Chương 990: Ai nói không nổi giận?

An Danh Tuyền cũng xem như một lãnh đạo lão thành trong các thành phố ở Giang Nam, bình thường uy tín rất cao, dù những lãnh đạo các thành phố khác gặp mặt cũng rất khách khí.

Vì khi An Danh Tuyền làm bí thư thị ủy thì nắm giữ rất nhiều thuộc hạ là ngôi sao chính đàn, vì vậy hắn được tôn trọng là đương nhiên.

Nhưng hôm nay An Danh Tuyền phải thận trọng với Trương Thanh Vân, thậm chí có vẻ khó phát huy tâm tính bình thường.

Trước lúc báo cáo thì An Danh Tuyền đã nghĩ ra những lý do thoái thác. Sự kiện công nhân viên nhà máy sắt thép Hành Nam gây rối vây quanh đoàn xe của chủ tịch chính là vấn đề xử lý không tốt của khối chính quyền thành phố, vì vậy An Danh Tuyền trước tiên phải tự phê bình chính mính.

Còn mặt khác, hình thái xã hội bây giờ quyết định sự yếu thế của công nhân viên bị thôi việc, bọn họ yếu thế vì đãi ngộ, vì vậy mà kêu oan. Sự việc nhìn mãi quen mắt, ngăn cản đoàn xe của chủ tịch cũng là hành vi kêu oan, tranh thủ chút lợi ích cho mình.

Lúc này Adt tỏ thái độ với Trương Thanh Vân, tỏ vẻ thị ủy chính quyền thành phố rất coi trọng vấn đề này, hơn nữa đã liên hệ với các lãnh đạo nhà máy sắt thép Hành Nam. Phương pháp giải quyết cụ thể nhất định là vừa cứng vừa mềm, sẽ thu nạp một nhóm nhân viên có năng lực vào làm.

Còn những nhân viên già yếu mất đi năng lực lao động hoặc nghiệp vụ lạc hậu không thể thích ứng với nhu cầu hiện tại thì khối chính quyền sẽ sắp xếp cho về vườn. Sau đó chính quyền sẽ cung cấp những quỹ huấn luyện, dùng phương pháp huấn luyện tạo nghề, tranh chủ cho bọn họ có công ăn việc làm.

Vì trước đó đã có suy tính kỹ càng, vì vậy An Danh Tuyền báo cáo rất trôi chảy, hầu như không ngừng. Hắn nhanh gọn nói ra các phương án xử lý rất kỹ càng và hoàn thiện, tìm không ra lỗ thủng.

Cuối cùng An Danh Tuyền nói:

- Chủ tịch, chuyện xí nghiệp nhà máy sắt thép Hành Nam thay đổi chế độ rất phức tạp, thật ra đảng ủy chính quyền chúng tôi luôn cùng lãnh đạo công ty cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng.

- Nhưng khi thay đổi chế độ thường xuất hiện những sơ sót có tính lịch sử, vì vậy cũng mang đến cho chúng tôi nhiều khó khăn, vì thế mới khó tiến triển.

- Nhưng dù là như vậy thì chúng tôi cũng vạch ra hướng đi, xác định rõ ràng vấn đề, trước mắt cũng không có mâu thuẫn quá lớn. Vì vậy tôi đảm bảo với anh, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thích đáng.

An Danh Tuyền chậm rãi nói, sau khi báo cáo xong thì hắn nâng ly trà nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân rất bình tĩnh. Hắn là cáo già, tất nhiên xảy ra sự việc và biết nên giải quyết thế nào.

Như tình huống vào lúc này, công nhân viên nghỉ việc vây quanh chủ tịch tỉnh, khi xử lý phải xét theo ý đồ của lãnh đạo. Ý đồ của lãnh đạo là gì? Đơn giản là ổn định, xử lý công tác giữa đảng và nhân dân phải mềm dẻo.

Tình huống như vậy phát sinh thì đảng ủy chính quyền địa phương phải chủ động đứng ra gánh vác một phần trách nhiệm, bị phê bình vài câu thì không sao, qua trọng là phải cho lãnh đạo thấy rõ, tuyến dưới đã rất coi trọng vấn đề, trong thời gian ngắn sẽ giải quyết thích đáng. Hơn nữa tất cả mọi người nên xem trọng vấn đề, sau này nên rút ra bài học trong công tác, sẽ không phạm sai lầm cùng loại.

Nếu đạt đến hiệu quả như vậy thì lãnh đạo sẽ thỏa mãn. Hơn nữa Trương Thanh Vân dù sao cũng là chủ tịch mới lên nhận chức, dưới tình huống không quá gấp thì hắn sẽ nhất định không đắc tội với người. Lúc này đảng ủy chính quyền Hành Nam đã đến, phản ứng có thể nói là mau lẹ, An Danh Tuyền tin biểu hiện như vậy sẽ tranh thủ được Trương Thanh Vân.

