Nếu xếp hạng số cán bộ cấp phòng có thực quyền ở tỉnh ủy thì phó phòng thường vụ phòng tổ chức Lý Vũ Hiệp tuyệt đối xếp ở vị trí thứ ba.
Trong thể chế quan trường Giang Nam, ai cũng biết trưởng phòng tổ chức Ngô Cương nói gì thì Lý Vũ Hiệp sẽ nghe nấy, chỉ cần là những sự vụ có liên quan đến phòng tổ chức, phó phòng Lý sẽ có cùng thái độ với trưởng phòng Ngô... ....
Lý Vũ Hiệp có thể phát triển đến mức này, nếu nói một cách khoa trương thì nắm trong tay tất cả vận mệnh của cán bộ ở Giang Nam, thực quyền trên tay thế nào thì hoàn toàn thấy được. Trong quận huyện tuyến dưới, kể cả tỉnh thành, số người muốn có quan hệ với Lý Vũ Hiệp không biết bao nhiêu mà kể, vì vậy mà lão cũng là một danh nhân ở Giang Nam.
Nhìn chung con đường làm quan của Lý Vũ Hiệp đã phát triển từ nhiều năm làm thường ủy thị ủy, trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Đức, tất nhiên sẽ khó thể sánh với lãnh đạo đứng đầu thành phố. Nhưng kinh nghiệm mà Lý Vũ Hiệp tích lũy ở Vũ Đức là cực lớn, cực kỳ mấu chốt, lão chỉ dựa vào những tích lũy trong nhiều năm mà mới thuận lợi đầu xuôi đuôi lọt ngày hôm nay.
Trong phòng làm việc trưởng phòng tổ chức Ngô Cương, Lý Vũ Hiệp đang ngồi dưới tay Ngô Cương. Lúc này Ngô Cương rất tùy ý tự nhiên, nhưng Lý Vũ Hiệp vẫn ngồi nghiêm chỉnh, mông ngồi trên ghế, bộ dạng cung kính lắng nghe phát biểu của lãnh đạo.
Đây cũng là chỗ lợi hại của Lý Vũ Hiệp, lão có một bộ quan hệ, mà cũng có một phương pháp tôn trọng lãnh đạo rất riêng. Lão cực kỳ chú trọng đến chi tiết, không quan tâm đến cảnh tượng bên ngoài, dù có quyền cao chức trọng nhưng khi đối mặt với Ngô Cương thì lão vẫn luôn cực kỳ chặt chẽ, không dám bày ra chú ý nghĩ không vừa lòng.
Không thể nghi ngờ trong khung Lý Vũ Hiệp có một quan niệm rất phong kiến, sự cung kính trước mặt lãnh đạo trực tiếp và những gì uy phong bên ngoài tạo nên đối lập rất lớn. Điều này làm người ta hoài nghi đó là hai người.
Trình độ này của Lý Vũ Hiệp là không phức tạp nhưng nếu xét về vấn đề kiên trì thì không dễ dàng. Nhưng Lý Vũ Hiệp kiên trì rất khá, bây giờ hắn được nắm quyền và được Ngô Cương tin tưởng, không thể không nói những thứ này là không có vấn đề gì.
Tất nhiên Lý Vũ Hiệp là người hiểu rõ Giang Nam, năng lực làm việc cũng rất manh, đây chính là nguyên nhân lão được Ngô Cương coi trọng. Dù là vấn đề khó khăn thế nào, dù nhiệm vụ gian khó thế nào, chỉ cần có sự chỉ đạo của Ngô Cương, Lý Vũ Hiệp nhất định sẽ làm thỏa đáng, không cần Ngô Cương phải nhọc lòng đi làm.
Lý Vũ Hiệp có thể nói là dùng sức trên hai phương diện, Ngô Cương thưởng thức hắn là chuyện đương nhiên, giữa hai người hợp tác có thể nói là rất hòa hợp.
Hôm nay Ngô Cương và Lý Vũ Hiệp cùng chạm trán cũng hoàn toàn vì giải quyết vấn đề khó khăn, trong khoảng thời gian này hắn không được nghỉ ngơi cho rõ ràng, rất nhiều tinh lực đặt trên chuyện nhà máy sắt thép Hành Nam. Phải biết rằng giám đốc công ty sắt thép Hành Nam là em trai hắn, tuy Ngô Cương trước nay đều phân biệt rất rõ ràng giới hạn với em trai, nhưng dù sao cũng là máu mủ, dù hai anh em công tác rất rõ ràng và không chen lẫn, nhưng dù sao cũng khó tránh khỏi liên quan. Hơn nữa quan hệ giữa hai người rốt cuộc là thế nào, Ngô Cương cũng là người tự biết ấm lạnh. Chỉ cần nhà máy sắt thép Hành Nam phát sinh vấn đề, như vậy một trưởng phòng tổ chức như Ngô Cương sẽ tuyệt đối không đảm đương được.
phải biết rằng năm xưa khi nhà máy sắt thép Hành Nam thay đổi chế độ, nếu không phải Ngô Cương có chỗ dựa, Ngô Cổ Phúc sao có thể thu công ty vào túi? Trong chuyện này có quan hệ rất tích cực, như vậy cũng không phải là việc nhỏ.
