Triệu Truyền mời Trương Thanh Vân dùng cơm, đúng lúc Túc Nhất Tiêu cũng có mặt ở thủ đô, hắn biết được tin tức Trương Thanh Vân điều động, tất nhiên sẽ muốn gặp mặt. Trương Thanh Vân cuối cùng quyết định tất cả tụ tập lại, địa điểm là khách sạn thủ đô. Công tác của hắn quá bề bộn, thời gian lại căng, những công tác xã giao khó bỏ, dù sao hắn cũng rời khỏi thủ đô vài năm, bây giờ lại quay về, cũng cần phải khơi thông các quan hệ cũ, cần đi nhiều đường với bạn bè. Công tác ở thủ đô, dù vị trí cao nhưng quan hệ không rộng là không được, Trương Thanh Vân có nhận thức rất sâu về vấn đề này.
Hơn nữa quan hệ giữa Túc Nhất Tiêu và Trương Thanh Vân là không tầm thường, hắn công tác rất tốt ở Trung Nguyên, đã dùng nhiều người của Trương Thanh Vân. Trước nay hai người thường có ăn ý, tuy không phải là minh hữu nhưng thực tế còn hơn cả minh hữu.
Trương Thanh Vân và Túc Nhất Tiêu quen biết nhau ở trường đảng trung ương, Túc Nhất Tiêu lớn tuổi hơn so với hắn, nhưng dù sao cũng là cán bộ trẻ, đồng thời trình độ bản thân cũng rất cao. Trương Thanh Vân rất bội phục về năng lực và trình độ của đối phương, hai người xem như quan hệ rất tốt.
Rõ ràng Triệu Truyền và Uông Phong cũng biết rõ Túc Nhất Tiêu, vì vậy cũng không cần Trương Thanh Vân phải giới thiệu, bọn họ đã có lời mời. Túc Nhất Tiêu cười ha hả nói:
- Thanh Vân luôn thừa nước đục thả câu, bảo là đưa tôi đi gặp hai đại nhân vật, tôi còn tưởng là ai, thì ra là Triệu tướng quân và giám đốc Uông. Thanh Vân nói không sai, tôi thật sự đã kính ngưỡng hai vị từ lâu, ha ha ha... ....
Lời nói của Túc Nhất Tiêu đã rất đủ khí khái, hắn là chủ tịch một tỉnh ở Trung Nguyên, Triệu gia và Uông gia lại có thế lực chủ yếu ở Trung Nguyên, bọn họ có thể chưa từng gặp mặt nhưng nhất định phải biết nhau.
Triệu Truyền bắt tay với Túc Nhất Tiêu, lão nói:
- Cậu em Thanh Vân này của tôi trước nay đều không phục người, nhưng cậu ấy lại thường xuyên nhắc đến một vị bạn học tài giỏi ở trường đảng, nói là chủ tịch Túc có năng lực rất mạnh, là nhân vật lợi hại.
- Ha ha, tôi vẫn muốn gặp anh, không ngờ hôm nay có thể gặp mặt ở đây.
Uông Phong cũng nói:
- Chủ tịch Túc, tôi cũng thường xuyên đến Giang Bắc, nhưng một chủ tịch như anh ngày đi ngàn dặm, vì vậy mà vẫn luôn vô duyên. Hôm nay Thanh Vân bắc cầu qua sông, chúng ta nhất định phải uống vài ly.
Túc Nhất Tiêu khoát tay nói:
- Hôm nay Thanh Vân là nhân vật chính, anh ấy là nhân vật chính. Không sợ hai anh chê cười, một là hôm nay tôi đến ăn của nhà giàu, hai cũng là tìm chút quan hệ xã hội. Sau này chúng tôi sẽ thường xuyên làm phiền bộ trưởng Thanh Vân, hôm nay coi như khai thông dòng chảy... ....
Ba người chào hỏi nhau rất khách khí giống như bạn bè lâu năm, biểu hiện của mọi người chân thành khó kiếm, mà cũng đúng là như vậy, đến cấp bậc của bọn họ thì phong cách giả nhân giả nghĩa và dối trá đã không còn thích hợp, hoặc có thể nói bọn họ phải làm sao cho tình cảnh thật sự chân thành. Phải biết rằng bốn người ngồi đây hôm nay, một người là phú hào, một người là chư hầu, một người cầm quân quyền, nhưng Trương Thanh Vân cũng có thể được coi là nhân vật có cương vị mấu chốt.
Bốn người thế này cùng ngồi một chỗ là không dễ dàng, phải biết rằng bốn người ngồi đây đều có rất nhiều nhân viên tùy tùng ở bên ngoài, dù ở một thủ đô có mật độ quan viên dày đặc thì bốn người có năng lượng thế này cũng hiếm gặp.
Túc Nhất Tiêu nói không sai, hôm nay nhân vật chính là Trương Thanh Vân. Triệu Truyền và Uông Phong đều là người thích rượu, Túc Nhất Tiêu tuy có hơi yếu nhưng cũng không kém bao nhiêu, mọi người rất cởi mở, nơi đây đều là bạn bè, cũng không tạo nên không khí cấp trên cấp dưới.
