh cô toàn mùi của tinh dịch, hạ thể cũng căng cứng, đau nhức.

Cô thút thít cho đến khi ngủ thiếp đi.

Hunly tỉnh dậy đầu tiên, vỗ đầu mình mấy cái.

-Giấc mơ hôm qua thật kì lạ?

Cho đến khi anh nhìn xuống dưới thân mình.

-Cô gái này...

Chết rồi, bọn họ làm chuyện điên loạn gì thế này.

Bốn người đàn ông thay nhau bắn vào trong cô.

Trong lúc Hunly còn đang ôm đầu giằng vặt, anh cả bọn họ cũng dụi mắt tỉnh dậy.

-Này, nãy anh mơ một giấc mơ khó hiểu...

-... không phải mơ đâu anh cả!

-Hả?

Hunly chỉ xuống dưới.

Một cô gái mái tóc đen, cơ thể hoàn hảo, nhưng đối với họ có lẽ vẫn hơi nhỏ nhắn, không một mảnh vải che thân, mắt hơi ướt...

Tâm trạng Honly vô thức quay cuồng, bọn họ không khác gì một đám cầm thú cả.

-Hunly! Kêu hai đứa kia dậy, chúng ta xuống dưới bàn bạc.

-Vâng!

Hai tên kia bị lôi dậy kéo ra ngoài.

-Ai là người đưa cô gái đó vào.

Hunly vừa nói vừa nhìn sang Hanly.

-Cái này...em vô tình thấy cô ấy ở ngoài nên...

-Nên cái đầu ngươi!

-Sao anh đánh em?

Hanly ôm đầu, ấm ức nhìn qua Honly.

Bốn người họ đều là giống nhau chỉ khác mỗi tính cách.

Hinly giờ mới tỉnh táo hẳn lên tiếng.

-Anh nhớ hôm qua là tên nào xé váy cô ấy đầu tiên, ngay cả quần lót cũng bị xé mà!

Hunly quay sang trừng mắt nhìn Hinly.

-Còn anh thì xé áo nhỉ?

-Cái này...haha!

-Đừng có mà đánh trống lảng Hinly!

Hunly quay sang nhìn Honly đang trầm ngâm.

-Anh hai nên nói gì đi chứ!

-Ừm...

-Đừng có “ừm” với em!

Hinly nhân cơ hội chọc ngoáy.

-Anh cả chắc đang bị sốc ấy mà!

Honly vẫn “ừm”.

-Hay chúng ta bồi thường, cho cô ấy uống thuốc tránh thai rồi để cô ấy đi!

Hanly đề xuất ý kiến, bỗng một bàn tay nhắm tới đầu mình.

-Ngu ngốc!

Honly cú đầu tên em trai kia của mình.

Cô gái trong cuộc bàn luận vừa vặn đi xuống.

Đồ vậy mà lại không mặc.

Đôi chân thon dài bước từng bước bình thản xuống cầu than.

Cô tới gần chỗ Honly ngồi, nằm xuống đùi anh!

-Cô ...!

Hunly hơi bực bội.

“Tại sao lại là chỗ anh ấy” Hunly trở nên cáu kỉnh lại gõ đầu Hanly.