Ba mươi chín tuổi, đây tuyệt đối không xem như tuổi trẻ, Trần Gia Cường cũng không nhịn được phải lắc đầu cảm thán. Năm tháng qua nhanh, hắn là cán bộ tuổi trẻ tài cao, bây giờ lại rơi vào tình cảnh bết bát.
Đây rõ ràng là một sự kiện tàn khốc đối với một người có khát vọng khi tiến vào làm nhân viên nhà nước, nhưng có thể làm thế nào? Nhân viên nhà nước cũng là một kết cấu hình tháp, người cầm quyền sẽ vĩnh viễn chỉ là số ít, xuân phong đắc ý lại càng ít.
Đại đa số nhân viên nhà nước đều chỉ có thể làm chim sẻ cả đời, sau đó đến già có được chút tiền lương hưu của nhà nước. Nhiều cán bộ chỉ nhắm vào vấn đề tiền lương, nhưng tiền lương lại không tỷ lệ thuận với sự tích cực trong công tác và năng lực, làm nhiều nhưng nhận ít, thường thì tiền lương rất thấp, không có hi vọng.
Triệu Giai Ngọc biết rõ điều này, đến tuổi của hắn, thật ra cơ hội trên đường làm quan cũng không nhiều, nếu không tìm cơ hội đột phá thì con đường làm quan khó thể có đột phá.
Tỉnh ủy là một vùng nước sâu như biển, một cán bộ cấp ban không có thực quyền bị đối xử lạnh nhạt bảy tám thậm chí là mười năm cũng bình thường. Với độ tuổi của Trần Gia Cường vào lúc này, nếu bị bỏ rơi thêm vài năm, như vậy sẽ vượt qua từng bước tuổi thọ, cuối cùng sẽ hoàn toàn rơi ra phía sau.
Nếu chẳng phải là như thế thì trong lòng Trần Gia Cường sẽ chẳng thể mất tập trung như lúc này, hắn liên tục hỏi mình:
- Mình có nên tiếp nhận lời đề nghị của vợ không? Có nên mạo hiểm một lần không?
- Ha ha, anh Trần ở đây sao?
Cửa phòng hút thuốc bị đẩy ra, một giọng nói trong trẻo ôn hòa vang lên.
Trần Gia Cường ngẩng đầu, vừa rời hắn còn nghĩ về thư ký trưởng Hoàng Tử Hoa, lúc này đối phương lại xuất hiện. Trần Gia Cường nói với vẻ mặt không chút biến đổi:
- Chào thư ký trưởng Hoàng, ngày hôm qua tôi bị cảm, trạng thái tinh thần không tốt, đến đây hút thuốc buông lỏng một chút.
Hoàng Tử Hoa móc ra một điếu thuốc, hắn ưu nhã đốt thuốc, một lúc lâu sau mới dùng giọng không hoang mang nói:
- Các anh vất vả, vì vậy lâu lâu phải ra ngoài hít thở không khí. Than thể là tiền vốn, anh Trần phải chú trọng phương diện bảo vệ sức khỏe.
- Cám ơn thư ký trưởng Hoàng quan tâm.
Trần Gia Cường khách khí nói, hắn dụi đầu thuốc nhưng cũng không bỏ đi.
Hoàng Tử Hoa hình như rất hài lòng vì chi tiết này, hắn cười cười nói:
- Là thế này, anh Trần, chủ tịch Hoa vẫn còn chưa quá hài lòng về bản thảo được phát biểu trong hội nghị chuyên đề trao đổi văn hóa, cậu cần phải xem lại... ....
Trần Gia Cường khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ muốn nổi giận. Đây không phải là tình huống đầu tiên xuất hiện trên người Hoàng Tử Hoa, Trần Gia Cường ghét nhất chính là thư ký chuyên trách không làm được bản thảo, sau đó tìm đến hắn để ép buộc.
Đây là sự việc khó thể đắc tội người, hơn nữa Trần Gia Cường cũng rất bận rộn, đây vốn chẳng phải phần công tác hắn phải quan tâm nhưng khốn nổi phải cứng nhắc đáp ứng nhiệm vụ, đúng là buồn cười.
Đặc biệt là vẻ mặt và giọng điệu của Hoàng Tử Hoa, hoàn toàn không có vẻ gì là không ổn, không đúng, Trần Gia Cường cũng chẳng có cơ hội từ chối. Quan lớn đè chết người, Hoàng Tử Hoa sẽ không ý thức được mình làm vậy để cho Trần Gia Cường phải phản cảm.
Văn phòng có yêu cầu với công tác của ban thư ký, dù là bất kỳ văn kiện gì cũng phải biết vận dụng trí tuệ, không được tùy tiện làm bậy. Ví dụ như hội nghị chuyên đề về trao đổi văn hóa, đây căn bản chỉ là một hội nghị không đủ cấp bậc, đáng lý bản thảo như vậy phải do chính thư ký chuyên trách gánh vác.
