Chương 18: Tín ngưỡng của linh mục Danny bị dao động

“Linh mục Danny, lời Ansu nói có đúng không?” Linh mục Luvin cau mày hỏi lão.

“Xin thề trước Quang Huy Nữ Thần, lời nói trước đây của ta đều là sự thật, không hề giả dối.” Ngay khi Danny chưa kịp trả lời, Ansu đã chủ động tuyên thề trước.

Lời thề trong thế giới tôn giáo là điều thần thánh nhất, không thể vi phạm.

Vi phạm lời thề sẽ phải chịu trừng phạt, vì vậy khi Ansu vừa tuyên thề, linh mục Luvin liền biết rõ mọi chuyện đều là sự thật.

Khẳng định tất cả những lời nói trước đây của Ansu đều không hề giả tạo.

Lão Danny định kêu oan, nhưng nếu tiếp tục nói nữa thì ai cũng không thể cứu nổi lão.

Lão giả vờ làm biểu cảm bừng tỉnh, “Ta nhớ ra rồi, Ansu đại nhân quả thực đã giao cho ta một túi tiền, ta còn chưa kịp kiểm tra, nên không biết…”

Nào ngờ, một câu nói của Ansu đã khiến lão cả kinh.

“Vậy thì, xin ngài trả lại cho ta một trăm hai mươi đồng vàng đó cho ta đi.”

Tiểu tử này định đen ăn đen!

Làm sao có thể là một trăm hai mươi đồng, rõ ràng chỉ có sáu mươi!

Ngươi không phải đã thề sao, sao lại nói dối? Danny trợn tròn mắt, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

“Xin thề trước Quang Huy Nữ Thần, lời nói trước đây của ta đều là sự thật, không hề dối trá.” Lão rốt cuộc đã hiểu rõ ý nghĩa của lời thề này.

Đây mẹ nó là một cái bẫy!

Ta cam đoan những lời ta nói trước đây đều là thật, nhưng những lời phía sau của ta, toàn là chuyện hoang đường, hoàn toàn là dối trá!

Bây giờ phải làm sao đây…

Ansu đã tuyên thề một lần, linh mục Luvin và thánh nữ Luojia đều đã tin hắn, lại bắt hắn thề thêm lần nữa?

Điều đó chỉ chứng tỏ lão không biết tốt xấu, đang xúc phạm một thánh đồ của nữ thần, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.

Hoặc là, nói thẳng trong túi tiền chỉ có sáu mươi đồng vàng.

Nhưng quỷ a, lão chỉ phụ trách bảo quản túi tiền, vừa nói chưa kịp xem xét, làm sao có thể biết rõ số lượng cụ thể.

Nhưng dù sao lão Danny cũng đã làm việc nhiều năm, vẫn có chút tinh ranh.

Lời nói của Ansu rõ ràng là đang uy hiếp lão, nhưng đồng thời cũng là đang cho lão một cơ hội.

‘Ngươi đưa cho ta sáu mươi đồng vàng, ta sẽ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, ngươi không nhận hối lộ, chỉ là giữ tiền cho ta mà thôi.’

Lão cũng thề thốt với Ansu? Nói trong túi chỉ có sáu mươi đồng và lão không hề đụng đến? Vậy Ansu sẽ hoàn toàn xé rách mặt nạ, vạch trần việc lão nhận hối lộ - đây chính là uy hiếp.

“A a... Ta nhớ ra rồi,” Khóe miệng lão linh mục Danny nở nụ cười hiền lành, nhưng hàm răng lại nghiến chặt, “Ta sẽ đi lấy cho ngài ngay, bây giờ liền đi lấy cho ngài.”

Lão trở về phòng làm việc, mở khóa ngăn kéo và đếm sáu mươi đồng vàng - đây là số tiền lão tích cóp được trong gần nửa năm làm việc, tất nhiên cũng bao gồm không ít tiền hối lộ.

