Chương 893: Nghê Thu Nguyệt mời khách

Trong khách sạn quốc tế, hôm nay Nghê Thu Nguyệt mời khách.

Nghê Thu Nguyệt vốn là người biết hưởng thụ, nàng cố ý để lại cho mình một gian phòng chí cao trong khách sạn, đây là phòng ở tầng cao nhất, ba mặt đều là thủy tinh, ngồi trong phòng này có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc Lăng Thủy.

Nếu đưa mắt nằm ngang thì đứng trong phòng hoàn toàn có thể so sánh độ cao tòa nhà với núi Chung Sơn, trong thế giới phồn hoa, chúng sinh tranh đấu, chỉ mình độc tôn, quả nhiên là một địa phương tốt.

Nghê Thu Nguyệt mặc một chiếc váy dài màu tím, mái tóc uốn gợn sóng làm nàng càng trưởng thành gợi cảm. Nàng vốn là một người phụ nữ tuyệt sắc nhưng lại cực kỳ biết cách khống chế sức quyến rũ của mình, biểu hiện ra trí tuệ phi phàm, dù là bất kỳ người đàn ông nào đối diện với một người phụ nữ như vậy cũng khó thể thờ ơ.

Khi khai trương khách sạn thì Trương Thanh Vân đã đồng ý sẽ đến vào lễ khai trương, nhưng khi đó bí thư Tần lại bệnh nặng, tâm tình Trương Thanh Vân không xong, vì vậy hắn thoái thác tất cả công tác xả giao và giải trí, cũng không tham gia nghi thức cắt băng khánh thành.

Nhưng bây giờ đã qua vài tháng, đã gần cuối năm, Nghê Thu Nguyệt muốn mời cơm, Trương Thanh Vân khó thể chối từ. Nhưng người phụ nữ này nào chỉ đơn giản là mời cơm, có người nào mời cơm lại đưa đối phương vào phòng mình?

- Rất tốt, phòng này của em là rất tốt, nơi đây cũng coi như là một ngọn núi nhỏ.

Trương Thanh Vân chắp tay sau lưng chậc chậc lưỡi nói.

Nghê Thu Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, nàng cười hì hì, ánh mắt quyến rũ, nàng nói:

- Bí thư Trương khích lệ là cổ vũ cho chúng tôi, em nhất định sẽ không phụ lòng cổ vũ của anh.

Nghê Thu Nguyệt nói xong thì cười khanh khách, nàng di động, thân thể nhích lại gần, hai tay kéo cánh tay Trương Thanh Vân, đầu dựa lên tay. Trương Thanh Vân có hơi đờ người, nhưng sau đó cũng ôm lấy nàng.

Nghê Thu Nguyệt áp căp môi đỏ mộng về bên tai Trương Thanh Vân, nàng khẽ rù rì nói:

- Con của chúng ta đã về nước, cũng cũng một khuôn như anh, tìm cơ hội cho hai cha con gặp mặt nhau nhé?

Trương Thanh Vân quay đầu kinh ngạc, Nghê Thu Nguyệt ném cho hắn ánh mắt đưa tình, sau đó nàng dùng sức gật đầu nói:

- Đừng nhìn em như vậy, nếu không em sẽ cảm động. Anh yên tâm, em biết trên đời này thực lực là tất cả, Cao Khiêm bây giờ ở Giang Nam ngóc đầu quá cao, em đánh giá thời điểm hắn vấp ngã đã đến, không bao lâu nữa em sẽ thoát khỏi sự trói buộc của hắn... ....

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn ôm Nghê Thu Nguyệt chặt hơn. Nghê Thu Nguyệt cười hì hì nói:

- Chúng ta ôm nhau như vậy, lỡ may bị người ta chụp hình lại thì làm sao bây giờ?

Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng nói:

- Trừ khi em muốn hại anh, nếu không người khác sẽ chẳng có năng lực chụp ảnh. Thanh danh của Nghê Thu Nguyệt em chưa biểu hiện rõ ràng ở Hoa Đông nhưng ở Trung Nguyên lại là nhân vật lợi hại, ai chu đáo hơn em?

Nghê Thu Nguyệt có chút ngây ngốc, ngay sau đó nàng nở nụ cười như hoa bách hợp nở rộ, thật sự rất chói mắt. Nàng giang hai tay ôm lấy eo Trương Thanh Vân, đầu vùi vào ngực hắn. Khoản khắc này Trương Thanh Vân chợt cảm giác được sự mềm mại và cảm giác nóng hừng hực trên ngực nàng.

- Em rất nhớ anh, thậm chí nhớ anh mỗi ngày.

Nghê Thu Nguyệt nỉ non nói, nàng nhấn từng chữ rất rõ ràng. Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn tùy ý ôm nàng, tay vuốt tóc, trong mắt lộ vẻ ôn hòa.

- Số mệnh của anh và em là như vậy, đây cũng là chuyện khó thể thay đổi, nhưng đến bây giờ em vẫn chưa hối hận.