Vì như vậy mà mọi người càng thoải mái hơn, bình thường ai cũng đi dự tiệc cao cao tự đại, thường sẽ giữ thân phận, cho đến bây giờ chưa từng suồng sã. Nhưng hôm nay tất cả đều ném đi những cố kỵ, ai cũng uống rượu cực kỳ hăng hái.
Túc Nhất Tiêu uống khá nhiều và hay nói về chuyện Giang Bắc, điều này có thể thấy hắn gánh áp lực rất lớn. Giang Bắc cũng không phải một tỉnh phát đạt, những năm qua đã có hai lần thiên tai ập đến, vì vậy một chủ tịch tỉnh như Túc Nhất Tiêu phải cố gắng hết sức. Túc Nhất Tiêu nói:
- Thanh Vân, đại ân không thể nào dùng lời cảm tạ, những giúp đỡ của cậu sẽ được tôi ghi khắc trong lòng. Mà cũng không riêng gì tôi cảm tạ cậu, nhân dân Giang Bắc đều cảm tạ cậu.
- Khi cậu nhận chức ở bộ thương mại, tôi hy vọng cậu có thể bỏ chút thời gian thị sát Giang Bắc, tất nhiên tôi sẽ trải thảm đón chào. nói thật, cậu cũng là người hiểu về Trung Nguyên, bây giờ dù quốc gia đang rất quan tâm đến Trung Nguyên, nhưng bên trong Trung Nguyên thiếu cơ hội phát triển, muốn vung tay thì lại là gánh nặng đường xa, tôi và anh đều phải bỏ rất nhiều tinh lực thì sự nghiệp này mới thành được.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Chủ yếu là hai yếu tố, một là vấn đề quan niệm, muốn phát triển thì phải cất bước, phải thay đổi quan niệm, đây cũng là điểm hạch tâm. Vấn đề thứ hai chính là cơ chế thể chế, khối chính quyền có chịu thàn lập hoàn cảnh phát triển tốt đẹp hay không, đây cũng là vấn đề rât mấu chốt.
- Tôi biết bản lĩnh của anh, tôi tin anh cũng nhìn ra vấn đề, tất nhiên anh cũng biết, tôi rất xem trọng tương lai phát triển của Giang Bắc... ....
Túc Nhất Tiêu cười ha hả nhưng lại lắc đầu không nói một lời. Trương Thanh Vân cũng không tiếp tục dây dưa ở đề tài này, Túc Nhất Tiêu nói rất đúng, vấn đề Trung Nguyên rất phức tạp, dù nói thì đơn giản nhưng làm việc lại không dễ dàng.
Túc Nhất Tiêu là nhân tài nhưng vẫn còn thiếu thời gian ở Giang Bắc, trong các tỉnh Trung Nguyên nếu không đủ uy vọng mà muốn quán triệt ý chỉ của mình xuống tuyến dưới sẽ gặp phải khó khăn rất lớn. Rõ ràng Túc Nhất Tiêu cũng rơi vào tình cảnh như vậy.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Trương Thanh Vân, công tác ở Trung Nguyên, trước tiên không nên vội vã nắm việc mà phải dựng lên uy tín, thành lập các mối quan hệ khắp nơi, nếu không sẽ có người cản tay. Khi đó quy hoạch tốt thì sẽ có thể làm nên chuyện, cũng chính vì nguyên nhân này mà Trung Nguyên tạo ra khác biệt lớn với vùng duyên hải.
Triệu Truyền và Uông Phong nói nhiều về thành tích của Trương Thanh Vân những năm qua ở Hoa Đôn. Nói thật, hôm nay Uông Phong đến cũng làm Trương Thanh Vân bất ngờ, dù sao thời điểm trước đó Uông Sâm cũng thất bại quay về, sự việc này làm Uông gia mất mặt, hơn nữa dù là ai cũng thấy rõ sự việc có liên quan đến Trương Thanh Vân.
Sau khi sự việc xảy ra mà Uông Phong vẫn có thể cùng Triệu Truyền đến dự tiệc với Trương Thanh Vân, điều này cũng làm Trương Thanh Vân thay đổi cách nhìn.
Trương Thanh Vân cùng Uông Phong, Triệu Truyền và Túc Nhất Tiêu dùng cơm xong thì căn bản không có nghỉ ngơi, hắn lập tức chạy đến một khách sạn khác. Đám cán bộ cấp dưới của Trương Thanh Vân ở ủy ban cải cách biết lãnh đạo về thủ đô, bọn họ thúc đẩy Hoàng Diêu và Hầu Toản phải mời khách Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cũng chỉ còn cách cho Hoàng Diêu và Hầu Toản tổ chức hoạt động, hắn cũng cố gắng bớt chút thời gian đến cụng ly với mọi người. Bọn họ cũng biết lãnh đạo rất bận, vì vậy khi Trương Thanh Vân đến thì tiệc rượu đã rất sôi nổi, Trương Thanh Vân cũng định uống vài ly.
