Trương Thanh Vân bực bội ngồi trong văn phòng, chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang dần bốc lên trong lòng. Hắn quay về kiểm tra thì lập tức biết được văn kiện có vấn đề kia được Đỗ Khải ký tên, chính Trương Thanh Vân hắn bị người ta cho một đao, mười phần chính là Vũ Chí Cường gây ra.
Trước kia Đỗ Khải chính là cấp dưới của Lôi Minh, có lẽ tên này có vấn đề. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức cầm điện thoại chuẩn bị hành động.
- Alo, đây là cục công an, anh là ai?
Trương Thanh Vân có chút do dự rồi cúp điện thoại. Chiêu thức của Vũ Chí Cường tuy khá ngây thơ nhưng tên kia dám chắc Trương Thanh Vân hắn không thể xử lý một cách đàng hoàng. Vấn đề này càng biết ẩn giấu càng tốt, hiện nay ti vi, báo chí mỗi ngày đều có bài náo loạn về vấn đề bảo vệ môi trường, việc lớn này bùng lên trong Ung Bình thì người có hại chính là Trương Thanh Vân hắn.
- Cốc, cốc.
- Vào đi!
- Chủ nhiệm Trương, trưởng phòng Lâm muốn gặp anh!
Trương Thiến khẽ nói, vẻ mặt Trương Thanh Vân không được tốt vì vậy nàng cũng không được thoải mái.
- Mời anh ấy vào.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi nói, sau đó hắn thuận thế đặt chân xuống đất.
- Chào chủ nhiệm Trương, nếu anh có rãnh thì kiểm tra thứ này, tôi... ....
Lâm Can vừa tiến vào phòng thì lập tức dùng giọng nôn nóng nói. Người này hơn bốn mươi nhưng bộ dạng thì khá già, nhìn qua cũng không kém Hoàng Tung Sơn. Gương mặt Lâm Can khá nhỏ, lúc này lão lại rất lo lắng, hai con mắt khép lại đã tạo thành một hàng với chiếc mũi.
- Trưởng phòng Lâm, mời anh ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện.
Trương Thanh Vân đứng dậy cười nói, sau đó hắn nói vọng ra ngoài:
- Tiểu Thiến, dâng trà cho trưởng phòng Lâm.
- Thôi, thôi, chủ nhiệm Trương, tôi làm gì còn tâm tư ngồi uống trà. Để tôi nói rõ, phòng lâm nghiệp chúng tôi vì tuân theo chỉ thị của huyện ủy mà bỏ qua xe chở gỗ và dược liệu, những con khỉ kia lại được giấu bên trong xe. Chủ nhiệm Trương, việc này anh phải làm chủ cho tôi.
Lâm Can nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên lạnh lùng, Lâm Can này cũng quá ngang ngược, nếu xét đến cùng thì rõ ràng đây là sai sót của phòng lâm nghiệp, văn kiện của huyện ủy chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi. Không ngờ lão già này lại chạy đến nói mình làm chủ, thật sự xem thường Trương Thanh Vân hắn là loại người non nớt.
Lúc này Trương Thiến cũng vừa lúc dâng trà, Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Đi ra ngoài, cô đứng giữ cửa, tạm thời không cần trà.
Trương Thiến chợt sững sờ, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trương Thanh Vân, nàng cũng không dám ở lâu mà lập tức bưng trà lui ra ngoài rồi thuận tiện đóng cửa lại.
- Trưởng phòng Lâm, từ Vô Cái Sơn đến huyện Ung Bình có bốn trạm kiểm soát của phòng lâm nghiệp, Vô Cái Sơn cách Ung Bình một trăm kilomet đường núi, hơn nữa đường núi gập ghềnh nên xe chở gỗ cũng chỉ chạy được tốc độ tối đa mười kilomet một giờ. Dù xe chở khỉ hành động vào ban đêm thì khi vận chuyển qua trạm kiểm soát cuối cùng cũng đã sáng, cũng có người trực ca, nhưng kết quả thì thế nào?
- Ba mươi mấy con khỉ bị người bị người ta bắt đi, rõ ràng là anh thiếu trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng. Nếu chuyện này bị lãnh đạo kiểm tra thì bí thư Hoàng cũng không thể bảo vệ được.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, trong lòng hắn cực kỳ tức giận, cũng không quan tâm đến mình còn nhỏ hơn Lâm Can một nửa cấp bậc, cũng chẳng thèm nể mặt nể mũi đối phương.
Tất nhiên Trương Thanh Vân dám nổi giận vì biết chắc Lâm Can không dám dùng cứng đối cứng với hắn. Lâm Can là người của Hoàng Tung Sơn, nếu không sợ bị người ta mắng thì sao phải tìm đến văn phòng của mình lấy lớn hiếp nhỏ?