Hơn nữa An Danh Tuyền còn có đòn sát thủ trên tay, ngày đó khu vực xảy ra náo loạn là quận Tả Phụng thành phố Hành Nam, nếu ở quận Tả Phụng mà phát sinh vấn đề như vậy thì lãnh đạo đảng ủy chính quyền phải chịu trách nhiệm hàng đầu. Nếu quá cần thiết thì An Danh Tuyền sẽ bỏ xem bảo vệ mã, xử lý vài người có trách nhiệm tương quan ở quận Tả Phụng, cuối cùng ép sự việc xuống mức thấp nhất.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh, ít nhất nhìn từ bên ngoài là như vậy. Ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua gương mặt An Danh Tuyền và Triệu Liệm, cuối cùng dừng lại trên mặt Vương An Toàn, hắn nói:

- Bí thư An, cho tới bây giờ xí nghiệp sắt thép Hành Nam có bao nhiêu công nhân viên chưa an trí? Lần này kế hoach của đảng ủy chính quyền thành phố sẽ an trí bao nhiêu người? Dự tính cần bao nhiêu tiền? Bao nhiêu ban ngành phối hợp? Anh có số liệu cụ thể không?

- Điều này... ....

An Danh Tuyền chợt sững sốt, hắn nói:

- Vấn đề anh trí cụ thể chúng tôi đang vạch ra, tôi ti sẽ nhanh chóng có phương án... ....

Trương Thanh Vân hì một tiếng, hắn nói:

- Là ai lập ra? Không phải anh và chủ tịch Triệu sao? Là ai? Nếu không phải là các anh, vậy thì nhanh chóng điện thoại, tôi muốn gặp người đó.

An Danh Tuyền và Triệu Liệm đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự không ổn trong mắt đối phương. An Danh Tuyền nói ra những phương án hoàn mỹ, sở dĩ hoàn mỹ cũng chỉ vì mang tính tượng trưng, vĩnh viễn sẽ không áp dụng.

Nguyên nhân căn bản của chuyện ngày hôm qua không thể xem như biểu hiện gay gắt giữa đảng và nhân dân, chính là có kẻ thêu dệt sự kiện. Tài sản quốc hữu ở Hành Nam có bị bán tống bán tháo hay không? Điều này là khẳng định, mà xí nghiệp sắt thép Hành Nam có vấn đề thế này không? Điều này là không thể nghi ngờ.

Nhưng đây không phải là trọng điểm, quan trọng là có người lợi dụng vào đó để thêu dệt, quan trọng là bọn họ nhóm lửa trên người Trương Thanh Vân. Mục đích của bọn họ tất nhiên muốn Trương Thanh Vân cho một mồi lửa lên thành phố Hành Nam, vì bọn họ hiểu rõ về Hành Nam nên mới cho ra một phương án hoàn mỹ như thế.

Nhưng dù là An Danh Tuyền hay Triệu Liệm cũng không ngờ, Trương Thanh Vân không dễ gạ gẫm, thật sự muốn tích cực. Bọn họ trươc đó không ngờ điều này, vì vậy lúc này bị Trương Thanh Vân vây chặt, dù là An Danh Tuyền hay Triệu Liệm cũng rất xấu hổ.

Cũng may Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục cố ý làm hai lãnh đạo thành phố Hành Nam rơi vào khó khăn. Hắn di chuyển chủ đề:

- Cục trưởng Vương, anh nói xem, tôi muốn biết tình huống chân thật. Tôi tin anh làm cục trưởng cục công an thì nhất định biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự việc này.

Vương An Toàn có chút sững sốt, trong thời điểm nguy nan, hắn nói:

- Chủ tịch, chuyện này chúng tôi đang tiến thêm một bước điều tra, đang sơ bộ định tính những hành vi đón xe tố cáo của các công nhân viên chức bị cho nghỉ việc là tự phát... ....

Trương Thanh Vân cười cười, trong lỗ mũi phát ra tiếng hừ khẽ, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời của Vương An Toàn. Hắn nhìn về phía thư ký Trần Gia Cường, đúng lúc này thư ký đứng lên mở máy chiếu và tắt đèn.

Trên vách tường trắng xuất hiện một hình ảnh, đúng là hiện trường ngày hôm qua, rõ ràng những hình ảnh này đã được cắt nối và biên tập lại, rất rõ ràng và trật tự, chỉ cần nhìn qua là biết người quay phim rất chuyên nghiệp.

Phòng họp tắt đèn, không thể nào nhìn rõ sự biến hóa của vẻ mặt mọi người. Đây cũng chính là hiệu quả mà Trương Thanh Vân muốn đạt được, mọi người tiếp xúc lần đầu, nếu như vậy cũng không quá khó khăn.

