Hành trình Trương Thanh Vân đến Hành Thủy, cũng vì sự cố ngoài ý muốn này mà phía Hành Thủy càng thêm căng thẳng.
Bí thư thị ủy Quý Vĩnh Thành và chủ tịch Tất Hải Đào nghe được tin tức Trương Thanh Vân bị quần chúng vây quanh ở Hành Nam, hai người cho rằng Trương Thanh Vân rất có thể sẽ qua đêm ở Hành Nam.
Cuối cùng Quý Vĩnh Thành vẫn cắn răng kiên trì, hắn và Tất Hải Đào dẫn theo một đám nhân viên chờ ở chỗ giao giới giữa thành phố Hành Nam và Hành Thủy, đám người đợi hơn ba giờ, cuối cùng mới gặp được Trương Thanh Vân.
Đêm đó Trương Thanh Vân ngủ lại trong khách sạn Thấm Viên ở Hành Thủy, bữa tiệc chiêu đãi trọng thể của phía Hành Thủy cũng bị Trương Thanh Vân yêu cầu hủy bỏ. Hắn dẫn đầu mọi người dùng cơm công tác ở trong khách sạn, buổi tối lại tiếp kiến các lãnh đạo tương quan của ban ngành thị ủy và chính quyền thành phố.
Lần này Trương Thanh Vân đến Hành Thủy thị sát hai ngày. Thành phố Hành Thủy tổng cộng có mười bốn quận huyện, Trương Thanh Vân dùng hai ngày để đi hết hai phần ba quận huyện. Hắn nói với Quý Vĩnh Thành:
- Bí thư Vĩnh Thành, tôi qua Hành Thủy khi vừa mới đến nhận chức chủ tịch tỉnh, mục đích tất nhiên là muốn biết sự thật, muốn hiểu rõ tình huống thật sự của Hành Thủy.
- Có một lời không nên nói, tôi không quá quen thuộc Hành Thủy, các anh có thể gạt tôi ở nhiều phương diện, nhưng chủ tịch Hoa là lãnh đạo cũ ở Hành Thủy, các anh có thể gạt được tôi, nhưng có thể gạt được anh ấy sao?
Quý Vĩnh Thành là một người hơn năm mươi, đầu hơi hói. Khi nghe Trương Thanh Vân nói như vậy thì rõ ràng không quá thích ứng, hắn nở nụ cười mất tự nhiên nói:
- Hành Thủy chúng tôi luôn trông mong lãnh đạo đến thị sát, đây là chuyện vui lớn của cán bộ và nhân dân thành phố.
- Còn vấn đề chương trình và hiệu quả khảo sát, tôi tin chủ tịch anh nhất định sẽ thỏa mãn, đảng ủy chính quyền thành phố Hành Thủy chúng tôi cũng nhất định cho lãnh đạo thấy được khó khăn và vấn đề, điều này rất có lợi đến quá trình cải tiến phương thức làm việc và tranh thủ được sự giúp đỡ của cấp trên.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói:
- Như vậy thì rất tốt, anh Quý, lần này tôi đến mang theo các lãnh đạo ban ngành như chủ nhiệm Nghê, tôi cũng muốn đến tận hiện trường để xem xét vấn đề của Hành Thủy và tận lực giải quyết vấn đề.
Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào đám người Nghê Quảng Vũ rồi nói:
- Các anh có gì khó khăn có thể trực tiếp phản ánh với bọn họ, chúng ta cùng nhau thương lượng giải quyết... ....
Trương Thanh Vân cùng đám người Quý Vĩnh Thành gặp mặt đến hơn mười giờ tối, mọi người đường xe mệt nhọc, vì vậy đã rất mệt mỏi. Trương Thanh Vân không đành lòng cắt xén thời gian nghỉ ngơi của mọi người, vì vậy đành phải cho mọi người đi nghỉ.
Nhưng cũng vì có nhiều vấn đề mà chính Trương Thanh Vân lại không ngủ được, Trần Gia Cường đã sớm thu dọn bàn công tác cho hắn, bên trên xếp đặt sẵn văn kiện, hắn tự mình ngồi phê chỉ thị.
Sau khi trải qua sự kiện hôm nay thì Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy tay trên người mình không đủ dùng, vì vậy có rất nhiều cách nghĩ không được áp dụng. Ví dụ như vấn đề kiểm tra sự việc hôm nay, đáng lý hắn sẽ tìm được nhiều điểm đột phá, nhưng hắn lại không tin được con người để áp dụng.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì nhớ đến Vi Cường, trước đó Túc Nhất Tiêu đến Giang Bắc, vì cần dùng người nên Trương Thanh Vân hùng hồn cho Vi Cường sang giúp, bây giờ Vi Cường đang phát triển rất tốt ở Giang Bắc.
Thử nghĩ nếu Vi Cường không phải ở Giang Bắc, như vậy Trương Thanh Vân có thể nhận được một sự trợ giúp rất lớn trong hệ thống cục công an, biết đâu sự việc gặp phải vào ngày hôm nay, hắn sẽ thu được nhiều cơ hội hơn?
