Trương Thanh Vân thích uống trà, Thang Vận Quốc cho người chuẩn bị loại trà Long Tỉnh Tây Hồ thuộc loại tốt nhất.
Uống trà Long Tỉnh không chú ý nhiều như trà Ô Long, chỉ cần dùng ly thủy tinh là tốt. Ly thủy tinh sáng loáng, lá tràn xanh đậm, hương trà nhàn nhạt tỏa hương làm cả gian phòng tràn đầy hương khí.
Trương Thanh Vân khẽ vuốt ly thủy tinh trong tay, hương trà bùng ra, Thang Vận Quốc ngồi ở ghế sa lông bên cạnh, nhưng lão không uống trà, chỉ uống nước lọc.
Thang Vận Quốc nhìn Trương Thanh Vân nâng ly trà với bộ dạng ung dung, khóe miệng cong lên thành đường có vẻ nghiền ngẫm.
Nếu so sánh với Trần Hiểu thì Thang Vận Quốc chắc chắn không chỉ cao hơn một bậc, Trần Hiểu phân tích rất đúng, Thang Vận Quốc cũng không thích loại hình cán bộ như Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân là cán bộ trẻ tuổi, danh tiếng quá lớn, truyền thông trong nước trước nay chưa từng dừng quá trình xào nấu hắn.
Trương Thanh Vân ở trên đầu có hào quang của "cán bộ bộ trưởng trẻ tuổi nhất", "chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất", trên cơ bản nói đến Trương Thanh Vân thì đều là thừa nhận năng lực, ít khi có âm thanh bất đồng.
Thang Vận Quốc cảm thấy nếu không phải họa thì là phúc, lão là một nhân vật chính trị lão thành, Thang Vận Quốc tất nhiên hiểu rõ trò chơi chính trị. Lão có thể là cán bộ "không thể đổ", tất nhiên phải có độc môn của riêng mình.
Thang Vận Quốc không thích những cán bộ "đường hoàng" như Trương Thanh Vân, thường thì chính trị càng ẩn nhẫn sẽ càng tốt. Thử nghĩ xem, qua nhiều năm như vậy mà có bao nhiêu cán bộ lãnh đạo quá ngẩng cao đầu? Ai dám nhận là bá vương trước mặt người hạ mình là cháu nội?
Chính đàn thường dùng súng bắn chim đầu đàn, nếu vểnh đuôi lên quá cao thì sẽ bị người khác đố kỵ, cuối cùng chết như thế nào thì cũng khó biết. Người như Trương Thanh Vân, không chỉ có thanh danh, hơn nữ khi công tác lại thích nét thẳng nét nghiêng, Thang Vận Quốc thấy điều này rất nguy hiểm. Vì vậy chuyện liên quan đến Giang Nam, Thang Vận Quốc không thể cho Trương Thanh Vân thích làm gì thì làm.
Thang Vận Quốc có sự cố chấp riêng, cục diện Giang Nam xảy ra vấn đề, cũng không phải chỉ có vấn đề của Thang Vận Quốc, nhưng Giang Nam rất kém cỏi khi rơi vào tay lão, vì vậy lão được xem là quạ đen mà thôi.
Vì vậy danh tiếng của Thang Vận Quốc cũng không quá cao trong dân chúng, thậm chí có rất nhiều cán bộ lãnh đạo nhìn Thang Vận Quốc bằng ánh mắt khác thường. Bọn họ cho rằng sự bất lực của lão đưa đến thất bại nhanh chóng cho Giang Nam, tình huống thực tế có phải là như vậy không?
Triệu Văn Phong là người bình ổn bốn phương tám hướng, lão lên nhận chức sao có thể để cho Giang Nam xuất hiện tình huống động đất? Trên thế giới người biết chuyện có rất nhiều nhưng thực tế hiểu được cục diện ở Giang Nam lại rất ít, bọn họ đều biết rõ một vấn đề, cục diện ở Giang Nam phần lớn đều có lỗi từ Thang Vận Quốc.
Khác biệt là nếu không phải có Thang Vận Quốc thì tình hình Giang Nam sợ rằng sẽ bết bát hơn cả hiện tại, sẽ càng thêm không xong. Những năm này có thể nói Thang Vận Quốc đã chống đỡ tình thế nguy hiểm ở Giang Nam, hơn nữa còn rất mệt nhọc, không phải chẳng có sai lầm, đồng thời còn có công lao lớn.
