Nghĩa địa công cộng Chung Sơn, dù khí trời Hoa Đông thường ẩm ướt nhưng lúc này thời tiết vẫn rét đậm nên rất khô ráo, Trương Thanh Vân cùng cảnh vệ Mao Khiêm đến đây từ biệt với bí thư Tần Vệ Quốc.
Trong gió rét thấu xương, trời đất như cang thêm hiu quạnh, vì vậy mà khu mộ địa có vẻ rất trầm lặng. Trương Thanh Vân khẽ đặt bó hoa xuống trước bia mộ Tần Vệ Quốc, ánh mắt hắn nhìn lên di ảnh của bí thư.
Trương Thanh Vân vô thức nắm chặt tay mình, lúc bí thư hấp hối hắn còn đứng bên cạnh nắm tay, lúc này giống như vẫn còn cảm nhận được độ ấm trên bàn tay bí thư.
Tần Vệ Quốc đến thời khắc cuối cùng vẫn không yên lòng về Hoa Đông, đặc biệt là lo lắng cho cán bộ phái Hoa Đông. Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được tiếc nuối rất sâu của bí thư. Bí thư đã nói rõ với Trương Thanh Vân, nên xem xét vào vấn đề nhân tài, thực tế là hy vọng hắn có khuynh hướng trong vấn đề sử dụng nhân tài Hoa Đông.
Thật ra đây căn bản không cần Tần Vệ Quốc nhắc nhở, Trương Thanh Vân công tác nhiều năm ở Hoa Đông, hắn đã sớm biết rõ tình cảnh từ trên xuống dưới. Hơn nữa hắn cũng có thành viên tổ chức của mình ở Hoa Đông, vì vậy dù rời khỏi Hoa Đông nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn tồn tại.
Bây giờ trưởng phòng tổ chức Hoa Đông là Giang Hán Thanh, bí thư thị ủy Hoài Dương là Mã Vị Nhiên, chủ tịch thành phố Hoài Dương là Vạn Chính Trị, đây đều là người của Trương Thanh Vân. Ba người bọn họ đều có cấp phó bộ, hơn nữa còn có một người là thường ủy tỉnh ủy, lực lượng này là không nhỏ.
Còn cán bộ cấp phòng bên dưới, người của Trương Thanh Vân là vô số, hơn nữa trong số cán bộ đến Trung Nguyên rèn luyện ít nhiều cũng có quan hệ với hắn. Vì vậy dù hắn về thủ đô thì thế lực Trương phái vẫn khó thể bỏ qua ở Hoa Đông.
Vì vậy xét trên ý nghĩa này, tất nhiên sẽ có người sử dụng cán bộ phái Hoa Đông, vấn đề mà Tần Vệ Quốc không yên lòng, Trương Thanh Vân tin mình có năng lực giải quyết.
Trương Thanh Vân cũng không lo lắng vì tương lai của Hoa Đông, dù sao trung ương cũng coi trọng sự phát triển của Hoa Đông. Trong quá trình coi trọng của trung ương thì dù là Ngô Ngôn Pháp hay Tả Quân Dân đều là lãnh đạo có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần có bọn họ cầm lái Hoa Đông, như vậy tương lai sẽ không cần lo lắng.
Trương Thanh Vân đứng trước mộ Tần Vệ Quốc suy nghĩ ngàn vạn, tuy gió lạnh thấu xương nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, giống như không có cảm giác về sự tác động của thế giới bên ngoài. Trong lòng hắn biết rõ, lần này từ biệt không biết bao lâu sau mới có cơ hội.
Người làm quan, khi vị trí ngày càng cao thì khó thể thuộc về mình, chính mình muốn rút ra chút thời gian cũng không dễ dàng gì. Trương Thanh Vân rời khỏi Giang Nam nhiều năm mà mới chỉ về được một lần.
Còn huyện Ung Bình, Trương Thanh Vân cũng không biết đã bao năm chưa về. Người đi xa thường nhớ nhà, mỗi khi Trương Thanh Vân nằm mơ đều có lúc nhớ về khoảng thời gian ở Ung Bình, người và sự vật, tất cả đều không quá khúc chiết, nhưng quê hương và hương thân phụ lão, tất cả đều làm hắn cảm thấy thân thiết. Nhưng hắn lại thân bất do kỷ, không biết bao năm sau mới có cơ hội về thăm quê một lần... ....
Tình cảnh cũng giống như vậy, bây giờ nếu hắn vẫn còn công tác ở Hoa Đông, mỗi khi rút được chút thời gian vẫn có thể đến thăm viếng bí thư Tần. Nhưng nếu hắn rời khỏi Hoa Đông, như vậy nơi này chỉ sẽ có thể xuất hiện trong giấc mộng mà thôi.
