Chương 952: Đây là thị trấn Nguyệt Toàn

Dòng Thủy Hà uốn lượn khúc chiết, ở bắc Giang Nam thì Thủy Hà xem như là một con sông lớn, Trương Thanh Vân còn nhớ khi mình còn nhỏ thường hay ra ngắm sông, khi nhìn con sóng cuồn cuộn chảy về đông mà kích động bành trướng.

Lúc đó hắn có ý nghĩ ngây thơ, không biết dòng Thủy Hà dồn nước vào Trường Giang, sa đó chảy ra biển rộng sẽ có tình cảnh hùng vĩ thế nào, sẽ có khoảng cách bao xa. Lúc đó dù là Trường Giang hay biển rộng đều cực kỳ xa xôi với Trương Thanh Vân, một dòng Thủy Hà cũng chậm dãi nuôi dưỡng và cuốn ước mơ của một tên thiếu niên bay đi xa xăm. Bây giờ sau nhiều năm, dòng Thủy Hà vẫn như trước nhưng khi Trương Thanh Vân đứng bên cạnh dòng sông, hắn không còn ước mơ như năm xưa, chỉ còn lại cảm giác thân thiết. Đây là một cảm giác của một kẻ bôn ba xa quê hương nhiều năm, hắn mừng rỡ phát hiện ra ông cụ trong thôn từng bỏ cả tiếng đồng hồ để kể chuyện cổ tích vẫn còn sống. Khi nhìn dòng sông, trong đầu Trương Thanh Vân sẽ hiện lên hàng loạt những hình ảnh vui tươi sống động, dòng Thủy Hà uốn lượn khúc chiết như nuôi sống ký ức, ở nơi đây hoặc là ở xa vô tận đều có chốn đi về của Trương Thanh Vân.

Đã nhiều năm Trương Thanh Vân quen nhìn Trường Giang, Hoàng Hà, dù là biển rộng cũng không còn những hào quang thần bí trong mắt hắn. Bây giờ hắn quay về mới giật mình, Ung Bình quá nhỏ, Thủy Hà lại càng nhỏ.

Điều này cũng giống như Trương Thanh Vân, hắn cảm thấy con đường mình tiến lên đã ngày càng hẹp, cũng giống như một dòng Thủy Hà nhỏ hẹp.

Trương Thanh Vân biết rõ đây là một ảo giác, nguyên nhân căn bản không phải vùng trời này quá nhỏ, chẳng qua thiên địa trong lòng hắn đã quá rộng. Cũng giống như một đứa bé khi còn nhỏ luôn sùng bái cha mình, khi đứa bé lớn lên, đặc biệt là khi va vấp ở thế giới bên ngoài, cuối cùng lòng sùng bái sẽ giảm dần, cuối cùng thậm chí còn biến mất hoàn toàn.

Trương Thanh Vân về Ung Bình là một trận thế kinh người, bên phải là phó chủ tịch tỉnh Giang Nam Quý Đông Phương, bên trái là bí thư thị ủy Vũ Đức Lệ Cương, phía sau Lệ Cương nửa bước chính là bí thư huyện ủy Lý Dũng huyện Ung Bình.

Ngoài ra còn có và lãnh đạo khác, bao gồm trưởng phòng công nghiệp tỉnh Giang Nam, lãnh đạo ủy ban cải cách tỉnh, những lãnh đạo các ban ngành tương quan của thành phố Vũ Đức. Một đoàn hơn mười người, dù đám người đi đến đâu thì giao thông ở đó bị quản chế, người dân cũng chỉ biết đứng ở khoảng cách xa nhìn vị lãnh đạo trung ương là người Ung Bình đi ra.

Trận thế khổng lồ như vậy, dù Trương Thanh Vân không vui nhưng cũng không trách lãnh đạo huyện Ung Bình, chẳng qua hắn hủy bỏ lịch trình đi trên đường, chuyển sang sắp xếp đi ngắm cảnh dòng Thủy Hà.

Đám người cùng Trương Thanh Vân ra bờ sông ngắm cảnh, có rất ít người chính thức hiểu được tâm tình của Trương Thanh Vân, nhưng tình cảnh như vậy ai cũng giả vờ hăng hái, ai cũng vui sướng.

Đặc biệt là những lãnh đạo ban ngành ở phía sau, có rất nhiều người chỉ trỏ nói những lời dễ nghe, bộ dạng như tiên sinh phong thủy đi xem long mạch. Giống như thông qua những động tác của bọn họ mà Thủy Hà trở thành nơi long hổ sum họp, nhất định là địa linh nhân kiệt, là khu vực phồn hoa.

Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng bọn họ thật sự nghĩ như vậy, phải biết rằng lần này Trương Thanh Vân về Ung Bình có rất nhiều quan lớn trong tỉnh Giang Nam và thành phố Vũ Đức theo sau. Những người này nhìn dòng sông ở Ung Bình phần lớn đều cảm thấy không hợp mắt.

Nhưng địa phương nhỏ bé thế này lại xuất hiện một nhân vật lớn là Trương Thanh Vân, hắn chỉ cần về thăm quê một lần mà kéo theo một nhóm quan lớn cấp tỉnh và thành phố. Lúc này hắn muốn ra nhìn sông, đám lãnh đạo tỉnh và thành phố cũng đi theo chỉ trỏ nói những lời dễ nghe, bọn họ đã đưa cảm giác kính sợ Trương Thanh Vân trở thành sự tôn trọng với mảnh đất này.

- Bí thư Lệ, tôi có cảm xúc rất sâu với nơi đây, anh cũng là người quen thuộc dòng sông này.

Trương Thanh Vân quay đầu nói với Lệ Cương.

Trên mặt Lệ Cương lộ ra nụ cười, hắn gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi cũng có ấn tượng rất sâu, mỗi năm đều đến Ung Bình một lần, dòng sông này cũng được tôi thăm viếng hằng năm. Tất cả nhân dân Ung Bình đều dựa vào dòng sông này, tôi không phải là người Ung Bình, nhưng sông nước này đã đem đến cho tôi rất nhiều thứ.

Lệ Cương cố gắng làm cho tâm tình mình bình tĩnh trở lại, nhưng trong lòng hắn khó thể tĩnh lặng được. Năm xưa hắn đến làm chủ tịch huyện Ung Bình, khi đó tuổi trẻ cuồng vọng, nhưng bây giờ sau nhiều năm chìm nổi quan trường, hắn đã sớm luyện ra tố chất tâm lý tốt đẹp, bình thường đều khó lộ ra những cảm xúc vui buồn.

Nhưng khoảnh khắc này tất cả những gì đã được thui rèn trong nhiều năm qua đã như nước về đông, cảm xúc của Lệ Cương là rất sâu, tình cảnh năm xưa đến Ung Bình còn hiện rõ trước mắt. Quan trọng là hắn có thể hiểu được tâm tình của Trương Thanh Vân.

Giai đoạn đầu tiên Trương Thanh Vân là một quân cờ trên tay hắn, lúc đầu hắn muốn lợi dụng Trương Thanh Vân để đo đếm xem nước ở Ung Bình sâu sắc thế nào, nhưng chỉ là một ý niệm lại tạo nên mối quan hệ với lãnh đạo trung ương vào lúc này.

Hơn nữa thành công của Trương Thanh Vân sẽ không dừng lại, hắn là cán bộ trẻ tuổi nhất trong các lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương, kiếp sống chính trị của hắn còn vài chục năm nữa. Trong khoảng thời gian đó, bất kỳ chuyện gì cũng có thể phát sinh, với bản lĩnh của Trương Thanh Vân, hắn tiến vào trung ương chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Lệ Cương thấy trên tay mình đi ra một nhân vật như vậy, tất nhiên trong lòng cũng sinh ra cảm giác không thực chất. Hắn đã xem xét rất kỹ chặng đường phát triển của Trương Thanh Vân, bây giờ hắn cũng có thể nghĩ về tình hình non trẻ của Trương Thanh Vân năm xưa, nhưng Trương Thanh Vân hiện tại đã làm hắn nhìn không thấu, hai người đã không còn cùng một cấp bậc.

- Bộ trưởng Trương, Nguyệt Toàn của chúng tôi bên kia đã phát triển rất tốt, trong thị trấn có một thôn Liên Hợp, là thôn mà năm xưa anh quy phạm vượt qua đói nghèo. Đã hơn chục năm anh chưa quay lại, bây giờ nhất định phải đến xem. Những nhân viên công tác đi theo nói thôn dân nghe nói anh đến thì cực kỳ vui sướng, người trong thôn còn tổ chức đội ngũ nghênh đón anh.

Lý Dũng đứng sau lưng Lệ Cương thừa cơ hội nói một câu.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói với Lý Dũng:

- Bí thư Lý, các anh thật sự đã hao tâm tổn trí, tôi đã dặn dò phải tiếp đãi đơn giản, không quấy nhiễu cuộc sống của dân, nhưng bây giờ xem ra không quấy nhiễu không được.

- Thật ra tôi quay về chỉ muốn xem một chút mà thôi, quan phụ mẫu ở quê hương, dù ai rời xa cũng luôn mong nhớ, cũng không nên quá long trọng, như vậy sẽ sinh ra chút cảm giác xa lạ.

Trương Thanh Vân nói đến đây thì nhìn Lý Dũng, vẻ mặt Lý Dũng có chút xấu hổ.