Nghê Thu Nguyệt nói, nàng mấp máy môi rồi đột nhiên làm mặt quỷ như một cô gái nhỏ, nàng nói:

- Dù anh và Quách Tuyết Phương có chuyện xấu truyền ra, em vẫn không hối hận.

- Đừng nói huyên thuyên.

Trương Thanh Vân trầm giọng nói, hắn trợn mắt nhìn Nghê Thu Nguyệt. Lúc này ánh mắt Nghê Thu Nguyệt lưu chuyển, cực kỳ quyến rũ, nàng cũng không tức giận mà nói:

- Người khác không biết tính tình của Quách Tuyết Phương, em lại biết rất rõ. Đàn ông trong thiên hạ này làm cho cô ấy phải để ý cũng chỉ có anh, nếu không sao tình nguyện làm một bà cô?

Trương Thanh Vân nhìn sang một bên, hắn không đối mặt với Nghê Thu Nguyệt nhưng trong lòng hiểu rõ lời nhắc nhở. Chuyện Nghê Thu Nguyệt có thể nhìn ra thì cũng có người nhìn ra, vì vậy mà hắn thầm nhíu mày, cảm thấy khó giải quyết. Một lúc sau hắn thở ra một hơi dài rồi nói:

- Hôm nay em mời anh dùng cơm rõ ràng là có tâm tư, anh không tin chỉ là dùng cơm mà thôi.

Nghê Thu Nguyệt trợn mắt nói:

- Lại nói sang chuyện khác, đúng là mất hết ý nghĩa.

Nghê Thu Nguyệt hơi dừng lại, nàng buông lỏng hai tay lui về phía sau một bước rồi nói:

- Nhưng anh nói đúng, em mời anh dùng cơm là có tâm tư, đó chính là muốn anh đẩy mạnh giá trị con người. Anh biết đấy, con cưng của Cao gia, bây giờ đồng chí Cao Cát Tường vì muốn tìm cơ hội bợ đỡ anh mà phát điên lên rồi.

- Còn nữa, Liên tiểu thư, hì hì, ngày xưa cô ta là người mắt cao hơn đầu, trước kia đến Cao gia thì rất ương ngạnh, nhưng bây giờ cũng khó thoát khỏi vòng quay lợi ích. Vì tiểu thư kia bắt đầu đổi tính, gọi em là Tam tẩu rất thân mật, có lẽ bây giờ tiểu thư lá ngọc cành vàng đã nếm đủ khổ đau ở Hoa Đông rồi.

Nghê Thu Nguyệt cười ha hả, vẻ mặt càn rỡ nói không nên lời, vì vậy có thể thấy tâm tình của nàng rất tốt. Trương Thanh Vân cau mày, Nghê Thu Nguyệt nói không khách khí, thực chất lời của nàng cũng không thể phản bác. Cao Cát Tường trước nay luôn cao ngạo, là người mà năm xưa Trương Thanh Vân chỉ biết ngước mắt nhìn lên, nhưng xưa khác nay khác, lúc này hai người đã không còn cùng một cấp bậc. Đặc biệt là bây giờ ở Hoa Đông, nếu nói Cao Cát Tường bợ đỡ Trương Thanh Vân thì rõ ràng là không quá phận.

Chỉ cần là quan viên, có mấy ai không muốn bợ đỡ để đứng theo tuyến của Trương Thanh Vân? Mỗi ngày số quan viên bị chặn trước cửa nhà Trương Thanh Vân là vô số, những kẻ muốn nắm quan hệ và kéo quan hệ nhiều đến mức khó kể xiết. Chính Trương Thanh Vân cũng chết lặng vì vấn đề này.

Uông Sâm rơi đài, đây có thể nói là điều kiện cực kỳ thuận lợi cho Cao Cát Tường, mà cái lợi này có bóng dáng của Trương Thanh Vân ở phía sau. Chưa nói đến những vấn đề khác, nếu Trương Thanh Vân không bất mãn với Uông Sâm, như vậy Uông Sâm se không xám xịt ra đi.

Vì vậy nếu xét từ góc độ này, coi như Trương Thanh Vân đã giúp Cao Cát Tường một tay, dù chỉ là vô tình nhưng Cao Cát Tường bây giờ muốn chủ động tiếp cận Trương Thanh Vân để kiếm cớ.

Cao Cát Tường bây giờ dù ở Lăng Thủy hay Hoa Đông cũng không có căn cơ. Uông Sâm ra đi đối với hắn cũng chỉ là giảm chút áp lực, nhưng con đường lâu dài của hắn ở Hoa Đông rất khó đoán trước, sau này phúc họa khó lường.

Nhưng nếu lúc này Cao Cát Tường xích lại gần Trương Thanh Vân, tình huống sẽ khác biệt hoàn toàn. Bây giờ toàn bộ ban ngành Lăng Thủy căn bản đều là cán bộ do một tay Trương Thanh Vân điều chỉnh, những người này có ai không nể mặt Trương Thanh Vân?

