Chương 973: Nấu rượu luận anh hùng.

Rõ ràng mọi người trong hội trường đều cảm thấy hứng thú với lời phát biểu của Trương Thanh Vân, nếu suy xét thì có hai nguyên nhân. Thứ nhất là vì Trương Thanh Vân có tiếng hô cao nhất để làm chủ tịch tỉnh Giang Nam, hơn nữa Trương Thanh Vân từ Hoa Đông về thủ đô, đoạn đường này đều có truyền kỳ, trên người hắn có quá nhiều hào quang, danh tiếng quá lớn.

Nguyên nhân thứ hai chính là những cán bộ được đề cử đều đã phát biểu xong, nếu nói một cách khách quan thì ai ai cũng mạnh mẽ, có thể thấy cục tổ chức trung ương lần này chọn ra vài người quả thật là tinh anh trong tinh anh.

Càng làm người ta cảm thấy ủng hộ chính là những phát huy đặc sắc vừa rồi của Trần Kiệt, không thể nghi ngờ tất cả mọi người đều cho hắn đánh giá rất cao. Mỗi người đều muốn xem, trước một Trần Kiệt như châu như ngọc, Trương Thanh Vân sẽ có biểu hiện gì? Rất nhiều cán bộ lão thành bắt đầu xem xét bản thảo của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân kéo micro đến trước mặt, hắn mở miệng không chút hoang mang. Những gì hắn nói cũng không hoàn toàn dựa theo bản thảo, có thể nói là sửa lại khá nhiều. Thực tế thì những người lên tiếng trước đó cũng làm hắn sinh ra xúc động.

Đặc biệt là Túc Nhất Tiêu phát biểu làm Trương Thanh Vân sinh ra xúc động rất sâu, không thể không thừa nhân những gì Túc Nhất Tiêu đã nói vào bữa cơm trước đó đã kích thích Trương Thanh Vân. Hôm nay hắn lắng nghe những lời của Túc Nhất Tiêu, hoàn toàn dùng tâm để lắng nghe.

Không thể nghi ngờ, nếu nói về phương diện hiểu rõ về Giang Nam, Túc Nhất Tiêu không thể so sánh với Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân là người Giang Nam, hắn hiểu rất rõ về cách đối nhân xử thế và những hình thái xã hội ở Giang Nam.

Nếu xét về phương diện khác thì cảm tình của Túc Nhất Tiêu với Giang Nam cũng kém Trương Thanh Vân. Túc Nhất Tiêu nếu đảm nhiệm chức vụ bí thư tỉnh ủy Giang Nam thì chỉ lo lắng đại cục, mà Trương Thanh Vân thì không giống, quê hương của hắn là Giang Nam, ai không hy vọng quê hương sẽ phát triển tốt hơn?

Vì vậy Trương Thanh Vân ngoài ý thức trách nhiệm thì vẫn còn có cảm tình rất sâu với Giang Nam. Dân chúng Giang Nam chính là phụ lão hương thân của hắn, điều hắn quan tâm nhất chính là cuộc sống và sản xuất của dân chúng quê hương, điều này cũng làm cho những quyết định những suy nghĩ vê vấn đề của Trương Thanh Vân ngoài vấn đề giải quyết các tệ đoan, hơn nữa còn xem xét sự ổn định và cuộc sống của nhân dân.

Cũng vì nguyên nhân đó mà Trương Thanh Vân có thể tìm ra vấn đề trong lời phát biểu của Túc Nhất Tiêu.

Tất nhiên cũng không nhất định, Trương Thanh Vân cho rằng có vài biện pháp sẽ có cách giải quyết thích đáng hơn, cũng không cần quá dứt khoát và quyết liệt như Túc Nhất Tiêu.

Tư tưởng lời nói của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, vấn đề của Giang Nam phải do cán bộ Giang Nam giải quyết, lần này trung ương điều chỉnh ban ngành Giang Nam, điều này cho thấy sự coi trọng lớn. Nhưng nếu thay đổi ban ngành từ cấp tỉnh đến cấp thành phố và quận huyện thì rốt cuộc sẽ có được bao nhiêu tác dụng? Có phải những lãnh đạo ban ngành tuyến dưới đều phải điều chỉnh? Nếu là như vậy thì Giang Nam có hơn mười thành phố và tám mươi huyện, thay đổi quy mô nhân viên với số lượng lớn như vậy mà tất cả đều lấy nguồn từ bên ngoài sao?

Vì vậy mà Trương Thanh Vân trực tiếp bác bỏ phương án điều động cán bộ trên phạm vi lớn vào Giang Nam, hắn cho rằng điều cần làm trước mắt chính là vấn đề thể chế, vấn đề này không được giải quyết thì phương án điều động cán bộ đất khách đến nhận chức sẽ không giải quyết được vấn đề.