- Ngừng!

Trương Thanh Vân nói một tiếng, Trần Gia Cường dừng hình ảnh ở một vị trí đặc biệt. Đây là một hình ảnh có lực tác động rất lớn, vài tên thanh niên ăn mặc như giang hồ trong phim HongKong đang làm ra những động tác cực kỳ bất nhã, có tên còn cầm gạch ra vẻ sắp đánh người.

- Bật đèn.

Trương Thanh Vân ra lệnh, hắn còn chưa nói hết lời thì Trần Gia Cường đã mở đèn, khi căn phòng được chiếu sáng thì có thể thấy ba vị cán bộ Hành Nam rất xấu hổ. Trương Thanh Vân chỉ vào hình ảnh trên tường nói:

- Đây là tình huống có vài người thôi sao? Bọn họ nghỉ việc khi nào? Trước đó phụ trách công tác nào? Cục trưởng Vương, anh có thể tìm được vài người kia, sẽ nhanh chóng hiểu được sự việc. Hơn nữa... ....

Trương Thanh Vân ngước đầu nhìn Trần Gia Cường, lúc này Trần Gia Cường mới tiếp tục tắt đèn mở đoạn phim. Trong đoạn phim thấy rất rõ đám thanh niên kỳ quái, đây đều là những kẻ ồn ào nhất, xem qua sơ lược thì không dưới mười người.

An Danh Tuyền càng xem càng đổ mồ hôi, lúc này hắn mới biết tình cảnh hôm nay quá khó khăn, những biểu hiện trước đó của hắn như một tên hề. Trương Thanh Vân ngày đó đã tìm người ghi chép hình ảnh, bây giờ chậm rãi phân tích thì rất dễ dàng tìm ra vấn đề.

Hình ảnh liên tục thay đổi, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, ngay cả vẻ mặt của bí thư Quý Vĩnh Thành, chủ tịch Tất Hải Đào của thành phố Hành Thủy và cục trưởng cục công an Tả Phụng Sơn cũng biến đổi. Ba người đều là lão quan trường, bọn họ vừa nhìn thấy đoạn phim thì biết những hiểu hiện nổi giận của Trương Thanh Vân không phải là giả.

Sự việc xảy ra vào ngày hôm qua ở Hành Nam rất phức tạp, Trương Thanh Vân rõ ràng không có ý muốn bỏ qua. Hắn không những không bỏ qua, chỉ cần nhìn bộ dạng cũng biết tụ tập tất cả lãnh đạo hôm nay cũng vì muốn chọc vào những nhân vật đứng sau lưng sự kiện này.

Nụ cười trên mặt Trương Thanh Vân dần biến mất, càng trở nên nghiêm túc, hắn nói:

- Tôi luôn nhấn mạnh xử lý vấn đề phải thật sự cầu thị, vừa rồi mọi người đã nghe qua báo cáo của bí thư An Danh Tuyền, mọi người cho rằng anh ấy thật sự cầu thị sao?

Trương Thanh Vân ngừng lại một chút rồi lại lên giọng nói:

- Công tác của chúng ta không được phép mềm yếu, không được thỏa hiệp cầu bình an, phải biết có một số việc phải cứng. Quan hệ giữa đảng và nhân dân sinh ra nhiều mâu thuẫn, đây rõ ràng là chúng ta không làm tốt công tác với nhân dân.

- Nhưng cũng không có gì tuyệt đối, sự kiện ngày hôm qua tôi thấy không phải là như vậy.

Trương Thanh Vân chỉ lên hình ảnh máy chiếu trên tường:

- Anh nói những người này là nhân viên xí nghiệp sắt thép Hành Nam sao? Ai tin, các anh có tin không?

- Ầm!

Trương Thanh Vân vỗ bàn, hắn tức giận nói:

- Hôm nay bọn họ vây công tôi, ngày mai bọn họ sẽ vây công chính quyền thành phố, chính quyền tỉnh. Đám người này là lưu manh du côn, không phải là nhân dân lương thiện.

- Nhất định phải điều tra rõ sự việc này, Vương An Toàn, chuyện này anh tự mình phụ trách xử lý, nếu không đủ lực lượng thì báo cho tôi, sẽ điều quân đội trợ giúp, tôi sẽ liên lạc với quân khu. Tôi không tin đám người hắc đạo ở Giang Nam lại ngang ngược và hung tàn như vậy... ....

Trương Thanh Vân nổi giận, vẻ mặt đám người ngồi đây đều trắng bệch, ai nói Trương Thanh Vân nhẫn? Chẳng qua chỉ khéo léo tìm thời cơ ra tay mà thôi