Uông Sâm là chó má không có căn cơ, vì sao có thể tạo sóng lớn như vậy? Chẳng phải nguyên nhân vì có bóng hình của Trương Thanh Vân sao? Nhưng thật ra Trương Thanh Vân giúp được bao nhiêu? Chẳng phải chỉ có vài lần đến thị sát Lăng Thủy thôi sao? Là lãnh đạo có uy vọng, dù chỉ vung ngón tay út cũng có rất nhiều người phải suy đoán vấn đề, chỉ cần một động tác được phóng đại thì uy lực kinh hồn.

Nếu nói không khoa trương, bây giờ Trương Thanh Vân chỉ cần động một ngón tay cũng đủ tạo ta cho Cao Cát Tường một con đường rực sáng. Đồng thời hắn chỉ cần nhúc nhích một ngón tay cũng có thể cho Cao Cát Tường nối bước Uông Sâm.

Dưới tình huống khác biệt quá lớn như vậy, cái gì là con cưng của Cao gia? Cái gì mà là cán bộ có tương lai rực sáng? Dù là con rể của phó thủ tướng Liên cũng chẳng đáng một xu. Trong mắt người thường thì vợ chồng Cao Cát Tường là loại người có bối cảnh, thần bí và hiển hách, nhưng trước mắt Trương Thanh Vân thì chỉ là chuyện vặt.

Ví dụ như Uông Sâm, dù hắn rơi đài thì Trương Thanh Vân cũng không động một ngón út, chẳng qua chỉ có một thái độ mà thôi, nếu đối phương có thể lĩnh ngộ được thái độ kia thì sao cần phải phí sức?

Đối với Cao Cát Tường thì Trương Thanh Vân cũng chỉ cần bày tỏ một thái độ, người này chưa đứng vững chân, nếu Trương Thanh Vân có ấn tượng không tốt với đối phương, tất nhiên các thế lực khắp Hoa Đông sẽ phóng đến cắn xé, sẽ không ai kiêng kỵ Cao Cát Tường.

Nếu Trương Thanh Vân cho rằng tiểu tử này rất tốt, như vậy Cao Cát Tường sẽ là người được lãnh đạo coi trọng, đạo lý này quá tàn khốc, quá thô ráp nhưng lại là sự thật.

Nếu Cao Cát Tường có chỗ dựa nào đó trong tỉnh ủy thì không nói, bây giờ Cao Cát Tường hoàn toàn không có gì, vì vậy Nghê Thu Nguyệt nói ra những lời trước đó mà không có cảm giác quá phận.

Tám giờ tối, chưa đến giờ hẹn nhưng vợ chồng Cao Cát Tường đã đợi sẵn ở phòng khách quý. Hai người hôm nay đều rất chú ý đến cách ăn mặc, Cao Cát Tường mặc tây trang xanh đen, cà vạt màu xanh lam, tóc tai chỉnh tề, cực kỳ tinh thần.

Liên Nhược Hàm thì mặc một bộ trang phục lễ hội màu tím, toàn thân đoan trang cao quý, không mất đi sự quyến rũ của nữ tính. Trang phục toàn thân của hai người hoàn toàn dùng cho những bữa tiệc chính thức.

Tuy hôm nay Nghê Thu Nguyệt chỉ mở tiệc thân mật, nhưng người đến là hai vợ chồng Cao Cát Tường, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của bữa tiệc, nào dám ăn mặc tùy tiện?

Cao Cát Tường không phải chỉ là lần đầu có quan hệ với Trương Thanh Vân, hắn biết Uông Sâm ra đi vì có ranh giới, lần trước Trương Thanh Vân đã từng tán thưởng biện pháp thi hành chính trị của Cao Cát Tường. Nhưng xét vấn đề Uông Sâm rớt đài quá nhanh, chẳng lẽ phía sau không có gì mờ ám?

Tuy Cao Cát Tường có thể vỗ ngực, có thể thề mình không làm gì, nhưng có nhiều chuyện mà sự thật không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của lãnh đạo. Cao Cát Tường nhất định phải nhanh chóng giải tỏa những nghi kỵ của Trương Thanh Vân, nếu không thì hắn sẽ mang mủ trên lưng, điều này làm hắn khó thể ngủ bình an.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Liên Nhược Hàm cảm thấy lòng bàn tay mình vã đầy mồ hôi, trong đầu có hàng ngàn mối suy nghĩ. Nàng vừa căng thẳng vừa kích động, có đôi khi nàng nghĩ, hôm nay không thể không gặp Trương Thanh Vân.

Nếu không gặp Trương Thanh Vân thì Liên Nhược Hàm hoàn toàn có thể buông lỏng, nhưng điều này cũng có ý nghĩa là tất cả chuẩn bị hóa thành hư vô, tâm tình phức tạp của nàng khó thể biểu đạt bằng lời