Quả thật Lý Dũng và Trương Thanh Vân xem như người quen cũ, nhưng bây giờ thân phận hai bên đều cách biệt quá xa, Trương Thanh Vân là một tồn tại mà lão phải nhìn bằng ánh mắt kính ngưỡng. Khi Trương Thanh Vân còn chưa xuống Ung Bình thì tiu đã đặc biệt điện thoại cho huyện ủy.

Tỉnh ủy yêu cầu Lý Dũng tự mình tiếp đón, đồng thời cũng nói bố trí nên đơn giản, những thứ khác có thể châm chước nhưng an toàn là tuyệt đối, phương diện này không được cho ra sơ hở gì.

Lý Dũng nhận được điện thoại nghiêm túc như vậy sao không coi trọng? Lão còn dám xem Trương Thanh Vân là tiểu tử năm xưa sao? Điều này rõ ràng là không thể, nhưng Trương Thanh Vân nói như vậy, sự thật là sự thật, khó chối cãi.

Trương Thanh Vân khựng lại trong chốc lát rồi nói:

- Nguyệt Toàn cần phải đến xem, bây giờ có thể đi được không?

Lý Dũng có chút sững sốt, lão vội vàng gật đầu:

- Có thể, có thể.

Lý Dũng vừa nói vừa quay về chỉ huy sắp xếp, tổng cộng có ba chiếc xe hai mươi bốn chỗ chạy đến, trước sau xe là cảnh sát hộ vệ.

Đám quan viên leo lên xe cực kỳ ăn ý, sau đó xe chạy về phía thị trấn Nguyệt Toàn.

Thôn Liên Hợp là trọng điểm chú ý của Trương Thanh Vân khi chấp chính ở thị trấn Nguyệt Toàn, khi đó thôn này cực kỳ nghèo khó, toàn bộ thôn đều là nhà vách đất. Lúc đó Trương Thanh Vân vì người trong thôn mà hô hào tài chính, cũng vì nơi này mà hắn quen Triệu Giai Ngọc, biết Uông Phong, biết Lăng Tuyết Phi, con đường làm quan của hắn sinh ra bước ngoặt, tất cả đều nằm ở Nguyệt Toàn.

Nhiều năm trôi qua, con đường bùn đất vào thôn Liên Hợp đã là đường nhựa hai làn xe, hai bên đường là những vườn cam sum xuê, xe chạy trên đường, chỉ cần nhìn qua cửa kính là thấy được cảnh sắc tươi đẹp, giống như một bức tranh.

Trương Thanh Vân cho người hạ cửa kiếng xe, những cây cam bên ngoài đang đâm chồi, hương thơm ngập tràn không khí, điều này làm cho con người hít thở cảm thấy sảng khoái.

Khi mọi người vẫn còn đang nói chuyên vui vẻ thì xe dừng lại, trên con đường phía trước là một nhóm người mặc trang phục dân tộc đặc sắc của Giang Nam.

- Bộ trưởng Trương, đã đến thôn Liên Hợp, anh xem... ....

Lý Dũng nói, hắn dùng ngón tay chỉ về phía trước.

Trương Thanh Vân đưa tay lên trán nhìn về phương xa, hắn ngoài phân biệt được vài ngọn núi lờ mờ thì khung cảnh đã biến đổi lớn, ấn tượng khác biệt quá xa với ký ức.

Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy cách đó không xa một bảng hiệu rất lớn, bên trên là hai chữ Liên Hợp, phía dưới còn có vài chữ "Trương Thanh Vân tự đề chữ". Phía bên phải bảng hiệu là một bảng hiệu nhỏ hơn: "Điển hình nông thôn mới huyện Ung Bình!", bên trái cũng có một bảng hiệu khác: "Thôn điển hình cam quýt huyện Ung Bình!".

Trương Thanh Vân còn muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, nhưng lúc này đội cổ động đã đến ngày càng gần, đám người gõ chiêng trống, những âm thanh náo động rộn rã không gian. Lúc này nhân viên công tác bắt đầu sắp xếp, xe mở cửa, Trương Thanh Vân bước xuốn dưới sự vây quanh của mọi người.

Trương Thanh Vân chậm rãi tiến lên, khi hắn vừa đảo mắt thì phát hiện xung quanh toàn là người, đây là người trong thôn, chẳng lẽ tất cả đều đi ra sao?

Trương Thanh Vân đảo mắt qua đám người, ai cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ và có chút hưng phấn nhìn hắn. Lúc này trên mặt hắn lộ ra nụ cười, hắn phất tay với đám người, hắn còn chưa mở miệng thì những tiếng vỗ tay và hoan hô đã vang lên như sấm