Chương 4: Bắt

Ròng rã một đêm!

Trần Hạo cầm dao gọt trái cây nằm trong phòng ngủ phía sau Truy Cổ hiên mà không dám chợp mắt.

Thẳng đến hừng đông, Trần Hạo mới thở dài một hơi.

Hôm qua là là một đêm bình an!

Sáng sớm, Trần Hạo theo thường lệ mở cửa tiệm rồi ngồi trên quầy ngủ gật.

Đến tận buổi chiều Trần Hạo mới có chút tinh thần, bắt đầu kiểm kê.

Mặc dù nói xem Truy Cổ hiên như điểm an toàn của mình, nhưng chuyện đã hứa với sư mẫu thì vẫn không thể quên.

Cứ thế, đợt kiểm kê kéo dài đến tận đêm.

Đợi đến chín giờ tối, đường đồ cổ chính thức đóng lại, Trần Hạo uống một ngụm cà phê, lại bắt đầu giữ vững tinh thần, chuẩn bị nghênh đón một đêm giết người mới.

Hắn tin tưởng nếu Lưu Tam muốn ra tay thì chỉ trong mấy ngày này thôi.

Sau khi khóa cửa trước, cẩn thận kiểm tra cửa sổ, Trần Hạo đi đến phòng ngủ sau bình phong.

Chỉ là vừa đi đến sân vườn, cả người Trần Hạo như bị sét đánh, giật mình đứng như trời trồng.

Chỉ thấy có một bóng người đang đứng trước cửa phòng ngủ, bóng người đó mặt vàng gầy guộc, râu ria xồm xoàm, tóc dính bết thành từng mảnh từng mảnh, vô cùng bẩn thiểu, không biết đã mấy ngày chưa tắm rồi.

Trần Hạo nhìn đối phương, trái tim đột nhiên nhấc lên.

"Lưu Tam!" Trần Hạo lỡ lời hô lên tên của đối phương.

Vấn đề là sao tên này lại im hơi lặng tiếng xuất hiện ở đây chứ?

Phải biết, hai bên Truy Cổ hiên cũng là cửa hàng tường cách cũng chỉ mấy centimet mà thôi, người bình thường căn bản không thể nào leo vào được! Còn phía sau là một con sông rất rộng.

Trần Hạo vốn cho rằng Lưu Tam sẽ xông vào từ cửa chính, mình cũng sẽ có chút thời gian phản ứng.

Mà kịch bản hiện giờ sao sai quá vậy!

Ánh mắt Trần Hạo nhanh chóng đảo qua mặt đất, chỉ thấy trong một góc sân vường có một cái cửa hang không to hơn miệng giết là bao, lập tức đã hiểu rõ.

Tên mắc dịch này lại dám đào hang chui vào!

Mẹ nó!

Lúc vạch kế hoạch đã xem nhẹ tính chuyên nghiệm của đối phương rồi!

Nhất định tên Lưu Tam nhất định đã trốn ở gần đây từ trước.

Chỉ bởi như vậy nên Trần Hạo đã mất ưu thế tiên cơ.

Lúc này Trần Hạo đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, bởi vì Lưu Tam đối diện tay phải co cùi chõ kéo về phía sau, tay trái thì thẳng hướng về phía trước, giống như dang kéo một cây cung vô hình.

Trên ngón cái tay phải của Lưu Tam có đeo một cái ban chỉ, một mũi tên ánh sáng màu trắng dọc theo ban chỉ kéo ra ngoài, đầu mũi tên chĩa thẳng vào Trần Hạo.

Cự ly này, bị tên bắn cũng không khác gì ăn một viên đạn.

"Mày nhìn thấy mũi tên của tao à?" Lưu Tam có hơi kinh ngạc với phản ứng của Trần Hạo, lập tức lại gật đầu một cái, "Khó trách lần trước có thể né được!"

"Nhưng lần này thì đi chết đi!"

Không chút nhiều lời, tay đeo ban chỉ của Lưu Tam đột nhiên buông ra, hai người chỉ cách nhau chừng ba mét, Trần Hạo chỉ cảm thấy một luồng mũi nhọn lạnh thấy xương đang phóng tới chỗ mình, cố gắng muốn xoay eo tránh, nhưng tốc độ lại không kịp.

Trong chớp mắt, Trần Hạo đã có quyết đoán!

Hắn cấp tốc nâng tay trái ngăn cản mũi tên.

Hắn dự định bỏ một cái tay để giữ mạn mình.

Cùng lúc đó, hai chân Trần Hạo căng cứng, chuẩn bị nhảy bổ vào Lưu Tam.

Cự ly khoảng ba mét, hắn chỉ cần cận thận chút thì ban chỉ quỷ dị của Lưu Tam sẽ không có tác dụng bao nhiêu.

"Hể?"

Ngay một thoáng chớp mắt này, bên tai Trần Hạo lại vang lên âm thanh hiếu kỳ, sau đó một làn gió thơm mát thổi qua chớp mũi, chờ khi Trần Hạo chớp mắt lần nữa thì bên cạnh đã xuất hiện thêm một người.

Là một cô gái.

Nhìn dáng vẻ có lẽ lớn hơn Trần Hạo vài tuổi, dáng vóc cao gầy, mặc áo sơ mi dài tay màu lam cùng váy mã diện đen, tóc dài tùy ý buộc thành kiểu đuôi ngựa, bộ dáng cực kì đẹp, lộ ra mười phần khí khái hào hùng.

