Khu tỉnh ủy Hoa Đông, trước cửa vào có một dãy bậc thang, trên cổng tòa nhà có một chiếc quốc huy rất lớn, người ta nhìn qua sẽ tự nhiên sinh ra cảm giác trang nghiêm và nghiêm túc.
Một chiếc Audi biển số kỷ ủy nhanh chóng chạy vào sân, một âm thanh thắng xe vang lên chói tai, xe dừng lại trước bậc thềm, cửa trước cửa sau đồng thời mở ra, hai gã đàn ông tây trang với tư thế oai phong bước xuống mở cửa.
Khoảnh khắc này không gian giống như đông cứng lại, thời gian như ngừng lại, mười giây sau mới có động tĩnh, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe. Người này vẻ mặt không quá tốt, có chút tái nhợt, hai mắt thâm quầng rất rõ ràng, hơn nữa râu cũng tua tủa, tóc khô khốc nhạt màu.
Sau khi người đàn ông này xuống xe nhìn thấy quốc huy lớn trước cửa mà gương mặt giống như không còn chút máu, hắn nhìn khắp chung quanh, ngay sau đó hai người đàn ông lập tức ép vào hai bên trái phải rất chuyên nghiệp.
Tất nhiên hai người này cũng không làm gì xẳng bậy, cả hai rất kiên nhẫn, dù người đàn ông kia có kéo dài thời gian thế nào thì bọn họ cũng không thúc dục, cũng chỉ lẳng lặng đứng ở hai bên nhưng hơi chếch về phía sau. Người đàn ông này không ai khác, chính là bí thư Uông Sâm thị ủy Lăng Thủy.
Uông Sâm đứng nghiêm trang, hắn dùng sức xoa hai tay, hai tay nóng lên, sau đó lại dùng nó để chà lên mặt. Hắn dùng sức khá mạnh, mãi đến khi gương mặt có chút khí sắc mới dừng lại. Sau đó hắn thở dài một hơi rồi cất bước lên bậc thềm ở phía trước.
Phòng khách số một ủy ban kỷ luật, thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban kỷ luật Thương Đông Hoa đã có mặt đợi sẵn từ lâu. Sau khi Uông Sâm vào cửa thì hắn vẫn không đứng dậy, hắn chỉ tay về chiếc ghế trước mặt mà không nói một lời.
Uông Sâm nhìn Thương Đông Hoa một lúc lâu, sau đó hắn mới ngồi lên mặt ghế, hai tay đặt giao nhau ở phía trước. Đúng lúc này có người đến châm trà, hắn mấp máy môi nhưng không nói lời nào.
Thương Đông Hoa cũng không nói gì, cứ như vậy mà hai người rơi vào trầm mặc, giống như đang tạo ra một bầu không khí quái quỷ. Hai mắt Uông Sâm trống rỗng không có sức sống nhưng cũng cố gắng làm cho mình tỉnh táo. Một tuần trước, khi hắn nghĩ mình có thể sẽ phải nói chuyện với ủy ban kỷ luật, lúc đó hắn nghĩ rằng mình sẽ ngang nhiên mà đến.
Nhưng hôm nay sau một tuần, khi sự việc chính thức rơi xuống đầu thì Uông Sâm mới biết mình cố gắng trấn tĩnh nhưng không dễ dàng gì. Tất nhiên những biến hóa ở Lăng Thủy trong tuần vừa rồi cũng làm cho thành lũy cuối cùng trong lòng hắn bị công phá sạch sẽ.
Cho đến hôm nay, Uông Sâm đột nhiên phát hiện cục diện tự cho rằng giống như cá gặp nước sẽ biến đổi thành bốn phía gặp địch như bây giờ.
Một bí thư trước đó có năng lực nói một câu sẽ có tác dụng ở Lăng Thủy, bây giờ lời nói đã không còn chút tác dụng nào.
Hơn nữa những tờ đơn tố cáo Uông Sâm lại chuyển về phía ủy ban kỷ luật như tuyết mùa đông, thậm chí ngay cả truyền thông Hoa Đông cũng trắng trợn vạch trần những biện pháp chính trị hồ đồ sắp được thi hành ở Lăng Thủy. Uông Sâm từ một bí thư được người người kính trọng đã trở thành chuột chạy qua đường chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, biến đổi lớn như vậy làm hắn trở tay không kịp.