Cắn răng, lão nhét sáu mươi đồng vàng vào túi tiền, suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười giả tạo, đi ra ngoài và đưa túi tiền cho Ansu.

Nhưng không, Ansu không thèm nhìn, trực tiếp đưa túi tiền nặng trịch cho linh mục Luvin.

“Đây là sao?” Luvin hỏi với vẻ mặt nghi ngờ.

“Đây là cá nhân ta cống hiến cho giáo đường.” Ansu khiêm tốn giải thích, “Nó không dành cho cá nhân, là thập nhất lễ. Tự tay giao cho ngài, ta sẽ an tâm hơn.”

Giáo đình đúng là có thập nhất lễ.

Tín đồ quyên góp tiền cho giáo đình và giáo đình sẽ dùng số tiền này để giúp đỡ người nghèo.

Nói đơn giản, chính là làm từ thiện.

“Một trăm hai mươi đồng vàng ư? Hài tử, nhiều quá rồi,” Luvin càng nhìn càng thấy hài tử này thuận mắt, khiêm tốn, ôn hòa và lễ phép, lại hiểu quy củ, hoàn toàn không giống những loại hoàn khố khác.

“Số tiền này đã vượt quá mức quyên góp tối đa của một người rồi.”

Một trăm hai mươi đồng vàng quả thực là một số tiền rất lớn. Thậm chí là tổng doanh thu của một gia đình bình dân trong hơn mười năm.

“Vậy thì sáu mươi đồng vàng a,” Lời nói của Ansu khiến sắc mặt Danny càng thêm bi ai và thống khổ, “Đây là một phần tâm ý của ta.”

Ngươi không hề bỏ ra một xu nào!

Dựa vào đâu ngươi vừa được tiền vừa được danh tiếng!

Đó là tiền của ta!

Sáu mươi đồng vàng kia là tiền tham ô mà ngươi uy hiếp nên mới có được!

Mang tiền hối lộ cống hiến cho nữ thần mà còn dám nói đó là tấm lòng của ngươi, tâm địa tiểu tử ngươi thật là đen tối!

Tuổi còn nhỏ, mới mười ba mười bốn, tâm địa còn tham lam hơn cả ta.

Hai ta như nhau, tại sao mà tên này lại được Quang Huy Nữ Thần chọn trúng a?

Còn được ban cho danh hiệu!

Chỉ vì hắn trẻ tuổi, đẹp trai và là con nhà giàu ư?

Giống như vị Đại tế ti tín ngưỡng Sinh Mệnh Mẫu Thần trong ba mươi năm qua, lão linh mục Danny tín ngưỡng Quang Huy Nữ Thần suốt sáu mươi năm qua... lần đầu tiên nghi ngờ tín gưỡng của mình.

Nhưng lão lại không thể lộ ra biểu cảm thống khổ, lão còn phải mỉm cười, thậm chí còn vỗ tay phối hợp.

“Đúng rồi, đồng vàng này cho ngài.” Ansu lại lấy ra một đồng vàng từ trong túi tiền, nở nụ cười trong sáng đưa cho lão linh mục: “Coi như là tiền tip, vì ngài đã giữ đồ hộ ta.”

Một đòn chí mạng cuối cùng, mỉa mai đến đỉnh điểm.

Lão linh mục cảm thấy trái tim đều muốn nứt ra vì tức, nhưng chỉ có thể cố gắng kìm nén nụ cười giả tạo.

“Thật xin lỗi, chúng ta… Chúng ta là kẻ hầu của thần, chúng ta… Chúng ta không thể tiếp nhận bất kỳ lễ vật cá nhân nào, cũng không nhận… tiền boa.”

Khóe miệng Danny co giật, nói: “Cho dù… Một đồng vàng cũng không được.”

Sau này, dù là ai thì lão cũng không nhận hối lộ nữa.

Lão linh mục Danny sử dụng ma pháp nhìn chằm chằm vào danh hiệu [Sơ Sinh Giả] sáng loáng, chói mắt trên đỉnh đầu hắn.

Sơ sinh ah…!