- Chủ tịch Mã... ...
Trương Thanh Vân lại mở miệng, đây là lần thứ tư hắn điểm danh, vẻ mặt vị chủ tịch Mã chợt biến đổi xấu. Không đợi Trương Thanh Vân tiếp tục mở miệng, chủ tịch Mã đã nói:
- Vấn đề của chúng tôi có tồn tại, chúng tôi tình nguyện hợp tác với tổ giám sát của bộ thương mại.
Trương Thanh Vân híp mắt, hội nghị hôm nay đã có thể kết thúc. Khi sự thật bày ra trước mắt thì không ai dám nói dối, Liêu Đông có vấn đề hay không, có bao nhiêu vấn đề, trong lòng người ngồi đây biết rất rõ.
Trương Thanh Vân là người mù kẻ điếc ở Liêu Đông nhưng Liêu Tây và Mạc Bắc lại có thể ép chết Liêu Đông, lúc này Liêu Đông căn bản không có dũng khí đối mặt với tổ giám sát đến từ Liêu Tây và Mạc Bắc. Vì vậy bọn họ đối mặt với những lời chất vấn không chút lưu tình của Trương Thanh Vân, chỉ có thể nói lời hàm hồ, cũng trực tiếp yếu thế như chủ tịch Mã. Đến lúc này bọn họ mới chính thức xem Trương Thanh Vân là lãnh đạo trung ương.
Xem ra có phải là lãnh đạo hay không thì phải xem vào thực lực, Trương Thanh Vân có thể nắm được bọn họ, hắn sẽ là lãnh đạo. Nếu hắn không nắm được bọn họ, như vậy chỉ là lãnh đạo trên miệng. Khoảng thời gian trước nào có ai để ý đến một vị bộ trưởng Trương bộ thương mại ở trong khách sạn Xuân Thành?
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều biết mình phạm phải sai lầm lớn, nếu sớm biết như thế thì bọn họ đã chủ động hơn rất nhiều. Đường đường là một phó chủ tịch tỉnh mà bị điểm danh trực tiếp ở hội nghị, tất nhiên sẽ mất mặt mũi, nhưng nếu kiểm tra thì sẽ bộc lộ ra những vấn đề còn lớn hơn ở trong khối công tác được phân công quản lý, đây rõ ràng là đả kích rất lớn với con đường làm quan.
Cũng may Trương Thanh Vân còn chừa lại một con đường sống, cũng không ép người vào chỗ chết. Dưới tình huống này nếu không phối hợp, như vậy thật sự không biết thức thời.
Trương Thanh Vân là lãnh đạo bộ thương mại đến Liêu Đông, ban ngành Liêu Đông đã vô lễ trước, tất nhiên hắn sẽ không nể mặt bọn họ làm gì. Bây giờ nhìn lại thủ đoạn của Trương Thanh Vân, đây là một người mạnh mẽ cay nghiệt, không ai dám hoài nghi, nếu thật sự tích cực với đối phương, không biết Liêu Đông có bị lật ngược lên hay không.
Hội nghị trở nên như vậy thì vẻ mặt phó bí thư, thay mặt chủ tịch tỉnh Hàn Liên Thành trở nên cực kỳ khó coi. Trương Thanh Vân đáng lý có thể bắt đầu hỏi từ hắn, nhưng Trương Thanh Vân không làm như vậy. Nhìn qua có vẻ nể mặt Hàn Liên Thành, thực chất làm cho hắn không biết để mặt đi đâu.
Trương Thanh Vân hỏi bốn vị phó chủ tịch, không người nào dám chính diện trả lời vấn đề, điều này thực tế đã cho Hàn Liên Thành bốn tát. Vì đây đề là những công tác thống nhất dưới sự lãnh đạo của hắn, bây giờ ngay cả lãnh đạo được phân công quản lý cũng ói rõ ràng, một vị thay mặt chủ tịch như hắn còn mặt mũi nữa sao?
Nhưng Hàn Liên Thành có mất mặt cũng phải chịu đựng, hắn khó thể chống lại lá bài trên tay Trương Thanh Vân. Đừng nói là Hàn Liên Thành, bây giờ ngay cả bí thư tỉnh ủy Vương Hàn Xử cũng phải chịu thua mới xong chuyện. Trương Thanh Vân hôm nay mở hội nghị rõ ràng mượn đề tài của người để nói chuyện của mình, để lập uy.
- Anh Hàn.
Trương Thanh Vân quay sang nói với Hàn Liên Thành, khóe miệng hắn kéo ra tạo nên nụ cười:
- Anh cũng thấy rồi đấy, những biểu hiện của các vị ngồi đây đã chứng minh Liêu Đông chúng ta không phải mảnh đất sạch. Thực tế theo những gì tôi được biết thì vấn đề Liêu Đông thậm chí còn mạnh hơn cả Liêu Tây và Mạc Bắc, vì thận trọng, anh xem thế này có được không?
- Bây giờ ban ngành Liêu Đông các anh tự đưa ra kế hoạch kiểm tra lại, cá nhân tôi tin tưởng đầy đủ vào sự giác ngộ của ban ngành Liêu Đông. Tôi cũng tin tất cả vấn đề đều có thể được ban ngành Liêu Đông giải quyết tốt đẹp.