Không thể nghi ngờ, kể cả Thang Vận Quốc cũng cho rằng như vậy. Lão là người cực kỳ cụ thể, lão không thèm để ý đến hư danh trong miệng dân chúng. So sánh với những điều này, lão càng tin "người đang làm, trời đang nhìn", lão tin trên thế giới này, người chính thức tạo nên uy hiếp với mình chính là kẻ thấy được thế cục Giang Nam, còn những tên chó má không hiểu gì, cả ngày chỉ biết ồn ào làm cho dân chúng mơ mộng rõ ràng đứng cách lão quá xa, căn bản không tạo nên cho lão bất kỳ uy hiếp gì.
Trong tính cách của Thang Vận Quốc có một loại "cẩn thận" quấy phá liên tục, bây giờ cục diện Giang Nam là như thế, lão không những không cảm thấy áp lực quá lớn, khác biệt là lão còn thích ứng hơn ngày thường.
Thang Vận Quốc cảm thấy, cục diện mà mình gặp phải tốt hơn Trương Thanh Vân rất nhiều. Trương Thanh Vân phải thừa nhận tất cả sự kỳ vọng của cả trung ương và dân chúng, nhiều kỳ vọng tập trung lên một người, có thể thấy đối phương gánh vác bao nhiêu áp lực.
Trương Thanh Vân là một người kỳ tài ngúy trời, dù sao cũng chỉ là một cán bộ trẻ chưa đến bốn mươi, có được bao nhiêu kinh nghiệm? Có được bao nhiêu tâm tính? Có được bao nhiêu bản lĩnh? Cục diện Giang Nam không phải chỉ dùng chiêu hiểm kỳ binh là được, cũng không phải cái được gọi là uy vọng và "hung danh" của Trương Thanh Vân có thể thay đổi được cục diện vào lúc này.
Cục diện Giang Nam đến mức này, thường thì các nút thắt lợi ích rất khó gỡ, mọi người đấu tranh đều tranh thủ chỗ tốt, ai cũng tiến từng bước đến lúc này, muốn giải cục dễ như vậy sao? Thang Vận Quốc đã nhiều năm khổ sở không tìm được biện pháp thích hợp, Trương Thanh Vân có thể mạnh hơn lão được sao?
Tất nhiên đây đều là thế giới nội tâm của Thang Vận Quốc, Trương Thanh Vân đã đến Giang Nam được một tháng, trong thời gian một tháng này Thang Vận Quốc đang chậm rãi tu sửa lại quan điểm chủ quan của mình.
"Người nổi danh không phải kẻ tầm thường!"
Trương Thanh Vân xem như là loại cán bộ nổi danh, biểu hiện một tháng qua của hắn ở Giang Nam cũng làm hai mắt Thang Vận Quốc tỏa sáng.
Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng sự bất hòa và va chạm giữa Trương Thanh Vân và Trần Hiểu cũng được chính Thang Vận Quốc thừa nhận. Rõ ràng hiểu biết của Trương Thanh Vân về Giang Nam còn sâu hơn cả Thang Vận Quốc, hơn nữa hắn cũng không có kiểu cách nét đứng nét nghiêng như ý nghĩ của Thang Vận Quốc. Hắn đơn giản đưa ra một quân cờ đã phá giải thế "thiên la địa võng" của Trần Hiểu, bây giờ chỉ cần Thang Vận Quốc có thể gật đầu thì tất cả cố gắng của Trần Hiểu phải hóa thành hư vô.
Nếu xét từ điểm này thì Trương Thanh Vân đã hiểu Thang Vận Quốc, hắn biết rõ bí thư Thang cần gì, hắn có thể mang đến cái gì, hai điểm này nếu có thể phù hợp, như vậy sẽ là chuyện tốt.
- Chủ tịch Trương, công tác của chúng ta rất khó làm, tôi tin anh trải qua một tháng công tác cũng đã có cảm xúc. Ngày hôm qua tôi đã lên mạng xem qua vài đoạn văn, trong đó có một vài bài nói về thế cục Giang Nam, bên trong nói có mười công trình ở Giang Nam thì tám cái thuộc về các thế lực có liên quan đến chính trị, mặt khác, khi chúng ta thay đổi chế độ các công tác nhà nước thì người có lợi nhất vẫn nằm trong các phe phái chính trị... ....
Thang Vận Quốc khoát tay rồi lắc đầu nói:
- Nhưng câu sau tôi không cần phải nói, tuy bài viết của người kia không phù hợp thực tế, nhưng chúng ta cũng không thể không thừa nhận, những gì anh ấy nói ra cũng đủ cho chúng ta phải coi trọng, chủ tịch có ý kiến gì không?
Trương Thanh Vân nhấp một ngụm trà, hắn đặt ly trà lên bàn rồi nói:
- Cục diện Giang Nam hôm nay phức tạp vì có nguyên nhân lịch sử, chúng ta không thể nào có khả năng giải quyết những vấn đề này một cách tức thời.
