Rất nhiều người nín thở, quan sát biểu cảm của Ansu.
"Ta muốn đến thư viện đọc sách."
Nào ngờ Ansu cũng không tức giận, không có chút biểu cảm nào bị sỉ nhục, khóe miệng hắn thậm chí còn nở nụ cười ôn hòa, thậm chí còn ân cần hỏi: "Nói đến, quỳ lâu như vậy, chân ngươi không tê sao?"
Hơi tê... Khóe miệng Cavins khẽ giật.
Tên này nói chuyện sao lại thiếu đánh như vậy.
Ai muốn thảo luận với ngươi chuyện chân ta có tê hay không!
Nếu không quỳ lâu một chút, làm sao để thể hiện lòng thành kính của Cavins y chứ!
Quỳ càng lâu, phiếu bầu của y càng nhiều, tên này có hiểu hay không vậy.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại không thể như thế.
"Trước con đường tín ngưỡng, ta chưa bao giờ tê liệt."
Cavins nói chuyện rất khoa trương, các cô gái xung quanh đều hướng ánh mắt sùng bái về phía y.
"Vậy thì đi hai bước xem nào." Ansu nói.
"..."
Cavins chậm rãi hít một hơi.
Y tự nhủ phải giữ gìn dáng vẻ đoan trang và tao nhã, phải giống như một thánh kỵ sĩ trang nghiêm, không nên tức giận với tên ngu ngốc, đứa con nguyền rủa này,
"Cơ thể ta tuy tê liệt, nhưng tâm linh ta vẫn tỉnh táo."
"Không giống như kẻ nào đó, tâm linh đã bị bóng tối che phủ sâu sắc, tê liệt đến không chịu nổi." Cavins nói lời cay nghiệt.
Cavins đương nhiên có tư cách để kiêu ngạo, cha y đã tốn không ít công sức để có được vị trí của vài căn cứ Mật giáo đồ, chuyên để dành cho y dọn dẹp và tiêu diệt.
Tối nay sau khi liệp vu, y sẽ thăng chức lên ma pháp sư cấp hai, sau đó sẽ thuận lợi vượt qua bài kiểm tra thánh đồ, trở thành một thánh đồ cao quý.
Còn Ansu, đứa con nguyền rủa này, e rằng cả đời cũng không bước lên chiến trường liệp vu, nói gì đến chuyện cạnh tranh với Cavins miện hạ.
Không có điểm tín ngưỡng, thì không thể đổi lấy sách ma pháp thánh quang, càng không thể nâng cao lượng mana, không thể trở thành ma pháp sư cấp hai.
"Không tê thì đi hai bước xem nào." Ansu nói.
"... Có thể đừng lạc đề nói chuyện chân ta có tê hay không được không?" Cavins mặt đầy vạch đen.
"Vậy chúng ta đổi chủ đề,"
Ansu nói: "Cavins tiên sinh tâm linh tỉnh táo, bài tập ngươi làm xong chưa?"
Bài tập ngươi làm xong chưa – một câu hỏi giản dị và mộc mạc, cuộc đối thoại tưởng chừng như bình thường, nhưng lại ẩn chứa sức sát thương cực lớn.
Đó là sự phán xét đến từ sâu thẳm tâm hồn, đó là ác ý thuần túy nhất bắt nguồn từ sự áp bức huyết thống của giới ma học đối với bất kỳ học sinh nào –
Bởi vì bài tập hôm nay của Cavins, quả thực là chưa động đến.
Tất cả là do Ansu một mình gánh vác, dẫn động phong trào làm bài tập của tất cả thánh đồ dự bị trong thị trấn biên cảnh!
Đặc biệt là những gia đình quý tộc nổi tiếng kia, khi nhìn thấy ngay cả Ansu, đứa con hoang đàng bị nguyền rủa này cũng chăm chỉ học tập như vậy, mà đứa con cưng của mình lại lười biếng như thế, thì làm sao được chứ!
Bị chọc trúng chỗ đau, khóe miệng Cavins càng thêm co giật.
Mà mấy tuần nay, câu nói y nghe nhiều nhất chính là: ‘Con nhìn con nhà người ta xem!’
Tên gia hỏa trước mặt này chính là kẻ đầu sỏ gây ra sự tra tấn mà y phải chịu đựng.
Bây giờ Ansu nhắc đến chuyện này, chẳng phải là đang khoe khoang và khiêu khích sao?
"Đồ con hoang đê tiện."
Y lạnh lùng nói:
"Ngươi, một tên công tử bột được nuông chiều từ bé, e rằng chưa bao giờ bước vào tế đàn của Mật giáo, chưa bao giờ tiêu diệt một tên Mật giáo đồ, bởi vì bọn chúng chính là đồng loại của ngươi!"
"Rạng sáng hôm nay, ta sẽ rong ruổi trên chiến trường máu và ánh sáng, còn ngươi, tên thiếu gia hèn nhát và bất tài này, hãy tiếp tục trốn trong lâu đài của ngươi đi!"
Nào ngờ Ansu sau khi kiên nhẫn nghe xong, lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí giọng điệu còn có chút thông cảm: "Bài tập của ngươi phải đến tận rạng sáng mới làm xong sao? Thật đáng thương..."
Trọng điểm của câu nói này là ở đây sao?
Trọng điểm là ta sắp ra trận giết địch, chứ không phải làm những bài tập chó má kia!
Cavins chỉ cảm thấy một ngụm máu già nghẹn ở ngực, y cảm thấy nếu tiếp tục dây dưa với tên này, y cũng sẽ bị chảy máu não mà chết mất.
"Hy vọng khi gặp ngươi trong kỳ thi thánh đồ, miệng lưỡi của ngươi vẫn lanh lợi như hôm nay!"
Nói xong câu này, chân của Cavins cũng dần dần hồi phục.
Y trực tiếp đi ra khỏi Giáo đình, không quay đầu lại, khi đi ngang qua Ansu, y hung hăng huých vào vai hắn.
Giọng nói của Enya tiểu thư vang lên bên tai Ansu: "Cần ta xử lý y không?"
"... Ngươi quá cực đoan rồi."
Ansu lắc đầu, từ từ chỉnh sửa vạt áo, không hề tức giận,
Chỉ là cảm thấy đứa nhóc đối diện này thật thú vị, chọc một chút là vội, vừa vội là lại phun ra nhiều thông tin như vậy.
Kích động một chút là lại phun ra thông tin quan trọng như vậy.
Hóa ra là hành động vào rạng sáng hôm nay sao…?
Đối với người chơi cấp cao mà nói, cướp quái là thao tác cơ bản.
Nếu như đứa nhóc này phát hiện ra quái xung quanh đều bị hắn cướp mất rồi, không biết có khóc không nhỉ?
Ansu có chút mong chờ.