Trương Thanh Vân nghĩ đến Vi Cường thì không khỏi nghĩ về Túc Nhất Tiêu, người này ở bên Giang Bắc nói lời khiêu khích, đến nay những lời nói đó vẫn còn vang vọng bên tai Trương Thanh Vân. Cũng giống như Túc Nhất Tiêu, Trương Thanh Vân cũng có tâm tính bướng bỉnh, là người tranh cường háo thắng.
Có lời khiêu khích của Túc Nhất Tiêu, Trương Thanh Vân sao không để vào lòng? Hắn đến Giang Nam cũng muốn vung tay vung chân cùng đánh giá với Túc Nhất Tiêu, nhưng bây giờ Túc Nhất Tiêu đang vui sướng đắc ý, không thể nào gặp nhiều khó khăn như Trương Thanh Vân.
Nhưng Trương Thanh Vân thấy đây chỉ là những điều kiện khách quan, Túc Nhất Tiêu ở Giang Bắc có thể xử lý thỏa đáng, chẳng lẽ mình không thể nhanh chóng bình định cục diện Giang Nam.
Thời gian quá cấp bách, Trương Thanh Vân thở phào một hơi, trong lòng liên tục nhắc nhở mình thời điểm đang rất gấp.
Từ xưa binh pháp đã chia thành hai phần "chính" và "kỳ", bây giờ cục diện Giang Nam mà sử dụng phương pháp đường đường chính chính thì khó khăn là quá lớn, vào thời điểm quyết định thì còn cần kỳ binh, dùng kỳ chiêu, thậm chí là không tiếc một cái giá lớn để ra chiêu hiểm, như vậy mới có được hiệu quả.
Những gì Trương Thanh Vân gặp phải ở Hành Nam đã gây ra những chấn động lớn, đầu tiên là Thành Đô biết sự việc, Thang Vận Quốc sau khi được báo cáo thì cực kỳ tức giận. Lão mắng đảng ủy chính quyền Hành Nam không ra gì, đồng thời còn tự mình điện thoại cho bí thư An Danh Tuyền thành phố Hành Nam, để hắn tìm ra lý lẽ cho Trương Thanh Vân.
Chủ tịch tỉnh bị vây công, bí thư tỉnh ủy tức giận, chỉ cần xét theo hai điểm này cũng đủ cho cục diện cả Giang Nam rơi vào trạng thái căng thẳng. Cục trưởng cục công an tỉnh Tả Phụng Sơn lần này không theo Trương Thanh Vân đi thị sát, nhưng sau khi biết được tin tức này thì cấp tốc chạy về Hành Thủy.
Mặt khác bí thư An Danh Tuyền và chủ tịch Triệu Liệm của Hành Nam cũng nhanh chóng tổ chức các ban ngành tương quan điều tra rõ sự việc, đồng thời bọn họ cũng nhanh chóng chạy đến Hành Thủy gặp mặt Trương Thanh Vân. Bọn họ lấy cớ báo cáo tiến triển sự việc, thực tế chính là đến thỉnh tội.
Điều này làm cho Trương Thanh Vân đi thị sát cả ngày, tối đến về khách sạn còn phải tăng ca gặp đám người An Danh Tuyền và Tả Phụng Sơn.
Trong phòng họp chuyên dụng của khách sạn Thấm Viên, Trương Thanh Vân dùng nó để tiếp đón tất cả vị khách ở Hành Thủy. Căn phòng này có diện tích không lớn, thiết bị cũng đơn sơ, chỉ thích hợp để tiếp khách quy mô nhỏ.
Nhưng lúc này trong phòng họp có bí thư An Danh Tuyền, chủ tịch Triệu Liệm của Hành Nam, còn có bí thư Quý Vĩnh Thành và chủ tịch Thủ đô của thành phố Hành Thủy, cục trưởng cục công an tỉnh Tả Phụng Sơn, ngồi ở hàng ghế chót còn có thường ủy thị ủy, cục trưởng Vương An Toàn của cục công an thành phố Hành Nam.
Sáu người ngồi trong phòng họp nhưng chủ nhân chưa tới, vì Hành Nam và Hành Thủy liền nhau, mặt khác mọi người ai cũng biết cục trưởng cục công an Tả Phụng Sơn, vì vậy ai cũng là người quen, tất nhiên cũng không ai quá thận trọng. Nhưng lúc này vẻ mặt ba vị lãnh đạo đến từ Hành Thủy không được tốt cho lắm.
Quý Vĩnh Thành bình thường có tính tình hào sảng, bây giờ cũng ngồi yên, cuối cùng cũng cười ha hả với An Danh Tuyền:
- Anh An, tôi còn nghĩ tại sao hôm nay trong sân thị ủy nghe thấy tiếng chim khách, lúc đó cũng nghĩ rằng có khách quý đến thăm, bây giờ xem ra là sự thật. Anh, anh Triệu, còn có cục trưởng Tả, còn có chú An Toàn cùng đến Hành Thủy, đúng là khó có được, khó có được... ....