Mãi đến lúc này Uông Sâm mới biết mình sai lầm quá nặng, người Hoa Đông như lang như hổ, hắn đến Hoa Đông mà người khác không nhúc nhích chẳng qua chỉ là đánh chó xem mặt chủ, tất cả mọi người đều coi Uông Sâm là chó của Trương Thanh Vân.
Đáng thương là Uông Sâm không ý thức được điều này, hắn không có giác ngộ về thân phận của mình, tự cho rằng thời gian trôi qua thì tất cả có thể dựa vào bản lĩnh của mình. Tâm tình của hắn ngày càng cao nhưng không có cơ sở kiên cố hỗ trợ, khi Trương Thanh Vân trở mặt thì chỗ dựa lập tức biến mất.
Những người vốn đã nhìn chằm chằm vào Uông Sâm lập tức không còn gì phải kiêng kỵ, một người ra chiêu thì lập tức có hàng loạt kẻ khác ném đá xuống giếng. Uông Sâm vốn là cỏ mọc trên tường, sao có thể đối phó với cục diện như vậy?
Chỉ trong nháy mắt, tất cả những thế lực mà Uông Sâm khổ sở kinh doanh đã bị chia năm xẻ bảy và bắt bớ, có kẻ trở mặt, có kẻ chạy trốn, tất cả đều ra đi, cũng không quan tâm Uông Sâm ở lại có xong việc hay không.
- Đồng chí Uông Sâm, anh có quan hệ rất gần với Hoàng Tiên Hóa có phải không?
Thương Đông Hoa cuối cùng cũng mở miệng, trong mùa đông giá rét, tuy gian phòng có khí ấm nhưng hắn mở miệng giống như vừa nghiêm trang vừa lạnh lẽo, nhiệt độ trong phòng giống như có hơi giảm xuống.
Uông Sâm lấy lại bình tĩnh nói:
- Tôi có quen biết giám đốc Hoàng, là bí thư thị ủy, tôi đều cố gắng quan hệ tốt đẹp với các nhân sĩ nổi danh ở Lăng Thủy. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, giữa chúng tôi không có quan hệ đặc thù nào khác... .....
Vẻ mặt Thương Đông Hoa không chút biến đổi, hắn lại nói:
- Tôi nghe nói anh và Hoàng Tiên Hóa thường hay tụ tập đánh bài, có phải không?
Vẻ mặt Uông Sâm biến đổi, hắn gật đầu nói:
- Chuyện đánh bài là thật, mỗi người đều có sở thích, tôi thích đánh bài vào lúc rãnh rổi, hơn nữa vì chú ý hình tượng nên cũng rất khắc chế. Chẳng qua chỉ tụ họp vài bạn bè vào lúc rảnh, mọi người cùng nhau giải trí... ....
- Chỉ là giải trí thôi sao? Trong lúc đánh bài không nói đến những chuyện gì khác sao?
Thương Đông Hoa lại hỏi.
Uông Sâm lắc đầu, hắn không nói lời nào. Vài phút sau hắn mới nói:
- Bí thư Thương, nói thế này, lần này vấn đề đấu giá đất ở Lăng Thủy có vấn đề, bên trong có trách nhiệm của tôi, tôi chỉ suy xét vấn đề khống chế giá đất, tránh cho giá cả quá cao sẽ ảnh hưởng đến giá cả nhà cửa.
- Nhưng trong quá trình thao tác thực tế thì không ngờ có kết quả như vậy, chuyện này tôi tình nguyện gánh trách nhiệm.
- Nhưng tôi có thể dùng vinh dự đảng viên để tuyên thệ với tổ chức, tôi tuyệt đối không thu nhận tài sản của người khác, cũng không có những hành vi trái với kỷ luật và phát luật. Chuyện này tôi hy vọng các đồng chí ủy ban kỷ luật điều tra triệt để, cũng có hình thức xử lý thật nghiêm những đồng chí liên quan đến vấn đề đấu giá đất lần này... ....
Uông Sâm nói xong thì nhìn Thương Đông Hoa, vẻ mặt Thương Đông Hoa không chút biểu cảm, cứ như vậy mà đối mặt với Uông Sâm. Thương Đông Hoa không hổ danh là bí thư ủy ban kỷ luật, cặp mắt cực kỳ uy nghiêm, Uông Sâm đối mặt với hắn vài giây thì dời ánh mắt rất mất tự nhiên.
