Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị đảng ủy toàn thể khối chính quyền tỉnh Giang Nam, hội nghị thông qua "Bản dự thảo" về "Các biện pháp thi hành chế độ phê bình và tự phê bình ở khối chính quyền tỉnh Giang Nam". Biện pháp này cường điệu các cấp chính quyền phải đặt công tác duy trì ổn định xã hội vào vị trí hạch tâm, phải khắc sâu nhận thức ổn định để phát triển kinh tế, đảm bảo các công tác dân sinh, các cấp chính quyền phải phụ trách biện pháp, phải đối ứng. Trương Thanh Vân ở trên hội nghị công bố những vấn đề lớn uy hiếp đến sự ổn định của địa phương, những vấn đề này liên quan đến toàn bộ tám thành phố và bốn mươi quận huyện.
Những vấn đề hạch tâm này đều tập trung thảo luận ở những buổi tọa đàm về đơn thư tố cáo ở tuyến điện thoại nóng của chủ tịch tỉnh, phòng văn thư tỉnh ủy và các khối ban ngành tương ứng từ Giang Nam đến trung ương, chỉ có tọa đàm mới tổng kết được vấn đề. Trương Thanh Vân nhấn mạnh những vấn đề này không những là hạch tâm quan trọng, cũng không phải chỉ là từng nhóm vấn đề riêng rẽ, tất cả đều đã đến mức vô cùng nghiêm trọng. Đây cũng là những vấn đề mà các cấp chính quyền trong tỉnh còn chưa giải quyết được.
Trương Thanh Vân bày tỏ, các cấp chính quyền phải nhanh chóng tìm ra phương án giải quyết vấn đề một cách chính xác trong thời gian ngắn, chính quyền tỉnh sẽ đặc biệt đứng ra thành lập tổ chuyên môn đến giám sát tình hình công tác ở địa phương.
Không thể nghi ngờ, hội nghị đảng ủy toàn thể của khối chính quyền lần này có nhiệm vụ quan trọng nhất là cường điệu vấn đề ổn định vì kinh tế. Dùng những gì Trương Thanh Vân đã nói, hắn nói những năm này Giang Nam đã đưa tay quá xa, quá mở rộng cửa nên vấn đề tràn lan, dao động cả căn cơ phát triển của Giang Nam. Bây giờ công tác chủ chốt ở Giang Nam phải là ổn định, không nên chỉ làm một mặt, phải vừa xây dựng kinh tế vừa ổn định các mâu thuẫn xã hội, giữ gìn công bình chính nghĩa xã hội, quan trọng nhất chính là để cho các cấp cơ sở nhận thức đúng vấn đề, phải thành lập cơ chế phê bình và tự phê bình trong toàn tỉnh... ....
Hội nghị đảng ủy khối chính quyền lần này chính là hội nghị đầu tiên khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam, vì vậy mà được chú ý rất cao. Tin tức thời sự đài truyền hình Giang Nam đã dành thời lượng lớn phát sóng những đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị. Nhật báo Giang Nam, những trang web Giang Nam đều phân tích tác dụngvaf ý nghĩa của hội nghị lần này.
Khác biệt với những chủ tịch khác, Trương Thanh Vân đến Giang Nam bày ra chiề thức thứ nhất cũng không phải xây dựng kinh tế vài năm, hắn là chủ tịch đầu tiên muốn tính lùi, hắn nói rõ ý kiến của mình, thậm chí nói rõ phát triển kinh tế không phải là yếu tố quan trọng nhất vào lúc này.
Một chủ tịch tỉnh nói ra những lời như vậy thì ảnh hưởng là rất lớn, lời phát biểu của Trương Thanh Vân đã làm cho tất cả mọi người hiểu được ý nghĩ khi chấp chính của hắn. Hắn đã tỏ vẻ với công chúng, Trương Thanh Vân đến Giang Nam chính là thu dọn khối rối loạn, chỉ cần cục diện Giang Nam chưa được giải quyết thì hắn sẽ chẳng bỏ qua.
Còn những vấn đề về thành tích.v.v. Tất cả đều được Trương Thanh Vân bỏ qua đầu, hắn xác định vững chắc ý nghĩ phải giải quyết cục diện rối loạn ở Giang Nam. Ý đồ này của hắn được truyền thông hiểu ra, vượt ra ngoài dự đoán là nhân dân phản ứng rất tích cực với ý nghĩ này của Trương Thanh Vân.
Những trang web ở Giang Nam mở ra cuộc bình chọn "vấn đề Giang Nam" để nhằm vào những biện pháp thi hành chính trị của Trương Thanh Vân, có tám mươi phần trăm số người tỏ ý đồng tình với Trương Thanh Vân.
