Chương 941: Khiêu khích tuyệt đối.

Khách sạn thủ đô, Trương Thanh Vân, Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế hẹn nhau dùng cơm, ba người đã lâu chưa gặp mặt, hôm nay có cơ hội tất nhiên sẽ uống một chút. Trước nay Chiêm Hồng Quế có rất ít cơ hội, năm lại bị điều nhiệm làm phó bí thư tỉnh ủy kiêm nhiệm chủ tịch tỉnh một cách ngoài ý muốn. Đề bạt lần này có thể nói là cực kỳ vui sướng với Chiêm Hồng Quế, ý nghĩa chính là khi hắn về hưu sẽ có được cấp bậc chính bộ.

Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu đều chúc mừng Chiêm Hồng Quế, Trương Thanh Vân nói:

- Anh Chiêm, anh đúng là càng già càng dẻo dai, mỗi ngày đều ồn ào bây giờ là thời của cán bộ trẻ nhưng chính mình lại phóng lên vùn vụt. Cũng không biết trung ương suy xét thế nào mà đề bạt anh làm chủ tịch tỉnh Tuy Viễn, theo lời của tôi thì rõ ràng anh đang cướp cơ hội của cán bộ trẻ, theo tục ngữ nông thôn thì anh là điển hình của câu nói già mà không chết sẽ làm cướp, ha ha... ....

Tâm tình của Chiêm Hồng Quế rất tốt, hắn cũng không tức giận vì câu nói của Trương Thanh Vân, hắn nói:

- Tôi chẳng phải không trao cơ hội cho người trẻ, ví dụ như cậu, còn chưa là ủy viên trung ương, tôi muốn cho cậu cơ hội cũng khó khăn vậy. Năm nay cậu ba mươi tám tuổi, cậu nên tranh thủ nỗ lực, như vậy những người già như chúng tôi mới được yên tâm, nếu các cậu không tiến lên, như vậy chẳng lẽ những người già chúng tôi sẽ cứ đứng đấy không đi sao?

Chiêm Hồng Quế nói đến đây thì cười ha hả, rất đắc ý. Hắn và Trương Thanh Vân hơn nhau mười tuổi nhưng giữa hai bên vui đùa thường không kiêng nể điều gì, khi tiến tu ở trường đảng thì quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế là tốt nhất.

Chiêm Hồng Quế được Ngô Ngôn Pháp coi trọng, cũng chính vì thông qua quan hệ với Chiêm Hồng Quế mà Trương Thanh Vân biết được Ngô Ngôn Pháp, sau đó Ngô Ngôn Pháp được điều đến Hoa Đông, hai người phối hợp ăn ý, trong chuyện này không bài trừ nguyên nhân hai người đã từng tiếp xúc với nhau vào trước đó.

Túc Nhất Tiêu và Chiêm Hồng Quế cùng là cán bộ phái tây bắc, hai người khi còn ở tây bắc cũng có quan hệ rất tốt, vì vậy Chiêm Hồng Quế thăng chức thì Túc Nhất Tiêu cũng không thể không mời rượu. Nhưng trong lòng Túc Nhất Tiêu rõ ràng chú ý đến Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân trẻ tuổi hơn nhiều so với Túc Nhất Tiêu, nhưng năng lực và sự coi trọng lại không thua kém gì Túc Nhất Tiêu. Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu đều là cán bộ thê đội, là cán bộ lãnh đạo dự trữ cho trung ương.

Túc Nhất Tiêu từ ủy ban cải cách được điều đến làm chủ tịch tỉnh Giang Bắc, thời gian tuy còn chưa lâu nhưng thành tích không tồi, sau khi đến được một năm thì Giang Bắc đã nhảy lên vị trí số một ở Trung Nguyên. Hơn nữa lúc này sản nghiệp kỹ thuật cao cũng vượt qua Giang Nam, Giang Bắc trở thành trung tâm của Trung Nguyên.

Thành phố tỉnh lị của Giang Bắc đã phát triển và kiến thiết cực mạnh trong sáu tỉnh Trung Nguyên, bây giờ đã trở thành một trong những thành phố cấp hai trung ương, đã bỏ xa Thành Đô ở phía sau. Đây chính là thành tích và sự cố gắng của các vị lãnh đạo ở Giang Bắc.

Nhưng Túc Nhất Tiêu đang là chủ tịch tỉnh Giang Bắc, hắn có đầy đủ lý do để khoe khoang tư chất của mình. Bây giờ cho dù là ở thủ đô thì các thế lực khắp nơi đều chú ý đến hắn, nếu sau này có vị trí bí thư tỉnh ủy, như vậy Túc Nhất Tiêu sẽ là nhân tuyển đứng đầu.

Ba người ha ha tâm sự, vì quan hệ giữa mọi người khá gần gũi nên nói chuyện căn bản không có kiêng kỵ quan trường. Túc Nhất Tiêu uống vài ly rượu, lời nói cũng dần nhiều hơn, hắn nói:

- Thanh Vân, tôi có câu chẳng biết có nên nói không. Dựa theo ý tôi thì không khách khí với Giang Nam, bây giờ Giang Nam đã không còn so sánh được với Giang Bắc chúng tôi, hai bên hoàn toàn không cùng một cấp.