Đối với Ngô Cương, hắn quan tâm nhất những vấn đề ở sau lưng, nhất định phải buộc chặt với vấn đề đấu sức sau lưng nhà máy sắt thép, là đấu trí chính trị rất cao. Có người cho rằng những kẻ đối phó với công ty sắt thép Hành Nam, mục tiêu chính là Ngô Cương.
Ngô Cương thân là thường ủy tỉnh ủy Giang Nam, trưởng phòng tổ chức, thực quyền rất cao, nhưng hắn không thể không đối phó với sự liên thủ của hai nhà Uông Cao, hơn nữa còn có một Trương Thanh Vân với thái độ không rõ.
Thực tế, nếu so sánh với hai nhà Uông Cao thì Ngô Cương lại càng kiêng kỵ Trương Thanh Vân hơn rất nhiều. Vì trước đó hắn hiểu rõ đối thủ, thật sự có thể nói là không ai nắm được ai, tất nhiên là có chừng mực, không đến mức độ không chết không thôi.
Trương Thanh Vân thì không giống, nếu nhìn lịch trình phát triển của hắn, sẽ thấy những năm này có "hung danh rất lớn", những quan viên bị hắn đưa lên pháp trường là nhiều vô kể. Lần này nghe nói hắn đến Giang Nam cũng có kỳ vọng và mục đích rất lớn, thật ra hắn sẽ cố gắng chụp lấy "điển hình", một nhà máy sắt thép nho nhỏ sẽ không thể chịu được, cuối cùng vị thần sau lưng là Ngô Cương cũng sẽ gặp nạn.
- Anh Lý, anh đã nghe qua sự kiện Hành Nam chưa? Anh thấy sự kiện là thế nào?
Ngô Cương nói, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, lời nói cũng rất mờ mịt, cùng cấp dưới trao đổi, hắn chưa từng biểu hiện bộ mặt quá sáng chói.
Lý Vũ Hiệp rất ngạc nhiên nhưng trong lòng rất trong sáng, lão chần chừ một lúc rồi giả vờ như không để ý, lão nói:
- Anh nói là...Điều này...Là sự kiện chủ tịch Trương bị vây xe ở Hành Nam sao?
- À.
Ngô Cương à lên một tiếng từ chối cho ý kiến:
- Thế đạo bây giờ kẻ có tư tâm sẽ bị giết, Ngô Cương tôi làm quan đường đường chính chính, nhưng không ngờ lại có tiếng xấu ảnh hưởng đến bản thân.
- Nói đến chuyện công ty sắt thép Hành Nam, như vậy có liên quan gì đến tôi? Nhưng ai cũng nhắc đến em trai tôi, tạo nên quan hệ cứng nhắc. Hì, đúng là người luôn có tư duy.
Ngô Cương nói đến đây thì có vẻ rất linh động, lão đứng lên nói:
- Anh nói xem đây là thế đạo gì? Đúng là không giải thích được, tôi thấy rõ ràng những kẻ có tư tâm đang làm trò quỷ, đúng là buồn cười.
- À, trưởng phòng, chủ tịch Trương mắt sáng như đuốc, đã sớm nhìn rõ sự kiện. Trước đó anh ấy đã tự mình phê chỉ thị với sự kiện Hành Nam, đó là vấn đề trị an xã hội, cũng không phải là nhân dân chặn xe, mục đích chính là hù dọa khối chính quyền tỉnh. Thủ phạm đã bị bắt chuyển sang cơ quan tư pháp, tôi tin sự kiện này đến đây là kết thúc.
Lý Vũ Hiệp nói, hắn an ủi trưởng phòng, bộ dạng rất tự nhiên.
Ngô Cương gật đầu nói:
- Đúng vậy, chủ tịch Trương rất sáng suốt, nhìn sự việc rất chuẩn, nhìn thấu vấn đề, có lẽ là tôi đa tâm mà thôi.
Lý Vũ Hiệp xem xét tình hình, trong lòng cũng có bảy tám phần đoán được tâm tư của Ngô Cương. Người này là phần tử đầu cơ chính trị, tất nhiên sẽ phải có rất nhiều hoài nghi. Tuy Trương Thanh Vân không thật sự phê chỉ thị với sự kiện Hành Nam, nhưng ai biết hắn có thủ đoạn lén lút nào đó hay không?
Hơn nữa Trương Thanh Vân vừa mới lên nhận chức chủ tịch tỉnh, trước nay đều không động tay vào quyền nhân sự, hắn đang chờ cái gì? Hắn có thể tìm điểm đột phá từ Ngô Cương không? Điều này làm Ngô Cương không thể không đề phòng.
Lý Vũ Hiệp và Ngô Cương đã hợp tác từ rất lâu, tất nhiên lão biết rõ Ngô Cương lợi hại thế nào. Trên tay Lý Vũ Hiệp đúng là có thực quyền, nhưng tất cả có được điều vì vùng vẫy đi lên, Ngô Cương là người khôn khéo, thường rất ít làm những chuyện đắc tội với người, nhiều khi Lý Vũ Hiệp bị đưa ra làm tấm mộc.