Đài truyền hình Giang Nam cũng tổ chức một chương trình đọc lại những bài bình luận về "vấn đề Giang Nam" ở trên các trang web, những bài luận đặc sắc trong số đó đều nói hội nghị đảng ủy khối chính quyền lần đầu của Trương Thanh Vân phải cụ thể, phải có hiệu quả rõ ràng.
Ngoài những lời bình luận như vậy thì có người còn nói:
- Chủ tịch Trương tuy trẻ tuổi nhưng là cán bộ hiểu rõ dân chúng Giang Nam, vì chủ tịch Trương sinh ra trong một gia đình tầm thường ở Giang Nam, tôi cực lực ủng hộ chủ tịch Trương, tôi tin anh ấy có thể làm được nhiều chuyện tốt đẹp cho Giang Nam.
- Chủ tịch Trương phát biểu mà nhắc đến những công tác vài năm qua ở Giang Nam, vấn đề này là rất tốt, rất có lực tác động. Anh ấy có thể nói trúng tim đen của những khối chính quyền trước đó, tất cả chỉ vì cái trước mắt, chỉ thấy lợi ích của việc phát triển và quy hoạch kinh tế. Những năm gần đây cán bộ dám nói như vậy đã ít hẳn đi, chủ tịch Trương dám nói thẳng, điều này làm cho người ta phải phấn chấn, hy vọng anh ấy có thể làm được nhiều chiến công cho Giang Nam.
- Chính đàn Giang Nam chướng khí mờ mịt, gian thần hoàn hành, chỉ có chủ tịch Trương đến giang nam mới làm người ta thấy được một luồng hy vọng. Đáng tiếc là một cây khó nên non, chủ tịch Trương dù quyền cao chức trọng, tài hoa hơn người nhưng nếu quá đơn lẻ cũng khó thể phát triển và mở rộng công tác. Nhưng dù là thế nào thì chúng tôi vẫn hy vọng có nhiều cán bộ nên đi theo hứng của chủ tịch Trương, cần phải đánh giá lại Giang Nam.
... ....
- Bốp!
Một âm thanh vang lên, một ly cà phê đặc ngã xuống mặt bàn, Trần Hiểu cuống quýt dựng lên nhưng vẫn chậm một bước, hơn phân nửa bàn công tác bị cà phê vương vãi, đặc là miếng lót chuột, hầu như đã ngậm đầy cà phê.
Ngay cả quần áo Trần Hiểu cũng vương vãi cà phê, lúc này vẻ mặt hắn rất khó coi, vì vậy mà lớn tiếng gọi thư ký Tiểu Mã. Trước đó Tiểu Mã đã nghe được động tĩnh, hắn vội vàng tiến vào, sau khi thấy bàn làm việc của lãnh đạo rối loạn thì lập tức thu dọn.
Trần Hiểu cau mày nói:
- Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, đặt cà phê cũng đừng chọn vị trí quá gần tay phải, nhiều lần mà vẫn chưa nhớ rõ sao?
Tiểu Mã cười mà không lên tiếng, gương mặt kính cẩn lắng nghe chỉ bảo, nhưng trong lòng thầm nghĩ chẳng biết bí thư căn dặn như vậy từ khi nào? Tiểu Mã đã làm thư ký cho Trần Hiểu được vài năm, đã trăm lần hắn pha cà phê cho lãnh đạo, nhưng hôm nay lại tạo ra sơ hở.
Tiểu Mã dùng khăn lông để hút những phần cà phê còn vương vãi rồi vắt nước vào thùng rác, đúng lúc này động tác của hắn có hơi khựng lại, ánh mắt nhìn lên màn hình máy tính, đó là một bản tin về chương trình hội nghị của khối chính quyền.
Trong mỗi bản tin như vậy luôn có lời bình luận của các thành viên website, Tiểu Mã nhìn qua và thấy vài lời khen ngợi, cũng có những lời bình luận rất chướng mắt, còn so sánh Trương Thanh Vân với các vị lãnh đạo khác ở Giang Nam, tất nhiên phó bí thư Trần Hiểu cũng là đối tượng để moi móc.
Vẻ mặt Tiểu Mã có hơi biến đổi, hắn vội vàng di chuyển ánh mắt mà không tiếp tục nhìn, nhưng động tác tay lại nhanh hơn, trong đầu cũng nghĩ ra số phận của ly cà phê.
- Cốc, cốc, cốc.
Có người gõ cửa, Tiểu Mã vội vàng ngưng việc ra mở cửa, cửa mở, hắn nói:
- Chào trưởng phòng Lâm, bí thư Trần... ....
Tiểu Mã quay đầu nhìn Trần Hiểu, hắn nói:
- Bí thư Trần, trưởng phòng Lâm đến... ....