Nhưng khi chủ nhân chính thức đến thì đám người này cũng không muốn bỏ qua, sau khi dùng cơm xong thì có người đề nghị đi hát, Hầu Toản lại ồn ào giúp đỡ. Cuối cùng Trương Thanh Vân thấy chưa đến mười một giờ, vì vậy cũng đồng ý.
Những người tham gia bữa tiệc hôm nay phần lớn đều là nhân viên cục kỹ thuật cao năm xưa, bây giờ ai cũng có biến đổi. Hầu Toản là phó cục trưởng thường vụ cục vận hành, Hoàng Diêu đã sang nhận chức ở văn phòng quốc hội, bây giờ là cán bộ cấp phòng. Mà lên chức nhanh nhất chính là phó cục trưởng Mạc Lực Tuệ, bây giờ đã là bí thư thị ủy Liêu Hà tỉnh Liêu Đông, lần này hắn có cơ hội vào thủ đô làm việc, cũng cố gắng đến tham gia góp vui.
Những người có thể nhận chức ở bộ và ủy ban trung ương như Hoàng Diêu và Hầu Toản đều là kẻ có bối cảnh, nếu so với họ thì Trương Thanh Vân là kẻ có xuất thân dân đen. Cũng vì nguyên nhân như vậy mà đám cấp dưới rất sùng bái Trương Thanh Vân, mà trong số đó thì Hầu Toản là người cuồng nhiệt nhất.
Trương Thanh Vân về thủ đô nhận chức thì Hầu Toản là người ồn ào đầu tiên, hắn còn cố gắng nói người trong nhà kéo quan hệ cho mình sang bộ thương mại. Trương Thanh Vân nhìn những động tĩnh của Hầu Toản mà thật sự không nghĩ đó là một cán bộ cấp phòng ở ủy ban cải cách. Nếu là ở dưới địa phương, cán bộ đến cấp bậc như Hầu Toản sẽ không biết vui giận, nào có ai không phải cáo già? Nhưng Hầu Toản lại vẫn trẻ con như vậy.
Tất nhiên nếu nói về phương diện năng lực thì Hầu Toản không kém ai, điều này Trương Thanh Vân hiểu rõ. Trương Thanh Vân thấy tình cảnh của Hầu Toản mà không khỏi động tâm, muốn tạo ra chút cơ hội cho đối phương xuống tuyến dưới rèn luyện. Đối với những cán bộ trường kỳ ở thủ đô như Hầu Toản thì tốt nhất là xuống tuyến dưới rèn luyện.
Trương Thanh Vân biết cha của Hầu Toản, là Hầu Chính Khôn phó tổng tham mưu quân giải phóng, quân hàm thượng tướng, có sức ảnh hưởng lớn trong quân đội. Hầu Toản không quan hệ tốt với cha, ngược lại thì anh của hắn là Hầu Quan Quân lại được Hầu Chính Khôn coi trọng, cũng đã sớm xuống tuyến dưới rèn luyện.
Nhóm người đến hát, vì ngày mai Trương Thanh Vân có công tác nên phải đi trước, Hoàng Diêu tiễn hắn ra xe. Khi Trương Thanh Vân chuẩn bị lên xe thì nàng nói:
- Chủ nhiệm Trương, tôi...Tôi cũng muốn xuống Hoa Đông rèn luyện, anh có thể giúp tôi tìm biện pháp không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Diêu vài lượt, hắn nói:
- Sao em lại nghĩ như vậy? Bí thư Hoàng thân thể không tốt, em không muốn ở lại thủ đô chăm sóc sao?
Hoàng Diêu cố nặn ra nụ cười, vẻ mặt chợt sầu não nói không nên lời. Tâm tình Trương Thanh Vân chợt trầm xuống:
- Không phải bí thư Hoàng có chuyện gì đấy chứ?
- Không...Không, không có... ....
Hoàng Diêu lắc đầu bối rối, nàng trầm ngâm một lúc rồi khẽ nói:
- Chỉ là...Chỉ là Quách Vũ có thể có người phụ nữ khác ở Hoa Đông, em...Em... ....
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, khoảnh khắc này có hơi rối loạn, tình huống này hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng xem bộ dạng phiền não của Hoàng Diêu thì rất có thể là thật. Một lúc lâu sau hắn mới hít vào một hơi thật sâu rồi tức giận nói:
- Tên khốn này, anh nhất định sẽ cho nó đẹp mặt. Em không cần phiền lòng, cứ an tâm công tác, anh cam đoan sẽ không có vấn đề gì.
Hoàng Diêu gật đầu, nàng lại nói:
- Chủ nhiệm Trương, Quách Vũ, anh ấy...Anh ấy cũng khổ sở, những năm qua đã phải chịu nhiểu khổ cực ở Hoa Đông... ....
Trương Thanh Vân cau mày, hắn thở dài một hơi, mình muốn làm Quách Vũ đẹp mặt, nhưng Hoàng Diêu thì không.
Bí thư Hoàng cả đời anh hùng sinh ra vài đứa con trai không nên thân, chỉ có một con gái duy nhất, Trương Thanh Vân cho rằng nàng rất tốt. Nhưng bây giờ Hoàng Diêu cũng vướng vào bể khổ, vì vậy mà trong lòng rất thổn thức