- Trước kia Giang Nam từng là đối thủ cạnh tranh của chúng tôi, bây giờ đã không còn đáng để chúng tôi coi trọng. Nói thật, tôi thật ra cũng không có chút cảm giác hả hê, chỉ có thể bóp tay thở dài mà thôi.

Túc Nhất Tiêu nói đến đây thì gõ bàn nói:

- Điều kiện của Giang Nam rất tốt, cơ sở rất tốt. Vị trí Giang Nam, bắc giáp Trường Giang, nam tiếp Lĩnh Nam, có giao thông thuận lợi, tư nguyên nước, tài nguyên điện, tài nguyên than đá đều không kém Giang Bắc, nếu nói về truyền thống thì còn là nơi đất lành chim đậu.

- Nếu nói đến hoàn cảnh địa lý, bắc bộ nhiều núi nhưng nam và trung bộ là đồng bằng, có được cơ hội phát triển sâu, chỉ cần đi đúng hướng, sao không có cơ hội... ....

Túc Nhất Tiêu càng nói càng kích động, hắn thừa dịp lửa nóng của rượu bốc lên mà liệt kê từng ưu thế của Giang Nam. Có thể thấy hắn hiểu rõ về Giang Nam như lòng bàn tay, đồng thời ở sâu trong lòng hắn cũng rất lo lắng về tình hình Giang Nam trước mắt.

Gần đây Trương Thanh Vân cũng vì nguyên nhân này mà không được thoải mái, vì vậy cũng có cộng minh với lời nói của Túc Nhất Tiêu. Không những cộng minh, hắn còn lo lắng và khó chịu về cục diện Giang Nam hơn gấp trăm lần so vói Túc Nhất Tiêu.

Trương Thanh Vân là người gốc Giang Nam, sinh trưởng ở Giang Nam, khí trời Giang Nam nuôi sống hắn, ai chẳng hy vọng quê hương phát triển tốt? Đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn còn nhớ rõ những kinh nghiệm ở Giang Nam, thậm chí còn nhớ rõ những tình hình khi vừa thi làm nhân viên nhà nước, tình huống trong một thôn nghèo khó của xã Lật Tử Bình xa xôi.

Khi đó Trương Thanh Vân mỗi ngày đều lên núi xuống thôn, đến các điểm tổ chức họp chi bộ, nào có nghĩ đến tình hình hôm nay? Nhưng dù là như vậy thì hắn vẫn còn nhớ rất rõ, trong lòng luôn hy vọng Lật Tử Bình có thể phát triển.

Về sau Trương Thanh Vân đến làm bí thư thị trấn Nguyệt Toàn, vì Nguyệt Toàn mà cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, sau đó lại đến Tang Chương, Thanh Giang. Trong một đường tiến lên đó, hắn là người thật sự gần quần chúng, đó cũng chính là cơ sở cho tình cảm sâu đậm của hắn với bất kỳ một địa phương nào từng đi qua, hắn biết rõ kinh tế xã hội phát triển thì có ý nghĩa gì với nhân dân.

Đạo lý tôi cứng ngắc, những lời này có ý nghĩa rất sâu, ngày trước thủ tướng đã từng nói: "Ngoài phát triển ra thì bất kỳ con đường nào khác đều là đường chết, chỉ có làm cho dân giàu, làm cho nhân dân có một cuộc sống tốt, như vậy nhân dân mới ủng hộ đảng và chính phủ... ...."

Trương Thanh Vân đến từ huyện Ung Bình, là một huyện nghèo khó, thậm chí lúc còn nhỏ chuyện ấm no cũng là vấn đề với hắn. Những người con lớn lên ở hoàn cảnh đó sẽ có suy nghĩ về tự nhiên mạnh hơn những đứa trẻ khác.

Dù bây giờ Giang Nam không thể so sánh với thời kỳ đầu cải cách, nhưng nếu xem xét trên mặt bằng cả nước thì vấn đề Giang Nam vẫn là rất lớn, cũng không được coi là giàu có. Những thành phố như Vũ Đức và Vũ Lăng vẫn còn rất nhiều chỗ nghèo khó.

Vào thời điểm quan trọng này Giang Nam lại bị nhục, đây là một vấn đề có ảnh hưởng rất lớn đến mức độ đề cao cuộc sống của nhân dân. Một bước này lùi lại phía sau, sợ rằng tương lai sẽ mãi ở lại phía sau, không thể kịp bước tiến độ phát triển.

- Thanh Vân, chúng ta cạn một ly.