Hơn nữa tình huống ở Giang Nam và Hoa Đông là rất khác biệt, vấn đề của Hoa Đông là của toàn tỉnh, nhưng vấn đề ở Giang Nam lại nằm ở từng bộ phận. Vì vậy Trương Thanh Vân cho rằng điều động cán bộ vượt thành phố và vượt huyện cũng coi như là điều động cán bộ sang đất khách, căn bản không cần đưa ra hành động lớn như ở Hoa Đông.

Trương Thanh Vân cho rằng vấn đề điều chỉnh ban ngành cũng không phải là biện pháp tốt, đặc biệt là điều chỉnh trong phạm vi lớn lại càng không thể. Dù sao khi giải quyết các vấn đề ở Giang Nam cũng phải đẩy mạnh sản xuất và cuộc sống của nhân dân.

Trương Thanh Vân nhấn mạnh quá trình giải quyết vấn đề ở Giang Nam là rất lâu dài, có lẽ cũng cần vài năm, thậm chí hơn năm năm, vấn đề Giang Nam phải đi từng bước từng bước ổn định và đúng vi trí.

Vì nói rõ vấn đề này mà Trương Thanh Vân phải đưa ra ví dụ chuyển biến xấu ở Giang Nam, nếu xử lý từng công tác thì rất dễ, nhưng muốn bẻ gãy tất cả cùng một lúc thì rất khó. Giang Nam từ mức độ tốt chuyển biến thành xấu cũng không phải một sớm một chiều, huống hồ bây giờ cần phải chuyển biến từ xấu thành tốt.

Trương Thanh Vân nói như vậy có hai hạch tâm, một là nhấn mạnh tầm quan trọng của cán bộ đang hiện hữu ở Giang Nam, đề xuất giải quyết vấn đề Giang Nam cần phải tập trung lực lượng hiện hữu của cán bộ Giang Nam.

Mà hạch tâm thứ hai chính là vấn đề Giang Nam cần đánh lâu dài, bỏ nhanh đánh chậm.

Hai hạch tâm của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn khác biệt với những phương án trước đó của người khác, đám người trong hội trường phải châu đầu ghé tai, rõ ràng dù là lãnh đạo trung ương hay cán bộ lão thành cũng đều nghe được những tin tức hữu dụng trong lời nói của Trương Thanh Vân.

Chiêm Giang Huy ở trong hội trường nghe được Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt hòa hoãn đi rất nhiều. Sau khi Trần Kiệt lên tiếng thì Chiêm Giang Huy sợ rằng Trương Thanh Vân sẽ xuất hiện điểm yếu kém, lão cũng không ngờ Trương Thanh Vân thấy vấn đề ở Giang Nam quá sâu, suy xét vấn đề còn toàn diện vượt qua cả Trần Kiệt.

- Đồng chí Thanh Vân, tôi hỏi anh một vấn đề, anh nói đến tầm quan trọng của cán bộ Giang Nam, điểm nà rất tốt. Nhưng tôi biết rõ vấn đề cải cách cán bộ ở Giang Nam năm xưa là rất tốt, vì sao bây giờ lại có cục diên như vậy? Anh cho rằng nguyên nhân là gì?

Người lên tiếng chỉnh là chủ nhiệm Hầu Lâm của văn phòng đại biểu quốc hội.

Hầu Lâm cũng là cán bộ có quê hương là Giang Nam, nguyên quán ở thành phố Hành Thủy, bản thân cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, cấp bậc hành chính cũng là trưởng phòng, có thể nói là người có danh vọng rất lớn trong hội đồng hương Giang Nam.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không tiếp xúc nhiều với người này, nghe nói ở thủ đô có hội đồng hương Giang Nam, những thành viên trong hội đồng hương nà phần lớn đều là những người Giang Nam đáng kiêu ngạo. Hầu Lâm là hội trưởng danh dự của hội đồng hương Giang Nam, tuy Trương Thanh Vân đã ở thủ đô được khá lâu, nhưng hắn vẫn chưa từng tiếp xúc với người này.

Đối mặt với một cán bộ lão thành như Hầu Lâm, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ cản thận ứng phó, hắn nói:

- Cải cách chế độ cán bộ ở Giang Nam không có vấn đề, hơn nữa tôi còn cho rằng đạt được nhiều thành công. Vừa rồi đồng chí Trần Kiệt đã nói, trong Giang Nam có sự đấu tranh của các phe phái, quan thương cùng quấn lấy nhau, trong đân gian Giang Nam có một câu nói bốn "hóa" để miêu tả chân thực vấn đề.

- Dù là bất kỳ vấn đề cải cách gì, nếu không có cơ chế kiểm sát giám sát chặt chẽ, như vậy sẽ không thể nào giữ được thành tích lâu dài. Phương án cải cách chế độ cán bộ, sửa đổi cách thức lựa chọn, khảo sát và phân công cán bộ, điều này cũng không liên quan đến vấn đề gì khác.