Lâm Can đột nhiên bị Trương Thanh Vân trách mắng thì gương mặt có vẻ không nhịn được, khóe miệng liên tục lên xuống, lão muốn nói chuyện nhưng khi nhìn thấy cặp mắt Trương Thanh Vân như hai thanh đao nhỏ, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Thật ra trong lòng Lâm Can cực kỳ nôn nóng, khỉ là loại động vật cần được bảo vệ ở cấp độ hai, ba mươi mấy con khỉ đã hoàn toàn được xem là một vụ án lớn. Nếu vấn đề này được đưa ra ngoài ánh sáng hoặc sau lưng có người đâm đao thì chức trưởng phòng lâm nghiệp của lão chắc chắn sẽ không còn.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Lâm Can không dám đi gặp Hoàng Tung Sơn, lão đến đây muốn kéo thêm Trương Thanh Vân vào lãnh trách nhiệm, để nói ra vài lời lợi hại, để Trương Thanh Vân trở thành lá chắn cho lão ở huyện ủy, văn phòng huyện bên kia cũng được hòa giải giảm cơn tức giận, cũng tốt hơn rất nhiều đối với Lâm Can. Nhưng không ngờ Trương Thanh Vân còn trẻ mà cực khôn khéo và chua ngoa, Trương Thanh Vân lập tức vung cào lên người làm Lâm Can bị tước vũ khí ngay lập tức.
Khi thấy Lâm Can đã mềm như bún thì Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, nhưng lúc này hắn và Lâm Can là những con châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, hắn cho một gậy thì phải cho đối phương một củ gà rốt, nếu để kẻ này nổi loạn thì tình hình chắc chắn sẽ khó thể kiểm soát.
- Trưởng phòng Lâm, không ai muốn có chuyện không may, tôi và anh không ai có thể tránh khỏi trách nhiệm. Nói trắng ra thì vấn đề lần này có người âm thầm đâm đao vào tôi và anh, nếu trận tuyến của chúng ta rối loạn thì kẻ đứng phía sau sẽ cực kỳ sung sướng.
Trương Thanh Vân khẽ nói.
- Đúng, đúng, con bà nó, chủ nhiệm Trương nói rất đúng, rõ ràng có kẻ đó muốn chơi anh và tôi. Vừa rồi tôi có chút cuống cuồng mong anh thông cảm! Tôi là người già, lúc này cũng khó kiềm chế được tâm tình.
Lâm Can vội vàng cười làm lành, lão cũng là người lăn lộn trong quan trường lâu năm, sao không biết đạo lý có chừng mực? Trương Thanh Vân đã chừa cho lão một bậc thang, tình cảnh này lão tất nhiên phải lợi dụng cơ hội cho tốt.
- Vậy anh nói trước đi, có chuyện gì xảy ra?
- Vấn đề này rõ ràng liên quan trực tiếp đến năng lực làm việc của nhân viên kiểm soát phòng lâm nghiệp. Những ngày trước thời tiết nóng bức, tất cả mọi người đều tỏ vẻ lười biếng, hơn nữa đám lâm tặc lại quá gian xảo, vì vậy mới để lọt.
Lâm Can nói với vẻ mặt đau khổ.
Trương Thanh Vân dùng cặp mắt như chim ưng rình mồi nhìn Lâm Can, một lúc lâu sau hắn cũng không nói lời nào. Lâm Can rõ ràng cảm thấy nhột nhạt, lão không dám đối mặt với Trương Thanh Vân.
- Thôi được rồi, tôi và anh cũng không cần phải bàn bạc lại, vấn đề về văn kiện thì tôi sẽ cho lãnh đạo kiểm tra, sẽ yêu cầu có xử phạt!
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới lạnh lùng nói.
Gương mặt Lâm Can lập tức biến thành màu gan heo, cuối cùng lão cũng không còn co đầu rụt cổ mà phóng lên nói:
- Đừng, đừng, chủ nhiệm Trương, anh xem như những lời vừa rồi chỉ là nói nhảm. Tôi rõ ràng là đầu heo, anh cho tôi hai phút, chỉ cần hai phút sẽ nhất định nói lời thật lòng.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lập tức lộ ra nụ cười, lão già Lâm Can này rõ ràng còn chơi tâm lý chiến. Bốn trạm kiểm soát mà không nhìn nhận được vài con khỉ, rõ ràng nhân viên phòng lâm nghiệp nên về vườn là vừa. Chắc chắn tám phần lão già này đã ăn chỗ tốt của người ta, bị người ta chọc gậy bánh xe, có lời khó nói.
Hai người Trương Thanh Vân và Lâm Can lại ngồi xuống bắt đầu nói chuyện, quả nhiên mọi chuyện không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân. Lâm Can nhận được lễ vật của người khác, bắt buộc lão phải đổi biển số xe và giơ cao đánh khẽ. Người đưa quà nói trong xe có hơn mười con rắn núi, vì Lâm Can tham tiền nên lập tức đồng ý.
Trương Thanh Vân hận không thể bóp chết Lâm Can ngay lập tức, phòng lâm nghiệp là một ban ngành cực kỳ béo bở, tất cả mọi điểm đều là tiền. Không ngờ người này đúng là đầu heo, những chuyện như vậy mà cũng dám gật đầu, may mà chỉ là vài con khỉ, nếu là vài con hổ thì Lâm Can lão đã vào tù từ lâu.
Sau khi thăm dò tình hình của Lâm Can thì Trương Thanh Vân yêu cầu hắn nên đi tìm trưởng phòng sở lâm nghiệp, trước tiên phải đưa "hàng" về thả vào trong Vô Cái Sơn, đè tình cảnh tiêu cực xuống, những chuyện khác thì Trương Thanh Vân sẽ tự nghĩ biện pháp.
Muốn tháo dây phải tìm người buộc dây, Trương Thanh Vân cũng không ngại phải đối phó với Vũ Chí Cường, nếu không thể thực hiện được thì hắn vẫn còn một đòn sát thủ.