Đôi khi Trương Thanh Vân là người rất cảm tính, hắn rất nhớ Hoa Đông, vì trong những năm này công tác ở đây, hắn đã coi mình là một phần tử của Hoa Đông. Hắn đối với mảnh đất này, đối với con người nơi đây giống như chú định là khó thể dứt bỏ.
Mà trong những con người nơi đây, Tần Vệ Quốc rõ ràng là một tồn tại mạnh mẽ. Đối với Trương Thanh Vân thì Tần Vệ Quốc là lãnh đạo, là thầy, là trưởng bối. Tần Vệ Quốc có thể nói là một chính trị gia kiệt xuất, Trương Thanh Vân thu hoạch được rất nhiều thứ trên người bí thư, một lời khó thể nói hết.
Mà thu hoạch lớn nhất của Trương Thanh Vân chính là sự chuyên nghiệp và cố chấp của Tần Vệ Quốc, thế đạo này có rất nhiều quan viên ngồi không ăn cơm, có quá nhiều cán bộ được chăng hay chớ, có quá nhiều người chỉ vì thỏa mãn tư dục của bản thân.
Nhưng Tần Vệ Quốc không phải như vậy, tất cả tâm huyết của bí thư đều đổ dồn lên Hoa Đông, ông thật lòng quan tâm đến Hoa Đông. Hơn nữa ông luôn phấn đấu và thay đổi, dù đến khi bệnh nặng vẫn khó bỏ công tác.
Không thể nghi ngờ, sự nghiệp của Tần Vệ Quốc gắn liền với tính mạng, sự cố chấp phát ra từ sâu trong khung xương cũng chỉ có Tần Vệ Quốc mới giữ được.
Trước nay Trương Thanh Vân đều cho rằng một nhân vật vĩ đại cũng không được hoàn mỹ như sự miêu tả của sách vở. Giống như Tần Vệ Quốc, lão là người có nhiều căn bệnh, là người bao che khuyết điểm, cũng là người có tư tưởng chủ nghĩa đỉnh núi rất mạnh, tầm mắt cũng hẹp, đáng lý ra lão có thể bay đi rất cao nhưng vẫn gắng gượng ở lại Hoa Đông.
Tất cả những điều như trên đều là vấn đề của Tần Vệ Quốc, nhưng tất cả cũng khó thể che giấu hào quang của ông. Ngược lại, vì những vấn đề này tồn tại mà làm cho người ta cảm thấy thân thiết và chân thật, tuy không quá mạnh mẽ nhưng cũng đủ làm cho người ta phải khắc cốt ghi tâm.
Lúc này Trương Thanh Vân cảm thấy có đôi mắt nhìn mình, giọng nói và dáng điệu của Tần Vệ Quốc thường xuất hiện trong đầu hắn. Dù là một phương diện cố chấp hay ánh mắt hạn hẹp của bí thư, tất cả đều rất chân thật và quen thuộc, đây cũng chính là sức quyến rũ của Tần Vệ Quốc, dù bây giờ đã đi xa nhưng vẫn khắc ghi trong lòng những người ở lại... ....
- Bí thư Trương, bí thư Trương... ....
Trương Thanh Vân quay đầu, Phương Hàn ở bên cạnh đang chà xát hai tay, ánh mắt nhìn về phía sau. Khi Phương Hàn đang định nói chuyện thì Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhìn thấy Tả Quân Dân đang cầm một bó hoa tươi cùng cảnh vệ đi về phía bên này.
Trương Thanh Vân phất tay chào Tả Quân Dân, đối phương cũng gật đầu chào mà không nói gì, mãi đến khi lại gần, lão cung kính đặt hoa, yên lặng trước mộ vài phút, sau đó mới chậm rãi lui ra. Lúc này Trương Thanh Vân mới nói:
- Chào chủ nhiệm Tả, không ngờ anh lại đến nơi này, bây giờ thời tiết giá lạnh, đi một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Trương Thanh Vân không gọi Tả Quân Dân là chủ tịch tỉnh, hắn gọi đối phương là chủ nhiệm, tất nhiên sẽ thân thiết hơn. Tả Quân Dân híp mắt nhìn Trương Thanh Vân một lúc lâu rồi nói:
- Thanh Vân khá lắm, những năm trước khi cậu còn công tác ở ủy ban cải cách, tôi đã sớm biết cậu là nhân tài, hơn nữa cũng không phải là nhân tài bình thường, là nhân tài gặp mưa gió sẽ hóa rồng.
- Ha ha, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, những năm này cậu công tác rất tốt ở Hoa Đông.
Tả Quân Dân chỉ vào mộ bia Tần Vệ Quốc:
- Bí thư Tần không nhìn lầm người, anh ấy dùng tâm nuôi dưỡng cậu, cậu không để anh ấy thất vọng, đúng là không thất vọng.
