Trương Thanh Vân và Cảnh Sương liên tục xuyên quan đám người, hai người tay nắm tay, thỉnh thoảng dừng lại trước những quán cóc ven đường nhấm nháp vài món đặc sản Ung Bình. Tuy thời tiết rất nóng nhưng hai người đều rất hào hứng.
Đối với Trương Thanh Vân thì rõ ràng đây là khoảng thời gian thả lỏng đầu tiên từ khi hắn tiến vào trong huyện ủy Ung Bình. Đã qua nửa năm phấn đấu khổ sở, cuối cùng hắn đã đứng vững chân trong huyện ủy, đã không còn cảm giác là một người đứng ngoài rìa. Lúc này tất cả cán bộ cao thấp, tất cả đồng nhiệp trong xã thị trấn, tất cả các ban ngành đều đã tiếp nhận sự tồn tại của Trương Thanh Vân, vẻ mặt mọi người bàn bạc với hắn đều khác biệt hẳn so với trước đây.
- Thanh Vân, ăn đi anh!
Cảnh Sương đưa ra một xâu khoai tây rồi cười nói. Chính nàng đã tự thưởng cho mình một miếng, nàng đang ăn rất say mê, cặp môi tinh xảo khẽ mấp máy, xinh đẹp mê người.
Trương Thanh Vân nhận lấy xâu khoai tây, hắn cắn vào một miếng, cảm giác thơm giòn ngon miệng bùng lên, vì vậy liên tục gật đầu khen ngon.
- Thanh Vân, chúng mình sang cửa hàng của Gia Gia, chắc hôm nay nàng làm ăn rất khấm khá.
Cảnh Sương dùng giọng nũng nịu nói.
Trương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, hắn cũng không muốn bị Ngải Gia lôi kéo làm ăn buôn bán. Trương Thanh Vân hắn là một chủ nhiệm nhưng rõ ràng cũng không có uy trước mặt Ngải Gia.
- Đúng rồi, không phải em có cổ phần trong hai cửa hàng ở trên đường này sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
Cảnh Sương nở nụ cười mê người, hàng bĩu môi về phía đầu phố. Trương Thanh Vân giương mắt nhìn lên, đầu phố có một tấm biển quảng cáo rất lớn, trên mặt biển quảng cáo là logo của nhãn hiệu thời trang Qipai*.
- Thế nào, cũng không tệ đấy chứ? Em thuê cho một người em gái nhưng hình như cũng sắp chuyển nhượng lại, nếu không có gì thì chúng ta có thể đến đấy xem, đồng thời cũng chọn cho anh vài bộ quần áo.
Trương Thanh Vân gật đầu, Qipai cũng là một nhãn hiệu thời trang cao cấp đối với một huyện vùng núi. Hơn nữa thời điểm này cũng là lúc mà Qipai đang phát triển mạnh, giá cả cũng tương đối cao, cũng rất thịnh hành.
Cửa hàng mà Cảnh Sương có hùn vốn cũng khá lớn, khoảng hơn hai trăm mét vuông, đá lát nền đều là cẩm thạch, cực kỳ rạng rỡ. Trên nền tường được dùng xi măng cách điệu đủ màu sắc tạo nên sự đối lập với đá cẩm thạch dưới nền đất, không gian làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
- Chào chị Sương, chị Hà đang ở trên lầu, em sẽ lập tức đi gọi chị ấy xuống ngay.
Khi Cảnh Sương và Trương Thanh Vân vừa mới đến cửa thì một nhân viên phục vụ đứng bên trong đã nhận ra nàng rồi vội vàng dùng giọng khách khí nói.
Cảnh Sương phất phất tay:
- Thôi khỏi, tôi chỉ tùy tiện đến xem, không cần quấy rầy.
Trương Thanh Vân và Cảnh Sương vào trong shop quần áo, tâm thần cũng đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Lúc này máy điều hòa trong tiệm đã ngăn cách thời tiết nóng bức ở bên ngoài, trong tiệm cũng có rất nhiều người, nhưng vì diện tích khá lớn mà ngược lại cũng không có vẻ chen chúc. Hai người cũng không vội mua sắm, Cảnh Sương dẫn theo Trương Thanh Vân đi dạo khắp bốn phía, nàng liên tục giới thiệu các tình huống với Trương Thanh Vân giống như một nữ doanh nhân.
- Được rồi, được rồi, A Sương, anh đã biết rõ. Dù em có giới thiệu thế nào thì anh cũng không thể thuê nổi một mặt tiền cửa hàng thế này cho em. Nếu lần sau em thích thì nói chuyện với Ngải Gia, hai chị em nói chuyện với nhau sẽ thích hợp hơn.
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Cảnh Sương liếc xéo Trương Thanh Vân, nàng ôm lấy cánh tay rồi nhéo hắn thật mạnh. Trương Thanh Vân đau đến mức trợn mắt há mồm, hắn muốn mở miệng phản kháng nhưng đột nhiên bên cạnh bùng lên mùi hương.
- Ui da, A Sương à, thế nào? Trở thành bà chủ lớn thì không thèm nhìn chị em nữa sao?
Trương Thanh Vân quay đầu lại nhìn, một cô gái ăn mặc khá đẹp đang mỉm cười đi về phía bên này. Bộ dạng của cô gái rất tuyệt, mặt trái xoan, lông mi đậm, dáng người thon gầy, cũng có vài phần sắc đẹp. Nhưng cô gái này ăn mặc không thích hợp, thời tiết nóng hừng hực mà mặc một bộ váy đỏ, điều này làm người khác cảm thấy chướng mắt.