Nếu thư ký chuyên trách không làm được, như vậy Hoàng Tử Hoa còn có thể làm phó thư ký trưởng được sao? Còn cần đến tìm Trần Gia Cường sao?
Trần Gia Cường cũng có thể thấy được, bản thảo sở dĩ bị yêu cầu cao, đơn giản là có liên quan đến đồng chí tỉnh ngoài, hơn nũa còn là đồng chí ở Lĩnh Nam. Thường thì khi có những hội nghị ngoại giao như vậy, lãnh đạo sẽ đại biểu cho hình tượng của Giang Nam, sẽ có yêu cầu rất cao với bản thảo.
Nhưng ứng phó với yêu cầu này, đối với thư ký chuyên trách thì phải có năng lực làm việc, nếu khong lãnh đạo cần thư ký chuyên trách làm gì?
- Thư ký trưởng có cần bản thảo gấp không? Chủ tịch Trương cũng sắp xuống tuyến dưới thị sát, anh ấy có một phần bản thảo mắc kẹt ở chỗ tôi, rất căng... ....
Trần Gia Cường nói rất bình thường, hắn không dám từ chối Hoàng Tử Hoa.
Trần Gia Cường lăn lộn trong quan trường nhiều năm, hắn đã sớm ra vẻ đáng thương và quen việc dễ làm. Nhưng tình huống hôm nay có sự khác biệt, Trần Gia Cường đang tâm thần mất linh, hơn nữa vừa rồi miên man suy nghĩ, trong lòng vừa lúc có chút tức giận, vì thế mà cắn răng đưa đẩy.
Hắn nói cái gì là chủ tịch Trương, tất cả chỉ là nói bừa. Hoàng Tử Hoa rất quen thuộc cá phó chủ tịch khác, chỉ duy nhất có chủ tịch Trương mới xuống nhận chức là Hoàng Tử Hoa không hiểu rõ tình huống. Nếu đụng vào chủ tịch Trương là không được, hơn nữa Hoàng Tử Hoa cũng không dám dùng sức, hắn không muốn miễn cưỡng, nếu chuyện của chủ tịch làm không xong, như vậy hắn có chịu được trách nhiệm hay không?
Chiếc bật lửa trong tay Hoàng Tử Hoa chợt dừng lại, vẻ mặt biến đổi, rõ ràng lời nói của Trần Gia Cường đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Lúc này hắn không biết ứng phó thế nào cho tốt, vì vậy khựng lại một lúc lâu mới nói:
- Như vậy thì thôi, tôi sẽ để cho Tiểu Liêu xem xét, nếu anh đã bận rộn thì cũng chỉ có thể tìm người khác.
Hoàng Tử Hoa nói chuyện mang theo nụ cười, nhưng trong nụ cười có hương vị khác.
Thật ra Trần Gia Cường nói xong cũng không có hối hận, hắn và Hoàng Tử Hoa là đồng sự nhiều năm, hắn biết rõ người anh em này không rộng lượng. Hắn biết sau này mình sẽ gặp nhiều phiền toái.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì khó thu hồi, hắn nhìn gương mặt Hoàng Tử Hoa, trong lòng thầm lắc đầu, tâm tình càng kém, vì vậy mà cáo từ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng hút thuốc.
Trần Gia Cường đi trên hành lang với vẻ mặt hoảng hốt, hắn dù không chắp tay sau lưng nhưng cũng là bước nhanh mà không nhìn đường, hắn cảm thấy tâm tình rất không xong.
- Ôi dào, thư ký Trần, anh cũng quá dễ tìm rồi. Nhanh, nhanh lên, đến phòng làm việc của thư ký trưởng Mao ngay, việc gấp.
Trần Gia Cường chợt khựng lại, hắn đột nhiên ngẩng đầu, hắn thấy trưởng ban nhân sự Tằng Đức Toàn đi về phía bên này với vẻ mặt vội vàng xao động, vì vậy hắn chợt sững sờ, cảm thấy trái tim nhảy dựng lên rồi vô thức nói:
- Có...Có chuyện gì?
Trưởng ban Tằng chỉ cười cười, một lúc sau mới nói:
- Anh Trần, đi thôi, thời gian của thư ký trưởng rất căng, anh còn muốn để anh ấy đợi đến bao lâu?
- Vâng, tôi sẽ sang ngay.
Trần Gia Cường trịnh trọng nói, hắn nói xong thì nhanh chóng đẩy bước tiến đi về phía phòng làm việc của Mao Hàn. Tằng Đức Toàn chắp tay sau lưng nhìn hình bóng Trần Gia Cường, một lúc lâu sau mới mấp máy môi và khẽ gật đầu.
Trần Gia Cường là một thư ký có tư cách và năng lực ở phòng thư ký, cũng không biết chủ tịch Trương đến Giang Nam đã tìm được thư ký chưa, nếu chọn Trần Gia Cường, người này sẽ là tương lai vô hạn.