Trương Thanh Vân liên tục khách khí, Tả Quân Dân khoát tay nói:
- Tôi đã sớm muốn đến tế bái đồng chí Tần Vệ Quốc, chẳng qua khó tìn được thời gian thích hợp, hôm nay biết cậu đến nên tôi cũng đến theo. Thanh Vân, tôi cũng không sợ cậu chê cười, trên phương diện công tác ở Hoa Đông, tôi còn phải hướng về cậu lĩnh giáo kinh nghiệm.
- Chủ nhiệm Tả cứ khách khí, lĩnh giáo kinh nghiệm thì không dám nhận, anh là lãnh đạo cũ của tôi, dù là lý lịch hay kinh nghiệm công tác đều phong phú hơn tôi rất nhiều. Hơn nữa trình độ của anh cũng cao vời, để tôi giúp đỡ anh công tác thì còn có thể gắng gượng.
Trương Thanh Vân nói.
Tả Quân Dân cười nói:
- Hai chúng ta đừng nên tiếp tục nói những lời như vậy. Nói thật với cậu, bây giờ hai mắt tôi tối đen, nhưng thời gian không đợi con người, tôi phải làm công tác, khiêu chiến không phải nhỏ.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, hắn hiểu ý của Tả Quân Dân. Lão cũng là người đa mưu túc trí, đến Hoa Đông thì tìm đến chính mình để được định vị, để nhanh chóng tìm được bước đột phá.
Bây giờ các thế lực ở Hoa Đông rất phức tạp, Tả Quân Dân cần phải có một vài hành động đột phá mới có yêu cầu chính xác tiếp theo. Lão đã thấy rõ, tuy Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn rất mạnh, đám người mà hắn gầy dựng vẫn còn ở lại, vì vậy sự giúp đỡ của hắn là cực kỳ quan trọng.
Dù sao trước kia Trương Thanh Vân cũng là cán bộ từ ủy ban cải cách trung ương đi ra, đã từng có quan hệ với Tả Quân Dân. Hôm nay Tả Quân Dân lại muốn đến tận nơi thỉnh giáo, Trương Thanh Vân rất khó từ chối.
Nếu từ chối không được thì sau đó Trương Thanh Vân và Tả Quân Dân bắt đầu bàn về tình huống Hoa Đông. Hai người vừa tản bộ vừa trò chuyện, Trương Thanh Vân hiểu rõ tình huống Hoa Đông như lòng bàn tay, mười thành phố, nơi nào có tình huống gì đều biết rất rõ.
Lúc đầu vẻ mặt Tả Quân Dân còn thoải mái, sau đó tương đối tập trung tinh thần, bộ dạng rất chăm chú. Rõ ràng lão đang cố gắng nhớ kỹ lời nói của Trương Thanh Vân, quan trọng là đang xem xét quan hệ con người của Trương Thanh Vân.
Tả Quân Dân mới đến Hoa Đông, nếu không mượn nhờ quan hệ con người của Trương Thanh Vân thì muốn đột phá công tác là không dễ dàng gì. Vì vậy khi Trương Thanh Vân nói ra những vấn đề này, lão nào dám chậm trễ?
Tả Quân Dân vừa cố gắng ghi nhớ lời nói của Trương Thanh Vân, vừa thầm nghĩ bước đi của mình quá sáng suốt. Khi lão thấy được tiệc tiễn chân rầm rộ của Trương Thanh Vân, lão nghĩ rằng Trương Thanh Vân có năng lượng kinh người ở Hoa Đông, vì vậy mới quyết định xin giúp đỡ.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Tả Quân Dân là rất đúng, hơn nữa lúc này lão càng hiểu nhiều và biết lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân còn mạnh hơn mình tưởng. Tả Quân Dân là nhân vật lợi hại, rất nhiều chuyện lão đã có ý nghĩ mơ hồ trong đầu, bây giờ Trương Thanh Vân phân tích rõ ràng, lão lập tức sắp xếp lại ý nghĩ, đồng thời những gì thấy gian nan cũng tươi sáng hơn.
- Thanh Vân, tôi cần phải cám ơn cậu, đúng là nghe vài lời của vua bằng đọc sách mười năm.
Tả Quân Dân cười nói, lão lại tiếp tục:
- Hai ngày sau tôi cũng phải về thủ đô, đến lúc đó chúng ta cùng dùng cơm. Cậu là chuyên gia ở Hoa Đông nhưng ở bộ và ủy ban trung ương thì tôi vẫn còn có chút tâm đắc, đến lúc đó tôi sẽ gọi đến hơn mười lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương, tất cả mọi người cùng nhau quen biết, đây cũng là một xúc tiến lớn cho công tác của chúng ta.
- Cám ơn, cảm ơn chủ nhiệm Tả, tôi biết chủ nhiệm rất lo lắng cho cấp dưới, co anh chỉ điểm, tôi tin mình sẽ nhất định dung nhập vào trong công tác... ....
Trương Thanh Vân chân thành nói.