- Chỉ cần kế hoạch của các anh thỏa đáng, hơn nữa sẽ có tác dụng quyêt định trong quá trình giải quyết vấn đề, như vậy chúng tôi sẽ không phái các đồng chí Liêu Tây và Mạc Bắc đến giám sát, anh thấy sao?
Khóe miệng Hàn Liên Thành chợt co rút, hắn liên tục xưng vâng nhưng trong lòng càng nghiêm nghị. Trương Thanh Vân là người nắm quyền chủ động một cách tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng chừa ra một con đường, ném quả bóng cao su cho ban ngành Liêu Đông. Chiêu này quá đẹp, vấn đề Liêu Đông do ban ngành Liêu Đông giải quyết, quá trình này tuyệt đối là khảo nghiệm với toàn bộ ban ngành.
Hơn nữa phương pháp giải quyết vấn đề như vậy là tương đối bình thản, không đến mức sinh loạn. Quan trọng là thông qua phương pháp giải quyết vấn đề sẽ chậm rãi điều chỉnh ban ngành Liêu Đông.
Trương Thanh Vân nói ra ý kiến với Hàn Liên Thành, thật ra cũng không muốn Hàn Liên Thành có câu trả lời thuyết phục, hắn nói những lời này chĩa về phía bí thư Vương Hàn Xử. Trước đó bí thư Vương Hàn Xử dám đưa ra phát biểu ngông cuồng, đã nói chỉ cần Trương Thanh Vân kiểm tra ra vấn đề, lão nhất định sẽ giúp đỡ.
Bây giờ Trương Thanh Vân vẫn chưa kiểm tra được vấn đề nhưng Vương Hàn Xử lại không thể không giúp, không thể không ủng hộ. Trước đó Vương Hàn Xử phát biểu ngông cuồng cũng không ngờ Trương Thanh Vân sẽ có thủ đoạn lợi hại như lúc này, bây giờ Trương Thanh Vân nắm thế chủ đạo tuyệt đối, để xem Vương Hàn Xử ứng phó thế nào?
Tin tức truyền đi rất nhanh, Trương Thanh Vân triệu tập lãnh đạo chủ yếu của khối chính quyền Liêu Đông thông báo về quá trình giám sát đã được truyền đi khắp ba tỉnh phương bắc. Những câu hỏi chất vấn với các phó chủ tịch ban ngành Liêu Đông trên hội nghị cũng nhanh chóng được tô điểm thành sắc thái truyền kỳ.
Trong miệng mọi người, Trương Thanh Vân giống như khâm sai đại thần năm xưa, hắn cầm trong tay Thượng Phương Bảo Kiếm, uy phong lẫm liệt chất vấn đám đầu sỏ Liêu Đông, đẻ bọn họ phải nói ra tất cả. Những tình tiết như vậy được dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt, tất nhiên hình tượng của Trương Thanh Vân sẽ càng được miêu tả như khâm sai đại thần.
Còn có một tin tức lưu truyền thần kỳ hơn, nói Trương Thanh Vân ra lệnh cho Vương Hàn Xử, quy định cho bí thư một thời gian, nếu trong thời gian đó công tác ở Liêu Đông còn chưa được cải thiện, như vậy mũ ô sa của Vương Hàn Xử cũng rơi rụng... ....
Những tin đồn này nhanh chóng bùng ra ở ba tỉnh phương bắc, dù đám người trong thể chế thấy những tin đồn này quá hoang đường, nhưng có một vấn đề được khẳng định, đó là Trương Thanh Vân chắc chắn nổi giận ở Liêu Đông. Bây giờ phải xem Vương Hàn Xử ở Liêu Đông tiếp chiêu thế nào.
Biệt thự Vương Hàn Xử, nhìn xuyên qua cửa sổ phòng tiếp khách trong biệt thự có thể thấy thành phố Xuân Thành như đang ngủ say, mùa đông hiu quạnh không có chút dấu hiệu động tình.
Vương Hàn Xử nâng ly cà phê nhấp một ngụm, một hương vị đắng chát chảy xuống cổ họng, hai hàng chân mày cay lại giống như có một cảm giác bức bối khó gỡ. Ngồi dưới tay lão là thay mặt chủ tịch Hàn Liên Thành, tình huống hai lãnh đạo Liêu Đông đối mặt là rất hiếm thấy, hôm nay cả hai chạm trán rõ ràng có vấn đề cần thương lượng.
- Anh Hàn, xem ra trước kia anh kiên trì là đúng, tôi thật sự đã dung túng cán bộ, lần này trung ương có quyết tâm rất lớn. Xem ra tôi cần phải dừng cương trước bờ vực.
Vương Hàn Xử chậm rãi mở miệng nói.
Hàn Liên Thành không nói lời nào, hắn rất quen thuộc tình huống ở Liêu Đông, ở đây có rất nhiều cựu chiến binh đã đến tuổi mà chưa muốn nghỉ ngơi, trong hội nghị hiệp thương chính trị có rất nhiều lão đồng chí còn muốn tiếp tục phát huy lực ảnh hưởng.