Trần Hiểu có hơi cau mày, hắn ừ một tiếng mà từ chối cho ý kiến. Tiểu Mã vội vàng tiến lên mời khách ngồi xuống. Trưởng phòng Lâm này chín là trưởng phòng tuyên truyền Lâm Tắc Diêu, người này hơn năm mươi, bộ dạng phúc hậu, bụng lớn, mặt cười ha hả như phật Di Lặc.
- Bí thư Trần, không biết anh cho gọi vì có chuyện gì? Tôi nhận được điện thoại thì lập tức đến đây.
Lâm Tắc Diêu hỏi.
Khóe miệng Trần Hiểu cong lên thành đường, hắn nói:
- Thế nào? Anh Lâm, nhất định có chuyện quan trọng mới tìm anh sao? Nếu tôi nói gần đây có nhiều chuyện, muốn tìm anh tâm sự không được sao?
Lâm Tắc Diêu có chút sững sôt, hắn nói:
- Có thể, có thể, tôi cầu còn chưa được ấy chứ, ha ha. Có thể cùng nói chuyện với anh là vinh hạnh của tôi, thật ra tôi cũng muốn đến quấy rầy bí thư, chỉ sợ bí thư ngày đi ngàn dặm, sợ làm chậm trễ công tác của lãnh đạo.
Trần Hiểu nở nụ cười mất tự nhiên tiếp lời Lâm Tắc Diêu, sau đó hắn quay đầu trầm giọng nói với Tiểu Mã:
- Có chuyện gì? Thu dọn một cái bàn công tác mà lâu như vậy sao? Trưởng phòng Lâm đã đến nãy giờ, chưa có trà nước, có vẻ công tác của cậu đang thụt lùi thì phải.
Tiểu Mã thầm kêu khổ, hắn vội vàng ôm lấy một đống văn kiện đi ra ngoài chuẩn bị chậm rãi thanh lý. Đây không phải ngày đầu tiên hắn làm thư ký cho Trần Hiểu, tất nhiên biết lãnh đạo mắng là giả, chẳng qua chỉ nổi giận để Lâm Tắc Diêu thấy. Dưới tình huống này Tiểu Mã sao dám ở lại?
Tiểu Mã ôm chồng văn kiện vội vàng rời khỏi phòng, sau đó nhanh chóng pha trà cho Lâm Tắc Diêu, cũng không dám nán lại dù chỉ là một giây. Trong lòng hắn biết rõ, hôm nay bí thư có khúc mắc, hắn cũng không cần gây họa.
Trần Hiểu hôm nay tức giận cho Lâm Tắc Diêu xem, tất nhiên trong lòng cũng không thoải mái. Hắn tự xưng là thông minh, trong lòng luôn nghĩ động tác của Trương Thanh Vân sẽ chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình, hắn đã bày sẵn tư thế, đã làm đủ chuẩn bị, chỉ cần Trương Thanh Vân sa đầu vào lưới.
Trần Hiểu tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân ra tay không giống thông thường, hắn đến Giang Nam đã lâu mà căn bản chưa chen tay vào vấn đề nhân sự, người ta bây giờ đang mượn chuyện của người để nói về mình, căn bản đang nhúng tay vào khối tư pháp.
Trần Hiểu càng không ngờ Trương Thanh Vân lại có động tác như vậy, hơn nữa còn thành công, không những các thành phố cấp dưới tỏ vẻ sẽ giúp đỡ, hơn nữa truyền thông và nhân dân cũng trầm trồ khen ngợi.
Trần Hiểu vừa xem những tin nhắn bình luận trên mạng, hắn nhìn mà mặt đỏ tía tai. Hắn đã thấy nhiều lời bình luận, thâm chí còn có một người nói Trần Hiểu chỉ đáng xách giày cho Trương Thanh Vân.
Dù Trần Hiểu biết người kia chỉ nói bậy bạ, nhưng trong lòng hắn vẫn rất bức bối, sinh ra xúc động muốn vỗ bàn mắng người.
Trần Hiểu không tính là người rộng lượng, nhưng khi Trương Thanh Vân đến Giang Nam thì hắn cực kỳ kiêng kị. Trước khi Trương Thanh Vân đến thì cả Giang Nam bàn luận ngút trời, các giới xã hội đều nghị luận, hầu như ai cũng thừa nhận Trương Thanh Vân, giống như hắn là đấng cứu thế.
Không biết vì sao Trần Hiểu thấy như vậy thì không thoải mái, trong lòng hắn thì Giang Nam chỉ có Thang Vận Quốc là hạch tâm, tất cả mọi người đều phải xoay quanh bí thư.