- Mười nhà bất động sản thì có chín nhà liên quan đến chính trị, chẳng lẽ chúng ta ngăn bọn họ trong tường đồng vách sắt sao? Sau đó tẩu tán tài sản của bọn họ à? Rõ ràng đây là điều không thể, muốn thay đổi cục diện Giang Nam thì chúng ta cũng không nên đi vào ngõ cụt này.
- Sao? Cậu có cao kiến gì à?
Thang Vận Quốc nói, có vẻ rất hăng hái, đây cũng không phải là dối trá. Lão rất ít khi gian dối, lúc này lão thật sự có hứng thú với lời nói của Trương Thanh Vân, muốn xem hắn có ý hay gì không.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Bí thư, cao kiến thì không dám nhận, tôi chẳng qua chỉ có một biện pháp.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân dần trở nên nghiêm túc, hắn thay đổi bộ dạng tùy ý vừa rồi, hắn có chút trầm ngâm, sau đó tiếp tục:
- Trong những năm này vấn đề ở Giang Nam ngày càng nghiêm trọng, liên tiếp gặp chuyện không may, vấn đề Giang Nam ổn định cần phải lo lắng nhiều hơn. Vào thời điểm này thì cái gì là quan trọng nhất? Tôi cho rằng ổn định là quan trọng nhất.
- Vì vậy tôi mới bắt đầu từ chiến tuyến ổn định, từ thôn xóm, xã đến quận huyện, cuối cùng đến thành phố và khu tự trị. Chúng ta cần thành lập một cơ chế mới, phải hoàn toàn nắm chặt công tac chứng thực.
Trương Thanh Vân dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:
- Như vậy còn chưa đủ, chúng ta còn phải nói rõ cho các cấp đảng ủy chính quyền tuyến dưới, để bọn họ duy trì tầm quan trọng của quan hệ giữa đảng và dân, chúng ta không cần biết bọn họ dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể giải quyết tốt mâu thuẫn xã hội, xử lý chính xác quan hệ đảng và nhân dân, như vậy tôi thấy nên trọng điểm khen ngợi.
Trương Thanh Vân dùng giọng êm tai nói ra những ý kiến của mình, Thang Vận Quốc nghe ngóng rất cẩn thận, biểu cảm cũng rất đặc sắc, chốc chốc lại nhíu mày trầm tư, khi thì giãn mày, vẻ mặt rất phong phú. Khi nghe thì hai mắt lão xẹt qua mặt Trương Thanh Vân như điện, lão nói:
- Đề nghị này của chủ tịch đã bắt được điểm yếu, sao lại gọi là "biện pháp ngu dốt"?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Đây tất nhiên là "biện pháp ngu dốt", bây giờ chúng ta có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, cũng là câu nói vừa rồi, mười nhà bất động sản thì chín nhà có quan hệ với quan lớn, điều này phải giải quyết thế nào?
- Còn nữa, tất cả địa phương ở Giang Nam bây giờ rất lưu hành chỉ nghĩa tự bảo vệ, hoàn cảnh đầu tư rất ác liệt, chúng ta phải làm sao để giải quyết vấn đề này? Còn nữa vấn đề quan thương liên kết tầng tầng lớp lớp, chúng ta có biện pháp tốt sao?
- Cho đến bây giờ chúng ta đều không tìm được biện pháp tốt và thích đáng, đồng thời khó thể có biện pháp lay chuyển được căn cơ Giang Nam, dưới tình huống này chúng ta phải làm sao đây?
Trương Thanh Vân buông tay:
- Chúng ta chỉ có thể dùng "biện pháp ngu dốt", trước đó khi mở hội nghị đảng ủy khối chính quyền, tôi đã nói qua, vấn đề Giang Nam phải do người Giang Nam giải quyết. Bây giờ chúng ta là lãnh đạo Giang Nam, không thể không nhìn vào vấn đề cụ thể, những chuyện đau đầu đau chân này mà không làm không tốt thì chẳng thể hiệu quả.
- Tôi nói "biện pháp ngu dốt" chính là thoát khỏi trói buộc, chúng ta phải có biện chứng và luận chứng, tranh thủ nói rõ ràng, không quan tâm mèo đen mèo trắng, hể bắt được chuột thì mới coi là mèo.
- Chúng ta cũng có thể tham khảo, giai đoạn này không quan tâm ai trắng ai đen, chỉ cần giữ ổn định một phương, có thể phối hợp tốt với dân thì sẽ là mèo tốt. Những người không làm được, chúng ta không nên nương tay, nên đào thải, như vậy phải xử lý một nhóm lớn.
- Đây là ý kiến của tôi, trước đó hội nghị khối chính quyền đã đưa ra một bản dự thảo, hôm nay tôi cũng đem đến, xin anh xem qua và chỉ điểm.