Chính là cô gái tên Lâm Lang ở sảnh tùng bách lúc trước.

Lúc này bên cạnh phía trước Trần Hạo, một tay nằm ngang, trong tay cầm mũi tên ánh sáng bắn về phía Trần Hạo khi nãy. Lúc này đầu mũi cánh bàn tay Trần Hạo không đến một centimet, khiến Trần Hạo cảm giác lòng bàn tay gai đau.

Sau một khắc, bàn tay Lâm Lang thoáng dùng sức, lập tức bóp nát mũi tên ánh sáng thành từng điểm sáng nhỏ.

"Cô là ai?"

"Cẩn thận!"

Lưu Tam cùng Trần Hạo gần như đồng thời mở miệng, lúc Lưu Tam hỏi ‘cô là ai’ cũng đồng thời nhanh chóng "kéo cung", lại một mũi tên ánh sáng hình thành. Mà Trần Hạo tự nhiên cũng nhìn thấy động tác của Lưu Tam cho nên mới thốt ra nhắc nhở đối phương.

Lời vừa nói xong, mũi tên ánh sáng vừa ngưng tụ trong tay Lưu Tam sđã bắn về phía Lâm Lang, sau đó cánh tay lại kéo về phía sau, ngưng tụ ra một mũi tên ánh sáng mới, dường như muốn tiến hành bắn liên hoàn.

Chỉ một thoáng như thế, ánh mắt Trần Hạo đảo qua trước người Lâm Lang, lại trong chớp nhoáng cảm giác thời gian dường như bị kéo dài ra.

Chỉ thấy khóe miệng Lâm Lang cong lên, trên mặt lộ ra kinh thường, lập tức hai tay trên dưới hơi nắm, giơ lên cao cao, sau đó đột nhiên bổ xuống phía dưới!

Trần Hạo chỉ cảm thấy con mắt sắp rớt ra rồi, vừa nãy rõ ràng thấy đôi tay vốn trống rống của đối phương lại xuất hiện thanh trường đao tỏa ánh sáng.

Nếu như Trần Hạo không nhìn lầm, cái đó hẳn là nghi đao đời Đường!

Sau khi một đao bổ xuống, thời gian khôi phục bình thường, một trận gió ẩn giấu sắc bén từ trên lưỡi đao bổ ra, đánh về phía Lưu Tam.

Mũi tên ánh sáng đụng vào trận gió này thì đã bị xoắn nát. Sau đó mũi tên thứ hai còn chưa kịp bắn ra thì đã nghe hắn đột nhiên kêu rên một tiếng, mũi tên ánh sáng vỡ vụn, quần áo trên người cũng rách nát, một vết thương từ trên trán kéo dài đến eo, máu tươi phun ra ngoài, cả người cũng cứ thế ngã xuống.

Lâm Lang tùy ý phủi tay, lúc này trường đao trên tay cô cũng đã biến mất, cô đi đến chỗ Lưu Tam nhưng lại bị Trần Hạo gọi lại.

"Coi chừng tên đó giả chết đấy!"

Lâm Lang quay đầu nhìn thoáng qua Trần Hạo, cười lắc đầu, lập tức đi đến ngồi xổm cạnh Lưu Tam rồi cần thận tháo cái ban chỉ trên tay hắn xuống.

"Chết rồi sao?" Lúc này Trần Hạo cũng đi tới, nhìn thấy Lưu Tam nằm dưới đất toàn thân đầy máu tươi, hai mắt nhắm nghiền, mở miệng hỏi.

"Vẫn chưa." Lâm Lang nhẹ giọng trả lời một câu, sau đó cất kỹ ban chỉ, lại móc một cái hộp thiết dẹp nhỏ từ trong túi, hai ngón tay bóp chút bùn đất từ hộp thiết vung lên người Lưu Tam.

Sau một khắc, Trần Hạo liền thấy bùn đất nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể Lưu Tam, tựa như biến thành một bức tượng đá, sau đó bức tượng đất cấp tốc thu nhỏ chừng ngón tay cái.

Trần Hạo thầm chấn động, kinh nghi bất định nhìn sang Lâm Lang.

Cô nàng này là người hay quỷ vậy?

Đây là thuật pháp hủy thi diệt tích gì thế!

Lâm Lang không để ý tới ánh mắt Trần Hạo, thần thái rất tự nhiên cầm tượng đất, lại móc điện thoại ra, nói ——

"Đã bắt được mục tiêu.'

“Hình chế của cổ vật ô nhiễm là ban chỉ, phán đoán sơ bộ chủ nhân là Lý Quảng đời Hán."

"Chưa ảnh hưởng hiện thế, chưa tiếp dẫn ảnh giới, không phát sinh vặn vẹo chiều không gian."

Nói xong, cô cất điện thoại vào túi nhìn sang Trần Hạo đang không biết nên đi hay ở, quan sát tỉ mỉ.

"Ấy. . . tôi. . ." Trần Hạo lui về sau nửa bước, nghĩ nghĩ rồi lại nói tiếp: “Giữ bí mật đúng không? Tôi biết rồi."

"Các người có thứ gì xóa trí nhớ tôi thì cứ dùng đi, tôi cam đoan sẽ không phản kháng đâu!"

Lâm Lang nhìn dáng vẻ gấp gáp của Trần Hạo thì đột nhiên nở nụ cười.

"Xin chào, tôi là Lý Lâm Lang."

"Trễ vậy rôi, cậu có đói không?"

"Chị đây mời cậu ăn bữa khuya nhé!"