Cảnh Sương khẽ nhíu mày nhưng sau đó lại cười nói:
- Tôi thấy chị làm ăn bận rộn nên cũng cảm thấy xấu hổ khi quấy rầy, sợ làm phiền đến lúc làm ăn.
Cảnh Sương lập tức xoay về phía Trương Thanh Vân dùng giọng có chút mất tự nhiên nói:
- Thanh Vân, đây là Ôn Hà, là bà chủ của cửa hàng này.
- À, tôi còn tưởng vì sao, hóa ra là có bạn trai. Anh bạn này còn khá trẻ, hình như còn nhỏ tuổi hơn cả chị?
Ôn Hà cười nói, ánh mắt nàng lập tức xoay chuyển nhìn về phía Trương Thanh Vân, rõ ràng nàng hoài nghi Trương Thanh Vân là dân đào mỏ chuyên nghiệp.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn cũng biết rõ gia thế của Cảnh Sương. Cha Cảnh Sương đã mất từ rất sớm, khi nàng còn bé thì gia cảnh cũng không tốt lắm. Năm trước mẹ Cảnh Sương cũng qua đời, lúc này trong nhà chỉ còn lại hai chị em.
Trương Thanh Vân nghĩ rằng Ôn Hà trước đây chắc chắn cũng không kém Cảnh Sương, nhưng phụ nữ thường hay ghen tị, chắc chắn vì Cảnh Sương làm ăn thành công, Ôn Hà lại mở cửa hàng quần áo, tâm lý cảm thấy có chút không công bằng nên mở lời như vậy.
Cảnh Sương thấy đàn ông của mình bị người ta khinh thường thì cảm thấy rất tức giận, nàng dùng ánh mắt bực bội nhìn Ôn Hà rồi nói với Trương Thanh Vân:
- Thanh Vân, chúng ta đi thôi.
Vẻ mặt Cảnh Sương rất khó coi.
- Sao vậy? Nói đi là đi ngay sao? Chị em chúng ta lâu ngày gặp mặt, dù sao cũng phải nói chuyện đôi chút, chẳng lẽ lại không nể mặt như vậy?
Ôn Hà trở nên cực kỳ đắc ý, nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân nói:
- Anh bạn trẻ, anh nói đi, tôi và A Sương là chị em với nhau đấy nhé, ở cùng với nàng nhiều năm cũng rút được rất nhiều kinh nghiệm.
- Cô... ....
Vẻ mặt Cảnh Sương lập tức biến đổi, Trương Thanh Vân vội vàng vỗ vào lưng tỏ ý bảo nàng bình tĩnh. Trước mặt mọi người mà cùng đấu khẩu với loại phụ nữ thế này chỉ mang đến hậu quả hạ thấp nhân phẩm chính mình.
- Cửa hàng của chị làm ăn bề bộn, chúng tôi cũng không muốn quấy rầy, sau này sẽ đến xin phép làm phiền.
Trương Thanh Vân nở một nụ cười lạnh lùng, hắn nói.
- Đừng vội, đừng vội, những chuyện nhỏ nhặt đã giao cho nhân viên đi làm hết rồi, bây giờ cũng khá rãnh rổi. Anh bạn trẻ, hiếm khi anh và A Sương đến đây chơi, dù thế nào tôi cũng phải tận tình chủ nhân, chúng ta đi ra ngoài ăn khuya nhé.
Ôn Hà liên tục nói, nàng tiếp tục nhìn sang Cảnh Sương rồi nói:
- Hai người đợi một lát, A Sương, để tôi gọi bạn trai đến tham gia cho vui. Anh chàng ma quỷ kia, từ lúc tôi làm người yêu của anh ấy thì liên tục bắt tôi nghĩ làm. Anh ấy nói tôi nên bán cửa hàng này, nói lợi nhuận không được nhiều, tôi cũng đang do dự.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải nở nụ cười, thì ra người phụ nữ này muốn so sánh người yêu với Cảnh Sương. Rõ ràng đây là loại người ăn no không có việc gì làm, những sự việc buồn chán thế này cũng nghĩ ra được.
- Chúng ta sẽ đến dùng cơm ở Thải Nhã Hiên, các người còn khách khí làm gì? Xe đã chạy đến đầu đường, chúng ta đi thôi.
Ôn Hà nói như súng liên thanh, nàng nói xong vội vàng kéo tay Cảnh Sương. Lúc này Cảnh Sương khẽ vùng vẫy, Trương Thanh Vân lại vội vàng nói:
- Nếu tiểu thư Ôn đã có thành ý như vậy thì chúng ta cũng nên đi theo. Anh cũng chưa từng đến Thải Nhã Hiên.
- Thật vậy sao? A Sương, anh bạn trẻ này rất thông tình đạt lý, chẳng phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Cậu còn khách khí với tôi làm gì?
Ôn Hà lập tức dùng ánh mắt đắc ý nhìn Trương Thanh Vân:
- Đi đến Thải Nhã Hiên thì chị sẽ cho cậu được nếm thử cơm tây, chậc chậc, rất ngon đấy nhé.
- Phụt!
Trương Thanh Vân thiếu chút nữa đã cười thành tiếng, hắn phải cố nhịn cười rồi nghiêm mặt nói:
- Vậy thì quá tốt, nhưng...Cái kia...Chị Ôn, chị phải thay đổi quần áo mới được, cách ăn mặc của chị làm người ta tưởng là nhân viên phòng cháy chữa cháy... ....
- Xì!
Cảnh Sương chợt cười thành tiếng, nàng làm mặt quỷ với Trương Thanh Vân, tâm tình của nàng trở nên vui sướng, những hờn dỗi tích góp nãy giờ đã hoàn toàn biến mất.