Lão linh mục bước vào giáo đường, đầu tiên là chào hỏi các vị chấp sự, sau đó rón rén nhìn vào bên trong.
Lần đầu tiên hoàn thành thành tựu gì, nếu tín ngưỡng thần linh mà coi trọng ngươi, họ sẽ ban cho ngươi danh xưng tương ứng.
Ví dụ như lần đầu tiên hiến tế cho Sinh Mệnh Mẫu Thần Giáo, hoặc lần đầu tiên cầu nguyện ở Quang Huy Giáo Đình -
Về cơ bản thì tất cả danh xưng do thần ban đều giống nhau, chỉ có thể phân biệt dựa trên tên: Ví dụ danh xưng do tà thần ban thì nghe có vẻ tà ác, danh xưng do chính thần ban lại nghe có vẻ chính nghĩa.
Danh xưng do thần ban vốn dĩ hiếm thấy, ngay cả ở giáo đường lớn nhất thành biên giới này, trung bình mỗi tháng cũng chỉ có một người nhận được.
Từ xa, lão linh mục đã nhìn thấy linh mục Luvin đại nhân: Vị đại nhân này luôn luôn chăm chỉ chịu khó, dù là mùa đông cũng là người về nhà muộn nhất. Và người đi bên cạnh ông là chuẩn thánh nữ - Luojia đại nhân.
Lão linh mục không thể nhìn rõ Luvin đại nhân đang nói chuyện với ai.
Chỉ vừa nhìn thấy Luvin đại nhân và Luojia đại nhân thì lão linh mục đã vội vàng tiến đến chào hỏi: Đây cũng là lý do lão linh mục có thể làm việc lâu dài ở cửa ra vào, biết cách nhìn mặt nói chuyện và nhìn ánh mắt làm việc.
Nếu được người phía trên coi trọng thì có thể lão sẽ được nâng đỡ một cái chức ngang hàng chuẩn thánh đồ.
“Phiền cho qua một chút.”
Khóe miệng lão nặn ra một nụ cười, nếp nhăn trên trán cũng nhăn lại, tạo nên vẻ hiền hòa; lão hướng về phía các tín đồ bên cạnh nói một tiếng xin lỗi rồi chen đến bên cạnh Luvin đại nhân.
“Luvin miện hạ.”
Tay lão làm dấu chữ thập, chắp trước ngực, cúi chào, sau đó ngả mũ chào chuẩn thánh nữ Luojia, “Luojia miện hạ, cầu quang huy thần thánh chiếu rọi hai vị.”
“Xin chào.” Luojia không biết lão đầu này là ai, chỉ gật đầu lạnh lùng đáp lại.
Sự chú ý của cô đã không còn ở đây nữa.
Luojia mím môi mỏng, nhìn chằm chằm vào một người nào đó, trong đôi mắt vàng rực rỡ lộ ra vẻ nghi ngờ, nghiêng đầu, giống như một chú mèo ngạc nhiên với thế giới.
“Linh mục Danny,” Luvin ngược lại nhớ tên lão nhân này, “xin chào.”
“Không biết vị tài tuấn nào đã nhận được ân sủng của nữ thần? Có thể cho ta dẫn kiến…”
Lão linh mục khen ngợi, “thì kia thật là vinh hạnh của ta.”
Nói xong lời hay ý đẹp, lão quay người lại, dùng ma pháp điều tra nhìn xung quanh.
Ma pháp điều tra là ma pháp sơ cấp nhất, ngay cả người thường cũng có thể sử dụng, cơ bản không hao phí điểm ma pháp.
Hiệu quả cũng rất đơn giản, chỉ là có thể nhìn thấy danh xưng của người được chúc phúc và giới thiệu về danh xưng đó.
Lão linh mục nhìn quét các giáo đồ xung quanh, tìm kiếm người được nữ thần chúc phúc kia, không phải cháu trai của chấp sự John, cũng không phải tiểu thư của nhà linh mục Sunny …
Mà khoan, lão linh mục Danny nhìn thấy người đó, lão không thể tin được mà nheo mắt, động tác của lão rất buồn cười, nếp nhăn ở khóe mắt cùng mí mắt liên tục giật giật.
“Xin chào.” Ansu rạng rỡ dương quang bước đến, cười nói với lão.
Trên đỉnh đầu hắn đột nhiên hiện lên ba chữ to: [Sơ Sinh Giả]
Linh mục Danny lập tức cảm thấy bủn rủn tay chân.
So với sự kinh ngạc của Danny, Luojia tiểu thư càng thêm hoang mang.
Sơ Sinh Giả… Là danh xưng gì?
Tuy nhiên nghe có vẻ là rất chính nghĩa.
Lần đầu sinh ra, mang lại cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.
Luojia khi lần đầu tiên cầu nguyện cũng nhận được danh xưng, danh xưng đó khá rực rỡ: [Ngôi sao chiếu rọi tương lai Naraku]
Mà nguyên nhân Luojia cảm thấy kinh ngạc không phải là vì có người lần đầu cầu nguyện đã nhận được danh xưng do thần ban - là một chuẩn thánh nữ, cô đã chứng kiến quá nhiều rồi.
Điều thực sự khiến cô kinh ngạc là người nhận được ân sủng của nữ thần lại là Ansu.
Trong ấn tượng của cô, đây là lần đầu tiên trong giáo đường biên cảnh này, Quang Huy Nữ Thần chúc phúc cho đứa trẻ nguyền rủa.
Có lẽ, trong lòng Ansu thực sự là thuần khiết và tốt bụng - Luojia nghĩ vậy.
Cô xem giới thiệu danh xưng của hắn:
[Giới thiệu danh xưng: Tuổi còn trẻ đã có tâm địa như vậy, kẻ này không trừ, ngày sau tất thành giáo đình cự phách]
Lần hiến tế cho Sinh Mệnh Mẫu Thần trước đây cũng là hành động bất đắc dĩ mà hắn làm để cứu vớt mọi người.
“Người trẻ tuổi.” Linh mục Luvin ôn hòa nói với Ansu, vỗ nhẹ vai hắn, “ngươi là con cháu của gia tộc Thần Tinh, chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua kỳ vọng của chúng ta.”
“Linh mục miện hạ,”
Ansu nhận ra hoa văn linh mục trên người Luvin, một vòng mặt trời được bao quanh bởi hoa violet, liền nhận biết thân phận của người này,
“Nguyện nữ thần chúc phúc ngài.”
Nói xong, hắn lại xoay người, hướng Luojia làm dẫu chữ thập, hành thánh lễ, “Luojia miện hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Ansu đắc ý nháy mắt với Luojia.
Luojia nhìn bộ dáng của hắn, khoé miệng thiếu niên nở nụ cười ôn nhu, mái tóc dài màu xám trắng rủ xuống vai, đôi mắt màu xanh trong trẻo như bầu trời sau cơn mưa.
“Xin chào.” Cô cố ý cau mày, lạnh nhạt đáp lời Ansu.