Tả Phụng Sơn không nói lời nào, chỉ cười cười ngồi yên. An Danh Tuyền hừ khẽ một tiếng nói:
- Anh Quý, anh thấy thế nào? Anh xem chúng tôi làm trò cười cho thiên hạ sao? Anh đừng quên chủ tịch Trương còn chưa rời khỏi Hành Thủy, anh nên nhân cơ hội này mà làm tốt công tác, cũng đừng vui quá hóa buồn.
- Cảm ơn lòng quan tâm của các vị khách quý, lần này chúng tôi đã đón nhận những lời phê bình của lãnh đạo, lãnh đạo cũng không phải đến đây ngắm cảnh hay du lịch, lại càng không phải đến khảo sát Hành Thủy, vì vậy chúng tôi không dám tiếp nhận sự hoan nghênh của các anh. Còn vấn đề khách sạn ngủ lại chỉ là chuyện nhỏ, lại càng không cần làm các anh hao tốn tâm tư.
An Danh Tuyền lạnh lùng nói, tuyệt đối không nể mặt Quý Vĩnh Thành.
Khi hai người còn đang đấu võ mồn thì cửa phòng két một tiếng và mở ra, ai ở trong phòng họp cũng vô thức đứng lên, nhưng khốn nổi người vào là thư ký Trần Gia Cường, trên tay hắn là những dụng cụ máy chiều này nọ.
- Chủ nhiệm Trần, chủ tịch không biết khi nào mới đến?
An Danh Tuyền cười nói, nụ cười này giống như đã xua tan tất cả vấn đề vừa rồi, người trong phòng giống như được tắm trong gió xuân.
Trần Gia Cường nở nụ cười với An Danh Tuyền, hắn nói:
- Bí thư An, chủ tịch sẽ sắp đến, anh ấy đang nghe điện thoại.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt quá, chúng tôi quấy rầy lãnh đạo, đáng lý ra chủ tịch phải nghỉ ngơi cho tốt.
An Danh Tuyền nói.
Trần Gia Cường cũng không đáp lời, hắn chỉ cười cười, sau đó lắp đặt các thiết bị rất nhanh chóng. Cuối cùng hắn mở máy tính xách tay rồi cẩn thận lau chùi vị trí của Trương Thanh Vân.
Sau khi Trần Gia Cường làm xong tất cả thì cửa mở, lần này là Trương Thanh Vân tiến vào. Khi hắn tiến vào cửa thì quét mắt nhìn qua đám người trong phòng, nụ cười hiện ra trên mặt:
- Chào các vị bí thư, chủ tịch, cục trưởng Tả, các anh đã chờ lâu. Vừa rồi tôi nhận được điện thoại của bí thư Thang, phải hàn huyên với anh ấy một lúc.
Trương Thanh Vân vươn tay ra bắt tay với Quý Vĩnh Thành và Tả Phụng Sơn, sau đó nói:
- Không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng qua chỉ gặp phải chút phiền phức nhỏ, không cần quá nghiêm trọng như thế.
- Chúng ta phải kiểm tra sự thật nhưng cũng đừng nên làm cho tình hình căng thẳng, đặc biệt là anh Tả phải chạy từ Thành Đô sang đây, điều này là không cần.
Tả Phụng Sơn đối mặt với Trương Thanh Vân cũng không dám nhiều lời, hắn nói:
- Đều do tôi bố trí không tốt, không phụ trách tốt vấn đề an toàn của anh, tôi đã xin tổ chức trách phạt.
Trương Thanh Vân nhăn mày, hắn cũng không nói thêm lời nào mà quay sang bắt tay với đám người An Danh Tuyền, hắn nói:
- Thế nào? Bí thư An có kết luận nhanh như vậy rồi sao? Ngày hôm qua xảy ra chuyện, hôm nay đã có kết luận, rất tốt, tôi thấy hiệu suất của ban ngành các anh là rất cao. Nếu hệ thống chính quyền chúng ta có được hiệu suất như vậy, tôi tin chúng ta sẽ làm tốt công tác ở trên các phương diện, Giang Nam sẽ không còn gì đáng lo.
An Danh Tuyền chợt đỏ mặt, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Trương Thanh Vân, trước đó chỉ được nhìn chủ tịch Trương từ xa, khi đó ấn tượng sâu sắc nhất là chủ tịch còn quá trẻ.
Nhưng hôm qua An Danh Tuyền đã được Vương An Toàn nói rõ ràng những lời nhắn nhủ của chủ tịch Trương, hôm nay tiếp xúc khoảng cách gần mới thấy được khí thế và sự sắc bén của chủ tịch Trương.
Đặc biệt là hành vi xử sự càng làm người ta sinh ra cảm giác lòng dạ thoải mái và giỏi giang, làm người ta không dám khinh thường sự hiện hữu của hắn.
Nói thật, chuyện phát sinh hôm qua, đến hôm nay An Danh Tuyền không thể không biết rõ. Nhưng hắn làm bí thư thị ủy, là lãnh đạo một vốn một lời, có chút vấn đề phải để trong lòng. Sự việc ngày hôm qua, tuy bây giờ còn chưa có kết quả, nhưng trong lòng hắn đã biết rõ