- Vì vậy cục diện chuyển biến xấu ở Giang Nam lần này rõ ràng không liên quan đến vấn đề cải cách cán bộ, chẳng qua cục diện đến lúc này đã làm cho những tình thế tốt trước kia hóa thành hư ảo, làm người ta phải thở dài.

Trương Thanh Vân nói ra những vấn đề này chính thức làm cho hội trường yên tĩnh trở lại. Mười mấy giây trôi qua, một vài cán bộ lão thành bắt đầu trao đổi ý kiến, ba vị lãnh đạo trung ương cũng bắt đầu trao đổi.

Một phút trôi qua, thủ tướng Đỗ vẫy tay với Ân Lâm, vì vậy Ân Lâm phải đứng lên đi đến bên cạnh. Thủ tướng Đỗ ghé sát tai nói vài câu, sau đó Ân Lâm quay về tuyên bố ngừng họp.

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, hội nghị đã được bắt đầu hơn bốn giờ, bây giờ đã là một giờ chiều, xem ra hội nghị hôm nay sẽ mở cả ngày.

Ngừng họp chẳng qua cũng vì vấn đề nghỉ trưa, lúc này mọi người ăn cơm công tác, một món chính hai món phụ và một phần canh. Thủ tướng cùng mọi người dùng cơm, trước khi dùng cơm lão đã nói hôm nay thảo luận về vấn đề Giang Nam, vì vậy thống nhất dùng thức ăn Giang Nam.

Trương Thanh Vân cơm nước xong, hắn vội vàng lợi dụng cơ hội đến chào hỏi các lãnh đạo Lưu Trắc Nhiên và Hà Khôn. Bọn họ đều là cán bộ đã về hưu, đã sớm rời khỏi chính đàn nhưng lực ảnh hưởng vẫn không thể xem thường.

Đặc biệt là Hà Khôn, vì bây giờ lão đang ở Giang Nam, hơn nữa cũng vừa về hưu chưa được bao lâu, vì thế mà có lực ảnh hưởng rất lớn trong chính trường Giang Nam. Tất nhiên, dù các đồng chí lãnh đạo này có lực ảnh hưởng thế nào thì Trương Thanh Vân cũng sẽ đến chào hỏi.

Những năm nay Lưu Trắc Nhiên già rất nhanh, có rất nhiều lãnh đạo khi còn tại vị thì khí phách và tao nhã, nhưng khi về hưu, vì cuộc sóng có tiết tấu khẩn trương, hơn nữa còn khong thích ứng được với tuổi già kéo đến, vì vậy mà xuống sắc rất nhanh. Chỉ cần nhìn một mái tóc trắng và bộ dạng mệt mỏi cũng thấy Lưu Trắc Nhiên rơi vào tình huống này.

Phải biết rằng Lưu Trắc Nhiên vẫn còn trẻ hơn thủ tướng vài tuổi, nhưng bây giờ hai người đứng cùng với nhau thì khó thể nào so sánh được.

Lưu Trắc Nhiên bắt tay Trương Thanh Vân, lão nói:

- Tuổi trẻ tốt, tuổi trẻ tốt, thiên hạ của các cậu.

Tuy nghe lời nói cũng không cảm nhận được tâm tình, nhưng như vậy cũng làm người ta cảm thán.

Hà Khôn thì không giống với Lưu Trắc Nhiên, hôm nay lão ăn mặc rất chính thức, cũng không khác gì khi còn tại vị. Trương Thanh Vân bắt tay với lão, Hà Khôn nở nụ cười rồi dùng giọng mơ hồ nói:

- Thanh Vân, gần đây các đồng chí Giang Nam rất hứng thú giúp tôi dọn nhà lên phương bắc dưỡng lão, nhưng cũng có người nói phương nam khí hậu ấm áp, nên xuống phía nam, ha ha... ....

Hà Khôn nở nụ cười kỳ quái rồi nói:

- Tôi chỉ muốn hỏi cậu, nếu cậu xuống Giang Nam, chuyện đầu tiên có phải đuổi một lão già như tôi đi không?

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn không ngờ dưới trường hợp này Hà Khôn lại nói ra những lời khó xử như vậy. Vì thế hắn hơi ngây người rồi nói:

- Bí thư Hà cứ nói đùa, chú là lãnh đạo Giang Nam, bây giờ về hưu nên ở lại Giang Nam, ai dám nói gì?

Vẻ mặt Hà Khôn hơi khựng lại, vừa rồi lời nói của lão có chút lớn, Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được ánh mắt nhiều người nhìn về phía bên này. Vì vậy mà hắn thầm lắc đầu, Hà Khôn cũng rơi vào sai lầm như các cán bộ vều hưu khác, đó chính là không thích ứng được cuộc sống khi về hưu, lời nói có chút tức giận