Những cán bộ lão thành ở Liêu Đông luôn có căn cơ, những người này không an phận đã tạo nên áp lực không nhỏ cho lãnh đạo còn đương quyền. Hàn Liên Thành vì thế mà kiên quyết đấu tranh, cũng không ngờ khi động vào lại bị chụp mũ không tôn trọng cán bộ lãnh đạo lão thành, không đoàn kết, đắc tội nhiều người, vì vậy không được thông qua ở đại hội đại biểu nhân dân.
Tất nhiên trong những vấn đề này cũng có nguyên nhân liên quan đến Vương Hàn Xử, trước nay lão luôn tôn trọng cán bộ lão thành, hoặc có thể nói là dung túng. Lão không tích cực giúp đỡ Hàn Liên Thành, vì vậy đây mới là nguyên nhân thật sự đưa đến cục diện khó xử của Hàn Liên Thành.
Hàn Liên Thành bây giờ tiếp tục là thay mặt chủ tịch tỉnh, điều này càng làm cho những người kia giành được thắng lợi mà kiêu ngạo, đây cũng chính là vấn đề mà Vương Hàn Xử không tính đến. Trước đó Vương Hàn Xử cũng muốn chỉnh đốn, nhưng tính cách của lão lại không muốn cho người ngoài xen vào.
Vì vậy Vương Hàn Xử cực kỳ phản cảm với hành trình đến Liêu Đông của Trương Thanh Vân, đây cũng là nguyên nhân mà lão trở nên ngông cuồng bướng bỉnh. Lão nghĩ rằng chính mình sẽ chậm rãi khui ra vấn đề và giải quyết rốt ráo.
Nhưng Vương Hàn Xử đánh giá thấp quyết tâm của trung ương, vấn đề Liêu Đông không còn là vấn đề của riêng Liêu Đông, còn có cả sự liên lụy của bộ và ủy ban trung ương. Trung ương quyết tâm xử lý gọn gàng vấn đề, nào có cơ hội cho Vương Hàn Xử quấy nhiễu?
Điều làm cho Vương Hàn Xử không ngờ chính là sự mạnh mẽ của Trương Thanh Vân, khi lão nghe nói Trương Thanh Vân chỉ mang bảy tám người đến Liêu Đông thì đã cảm thấy đây là chuyện đùa. Liêu Đông là tỉnh thế nào? Vài người đến cưỡi ngựa xem hoa cũng không đủ.
Tất nhiên Vương Hàn Xử có thể thấy rõ tính toán của Trương Thanh Vân, hắn muốn lợi dụng ban ngành Liêu Đông để mở rộng công tác. Nhưng Vương Hàn Xử thân là bí thư tỉnh ủy, bọn họ Liêu Đông có vấn đề sao lão lại cho người khác thấy?
Vì vậy Trương Thanh Vân đến và Vương Hàn Xử quyết định không giúp, nhưng lão đâu ngờ Trương Thanh Vân lại có thần thông và quyết đoán như vậy?
Trương Thanh Vân không thể bắt tay vào công tác Liêu Đông, vì vậy hắn chuyển sang ba tỉnh phương bắc, lợi dụng sự tranh chấp của ba tỉnh mà dần đưa ra cục diện tổ giám sát của hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc tiến vào Liêu Đông.
Tuy đến bây giờ Trương Thanh Vân vẫn khống chế cục diện, nhưng tất cả những gì xảy ra ở Liêu Tây và Mạc Bắc đã nói rõ vấn đề. Không ai có thể nghi ngờ Liêu Đông chống lại được sự kiểm tra của Liêu Tây và Mạc Bắc, trong đó có cả Vương Hàn Xử.
Vương Hàn Xử là bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, lão đã sớm biết những vấn đề tồn tại ở Liêu Đông, nhưng rốt cuộc vấn đề nghiêm trọng thế nào thì lão cũng không rõ ràng. Không biết vì sao mà lần này lão tin vấn đề ở Liêu Đông là không nhỏ, lão luôn tin vào cảm giác của mình.
- Anh Hàn, xem ra chúng ta cần tìm sự hỗ trợ từ bí thư Chử, anh ấy là cán bộ Hoa Đông, cũng là người năm xưa được bí thư Tần đưa ra ngoài, cũng xem như cùng dòng với Trương Thanh Vân.
- Nói ra cũng xấu hổ, tôi tiếp nhận trọng trách của bí thư Chử và cảm thấy làm rất tốt, không biết là kém quá xa, ít nhất cũng kém yêu cầu của trung ương... ....
Vương Hàn Xử lại nói.
Bí thư Chử trong miệng Vương Hàn Xử chính là Chử Ngụy Cường, trước đó Chử Ngụy Cường rời khỏi Hoa Đông làm bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, bây giờ đã được điều lên bộ tuyên truyền. Vương Hàn Xử và Chử Ngụy Cường thật ra tiếp xúc không sâu, nhưng bây giờ lão không biết phải làm sao để hòa hoãn quan hệ với Trương Thanh Vân, vì vậy cũng chỉ biết tìm người hòa giải mà thôi