Túc Nhất Tiêu nói, hắn nâng ly cụng với Trương Thanh Vân nhưng cũng không uống hết ngay mà chỉ nói:

- Thanh Vân, cậu là người hiểu Giang Nam, cậu cũng là cán bộ có năng lực, cậu cũng có uy vọng rất cao ở Giang Nam, thật ra cậu đến Giang Nam mới là thích hợp nhất. Nếu cậu có thể là lãnh đạo Giang Nam, tôi lại ở Giang Bắc, chúng ta có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Túc Nhất Tiêu cười hì hì, hắn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Trương Thanh Vân:

- Tất nhiên, chúng ta cũng cùng nhau cạnh tranh. Nói một câu có vẻ bừa bãi, tôi tung hoành ở Trung Nguyên, thật sự không tìm được đối thủ.

- Trung Nguyên quật khởi không phải là chuyện của mình Giang Bắc chúng tôi, nếu không có cạnh tranh dữ dội sẽ không có động lực, ha ha.

Túc Nhất Tiêu cười ha hả, có chút hương vị coi thường thiên hạ. Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Anh đã đủ cuồng vọng rồi, nếu trung ương cho tôi cơ hội thì tôi sẽ không làm anh thất vọng. Giang Bắc các anh cũng không phải không có nhược điểm, chú ý thế tiến quá mạnh, sẽ sinh chuyện.

Túc Nhất Tiêu nhấp một ngụm rượu rất titnh tế, Chiêm Hồng Quế ở bên cạnh mỉm cười nhìn Túc Nhất Tiêu nói:

- Chủ tịch Túc của chúng ta bây giừo có vẻ rất đắc chí, đáng tiếc điều kiện tỉnh Tuy Viễn chúng tôi không so sánh được với Giang Bắc, nếu không tôi cũng có tâm muốn so sánh với Giang Bắc một lần.

Túc Nhất Tiêu nghiêm mặt nói:

- Chủ tịch Chiêm cũng đừng nên nói như vậy, anh là cán bộ có tư cách, đức cao vọng trọng, kinh nghiệm phong phú, tôi nào so sánh được? Tôi cũng chỉ có thể so với Trương Thanh Vân, tiềm lục của cậu ấy là vô hạn, tôi cũng muốn xem bản lĩnh giữa tôi và cậu ấy có bao nhiêu khác biệt.

Trương Thanh Vân chậm rãi lắc đầu nói:

-Anh Chiêm, anh cũng đừng nghe những lời quái quỷ của anh Túc, những năm nay nói lãnh đạo đức cao vọng trọng kinh nghiêm phong phú chính là thầm nói anh không theo kịp thời đại. Anh xem người này từ ủy ban cải cách xuống Giang Bắc chưa được bao lâu, bây giờ đã thành tinh, còn dám nói ra những lời không tôn trọng cán bộ lão thành.

Chiêm Hồng Quế có chút sững sốt, sau đó hắn cười phá lên ha hả:

- Tốt, hay cho Túc Nhất Tiêu anh, tôi muốn nhìn xem anh có bao nhiêu bản lĩnh. Tuy Tuy Viễn tôi kém Giang Bắc, nhưng nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng liều mạng già so với anh.

- Tuy tổng sản lượng kinh tế của Tuy Viễn chúng tôi không sánh được với Giang Bắc, nhưng chúng tôi cũng có vài phương diện phát triển khá tốt. Trương Thanh Vân cậu làm trung tâm, lần sau gặp lại, chúng ta nhất định phải thống kê các số liệu của Giang Bắc và Tuy Viễn, cũng thuận tiện xem xét, co phải tôi già rồi hay không. Nếu thật sự là như vậy thì tôi sớm cáo lão về quê nhường vị trí cho các cán bộ trẻ.

- Thanh Vân này, cậu đúng là có tài châm ngòi ly gián.

Túc Nhất Tiêu tức giận nói, tuy hắn nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm nghĩ về Chiêm Hồng Quế. Trước kia Chiêm Hồng Quế nổi tiếng ở Tấn Đông, đây là người liều mạng công tác, trước nay dám đánh dám tiến, không sợ khó khăn, gặp núi mở đường, gặp nước đắp đập, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Túc Nhất Tiêu cũng rất bội phục Chiêm Hồng Quế, hắn và Chiêm Hồng Quế đều là cán bộ tây bắc, tất nhiên hắn hiểu rõ bản lĩnh của đối phương. Bây giờ hai người đều là lãnh đạo tỉnh, Túc Nhất Tiêu tuy tâm cao khí ngạo cũng sẽ không ép được Chiêm Hồng Quế.

Trương Thanh Vân thấy Chiêm Hồng Quế và Túc Nhất Tiêu cấu véo nhau thì lặng lẽ cạn sạch rượu trong ly, rượu mạnh vào bụng vẫn không làm hắn kìm nén được những xao động. Lời nói của Túc Nhất Tiêu làm hắn phải suy nghĩ, tranh giành xem ai là anh hùng Trung Nguyên sao? Túc Nhất Tiêu là cán bộ tài hoa tuyệt vời, đây là một đối thủ tốt, nếu hai người đều ở Trung Nguyên, chắc chắn sẽ có một tình cảnh long tranh hổ đấu