Mà dù là như vậy thì Ngô Cương cũng phải gõ Lý Vũ Hiệp, như tình cảnh hôm nay, hắn hẹn Lý Vũ Hiệp nói về vấn đề Hành Nam, điều này cũng thể hiện sự tín nhiệm, phương diện khác cũng tạo nên áp lực cho Lý Vũ Hiệp.
Lý Vũ Hiệp và Trương Thanh Vân quen biết từ khá sớm, hơn nữa đã từng có một khoảng thời gian quan hệ rất tốt, điều này tuyệt đối không gạt được Ngô Cương. Tất nhiên Ngô Cương có tài khống chế, hắn quen dùng thủ đoạn, nếu Lý Vũ Hiệp không cẩn thận đối phó thì sẽ có ngay khoảng thời gian khó chịu.
Lý Vũ Hiệp không do dự nói:
- Trưởng phòng, tôi và chủ tịch Trương đã từng quen biết từ khá sớm, dù nhiều năm qua đã phai nhạt, nhưng chủ tịch Trương vẫn nhớ bạn cũ, tôi thấy sau này cũng nên thường xuyên đi lại với anh ấy.
- Cũng không nói dối trưởng phòng, khi chủ tịch Trương vừa đến nhận chức thì đến bây giờ tôi chưa từng tiếp xúc qua, người ta thường hay nói này nọ, dù sao vị trí của tôi bây giờ cũng quá mẫn cảm... ....
- Các anh có quen biết, ai dám nói xấu?
Ngô Cương tiếp lời:
- Này anh Lý, anh làm người thông minh nhưng sao lại hồ đồ nhất thời? Chủ tịch Trương là lãnh đạo cũ của anh, anh ấy đến giang nam, anh cơ bản phải có lễ nghĩa, nhưng anh vẫn còn quá xem xét những vấn đề cấm kỵ, như vậy là rất cổ hủ... ....
Ngô Cương mắng Lý Vũ Hiệp cổ hủ không chút lưu tình, điều này làm cho Lý Vũ Hiệp có chút khó khăn, gương mặt đỏ bừng, liên tục nhận lỗi nhưng trong lòng liên tục cười khổ. Trương Thanh Vân còn chưa đến Giang Nam thì Lý Vũ Hiệp đã có tâm tư, nhưng vì kiêng kỵ Ngô Cương mà phải chờ đến hôm nay.
Bây giờ Ngô Cương mắng Lý Vũ Hiệp cổ hủ, nhưng thật ra cũng chẳng phải là cổ hủ. Lý Vũ Hiệp biết rõ, Ngô Cương cũng biết rõ, chuyện Hành Nam tuy Trương Thanh Vân chưa đưa ra chỉ thị, thật ra đã biểu hiện một tài năng khống chế độc đáo.
Chiêu thức này của Trương Thanh Vân làm cho đối phương không biết nông sâu, trong lòng lo lắng hãi hùng, vì muốn phòng ngừa chu đáo mà không được đặt trứng gà trong giỏ. Người tiên phong làm vấn đề này chính là Lý Vũ Hiệp.
Nếu làm tốt thì kết quả là Ngô Cương nhìn xa trông rộng, hắn có thể tận tình tranh công với Trương Thanh Vân. Nếu có biến thì Lý Vũ Hiệp cũng đủ chống đỡ tất cả, danh tiếng của Ngô Cương trong quan trường trước nay đều giỏi dùng cấp dưới, có gan dùng người.
Thật ra dưới tình huống thực tế thì Lý Vũ Hiệp thấy rất rõ ràng, Ngô Cương giỏi nuôi quân cờ, hắn là mèo chín mạng. Vào thời điểm này tráng sĩ cụt một tay, đến tình cảnh này tất cả tình ý đều là mây bay mà thôi.
Lý Vũ Hiệp thấy rất rõ, Ngô Cương cũng hiểu rõ tình thế, vì vậy mà sử dụng cờ sẽ không nhíu mày.
Tất nhiên, tuy nói như thế nhưng Lý Vũ Hiệp nào cho người khác ép mình?
Quan trọng là Ngô Cương vẫn còn xem nhẹ Trương Thanh Vân, lần này Trương Thanh Vân nhắm vào Hành Nam rõ ràng làm khó Ngô Cương, nhưng Trương Thanh Vân là người chú trọng thân phận. Khoảnh khắc này Ngô Cương và Trương Thanh Vân không cùng một tuyến, hắn sao có thể phí tâm gây ra phiền toái cho Ngô Cương?
Ngô Cương hoàn toàn là tình huống cá biệt, tất nhiên sẽ là cơ hội của Lý Vũ Hiệp, vì vậy mà bây giờ lão có thể đường đường chính chính làm việc cho Trương Thanh Vân. Trong toàn bộ ban ngành Giang Nam thì lão rất có lòng tin với Trương Thanh Vân, vì lão biết rất rõ sự lợi hại của đối phương