Lúc này ở phòng hút thuốc, khoảnh khắc khi Trần Gia Cường xoay người bỏ đi thì nụ cười trên mặt Hoàng Tử Hoa cũng phai nhạt. Hắn thật sự không ngờ Trần Gia Cường không nể mặt mình, làm mình rơi vào tình cảnh khó khăn.
Khi Hoàng Tử Hoa đang định xem phải làm soa để giải quyết vấn đề và ở chung với Trần Gia Cường, đúng lúc hắn nghe thấy âm thanh nói chuyện giữa Trần Gia Cường và Tằng Đức Toàn ở hành lang, vì có tường cách âm nên cũng không quá rõ.
Nhưng trong phòng hút thuốc có một vách tường thủy tinh, nhìn qua có thể thấy tình cảnh trên hành lang. Hắn quay đầu nhìn thấy Tằng Đức Toàn nở nụ cười hiền lành, vì vậy trong lòng khẽ động, hắn tranh thủ dụi tàn thuốc bước ra.
Hoàng Tử Hoa mở cửa thì ho khan nói:
- Anh Tằng, có việc vui gì vậy, tôi thấy anh rất rạo rực.
Tằng Đức Toàn thấy Hoàng Tử Hoa thì có chút sững sốt, hắn khong ngờ trong phòng hút thuốc có cả Trần Gia Cường và Hoàng Tử Hoa. Hắn thầm nghĩ Hoàng Tử Hoa rõ ràng mũi thính hơn cả chó, còn nhanh chóng biết rõ sự kiện hơn cả mình, xem ra đang thổ lộ tình cảm.
- Thư ký trưởng Hoàng cứ nói đùa, đây cũng không phải là chuyện vui của một mình tôi, là niềm vui của cả văn phòng. Thư ký Trần một bước lên trời, được chủ tịch Trương nhìn trúng. Tôi đây còn phải đưa báo cáo lên, dù sao anh ta cũng sẽ kiêm nhiệm cấp phó ở văn phòng.
Tằng Đức Toàn nói.
Hoàng Tử Hoa ngây ra như phỗng, miệng co rút vài lượt mà nói không nên lời. Vừa rồi hắn cho rằng Trần Gia Cường đang bịa chuyện, chủ tịch Trương đến sao có thể ném bản thảo cho Trần Gia Cường?
Hoàng Tử Hoa vốn không nghĩ rằng Trần Gia Cường sẽ có cơ hội là thư ký chủ tịch, phải biết rằng ban thư ký không có ít người, Trần Gia Cường không có bối cảnh, làm sao có cơ hội một bước lên trời?
- Thư ký trưởng Hoàng, thế nào? Các anh không phải vừa nói đến chuyện này sao? Tôi còn tưởng anh đang chỉ điểm cho anh Trần.
Tằng Đức Toàn nói.
Hoàng Tử Hoa dù có dày mặt thì nghe những lời này cũng đỏ mătj, Tằng Đức Toàn là người rất cơ linh nhưng ăn nói cũng rất tiêu chuẩn, Hoàng Tử Hoa không xuống đài không được.
Thật ra trong mắt Tằng Đức Toàn thì quan hệ giữa Hoàng Tử Hoa và Trần Gia Cường là rất tốt, hắn còn tưởng hai bên rất khăng khít, nào rơi vào tình cảnh khó khăn như lúc này.
- Anh Trần này đúng là rất tốt, vừa rồi ra vẻ thần bí, tôi đã cảm thấy không bình thường, thì ra có chuyện vui lớn. Anh Trần đúng là Lương Mã gặp Bá Nhạc, trong văn phòng chúng ta có một nhóm thư ký trưởng, có anh ấy tuổi trẻ tài cao, cũng trầm ổn, đúng là rất tốt. Chủ tịch Trương mắt sáng như đuốc, chỉ trong phút chốc đã chỉ đúng nhân tài, đúng là đáng mừng.
Hoàng Tử Hoa nói, dù sao hắn cũng là lão quan trường, tình cảnh xấu hổ lập tức bị hoa giải.
Bây giờ Hoàng Tử Hoa ăn nói rất đường hoàng, không dám bộc lộ sự thật trước mặt Tằng Đức Toàn, ngược lại còn làm cho Tằng Đức Toàn cảm thấy hai người này quan hệ không tầm thường, chắc chắn vừa rồi gặp mặt nói chuyện cũng không tầm thường.
- Thật đáng mừng, ha ha, tôi thấy chúng ta nên chuẩn bị mời khách anh Trần, đúng, nhất định phải mời khách.
Tằng Đức Toàn nói, hắn nhanh chóng bám theo ý của Hoàng Tử Hoa, mời khách chỉ là một câu tùy tiện, nhưng hắn nói như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy quan hệ giữa mọi người được kéo lại rất gần, đúng là đồng sự tốt.