Thương Đông Hoa mở cặp văn kiện trên tay, sau đó lấy ra vài vật rồi đưa cho Uông Sâm nói:
- Anh xem đi... ....
Uông Sâm nghiêng người nhìn, ngay sau đó cơ thể chợp cứng đờ. Thương Đông Hoa cho hắn xem những tấm ảnh, là những tấm ảnh thân mật giữa Uông Sâm và người dẫn chương trình đài truyền hình Cao Mỹ Mỹ.
Khoảnh khắc này Uông Sâm chợt cảm thấy hô hấp không đi theo tiết tấu, hắn nhớ không sai thì những tấm hình này được thư ký của mìn chụp lại, hắn tuyệt đối không ngờ nó lại xuất hiện trên tay Thương Đông Hoa.
Uông Sâm cố gắng kéo dài hít thở làm mình tỉnh táo lại, nhưng tỉnh táo bây giờ giống như là khó khăn quá lớn với hắn, lúc này hắn đã sinh ra cảm giác tan vỡ. Vì hắn biết rõ, nếu sự việc tiếp tục phát sinh theo chiều hướng này thì mình khó thể ở lại Hoa Đông.
Đây có thể nói là đả kích rất lớn với Uông Sâm, hắn là cán bộ từ thủ đô xuống Hoa Đông rèn luyện, cơ hội là không dễ dàng, khả năng cả đời chỉ có một lần mà thôi. Bây giờ Hoa Đông xảy ra chuyện, hắn xám xịt quay về, tất cả những kỳ vọng của gia tộc lên người đã tan vỡ, sau này hắn còn tương lai gì nữa?
Sự thật quá tàn khốc, Uông Sâm biết rõ, nếu hắn về thủ đô thì nhất định sẽ rơi vào tình cảnh bốn mặt là kẻ địch. Uông Sâm mất tín nhiệm và không trọng dụng hắn, người khác cũng sẽ cười nhạo hắn. Hắn vẫn còn nhớ sự thừa nhận của đám người thủ đô với mình trong thời gian vài tháng trước.
Dù sao Uông Sâm cũng mới hơn bốn mươi, hơn bốn mươi là thường ủy tỉnh ủy, biểu hiện của hắn ở Hoa Đông lại rất xuất sắc, rõ ràng là tương lai bừng sáng. Dù hắn không có biểu hiện xuất sắc ở Lăng Thủy nhưng sau lưng lại có chỗ dựa, chỉ cần lăn lộn một vòng, sau đó tiến về thủ đô, tương lai lên chính bộ sẽ không quá khó.
Người làm quan có thể lên cấp bộ đã quá hài lòng, mục tiêu cách đây rất nhiều năm của Uông Sâm là như vậy. Nhưng bây giờ hắn phải đối mặt với sự thật tàn khốc, Uông Sâm sao không sinh ra cảm giác dao động?
Nếu trên đời này có chỗ cho những kẻ hối hận, dù cho làm lại từ đầu, Uông Sâm nhất định sẽ chen chân vào cho bằng được. Bây giờ hắn ngoài hối hận vì mình ngu xuẩn thì không còn tâm tình gì khác, nếu sớm biết kết quả như vậy, lúc đầu khi Trương Thanh Vân gõ nhẹ thì đã cố gắng cứu vãn, dù thật sự là một con chó cũng có tương lai hơn bây giờ rất nhiều.
Trong đầu Uông Sâm đều là hình ảnh về Trương Thanh Vân, bây giờ hắn tinh tế xem xét lại những gì đối phương từng nói, mới ngộ ra sự cay nghiệt bên trong. Lúc này hắn mới biết Trương Thanh Vân có uy vọng thế nào ở Hoa Đông, có được như vậy cũng trả giá thế nào.
Đáng tiếc bây giờ Uông Sâm mới ngộ ra thì đã muộn, lúc này tuy hắn hối hận nhưng không còn cách nào cứu vãn cục diện... ....
Thương Đông Hoa dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Uông Sâm, hắn thản nhiên nói:
- Đồng chí Uông Sâm, việc đã đến nước này thì tôi hy vọng anh tích cực phối hợp điều tra, tổ chức bồi dưỡng ra một cán bộ như anh là không dễ, chỉ cần anh biết dừng cương trước bờ vực, thành thật khai báo vấn đề, tổ chức sẽ suy xét cho anh.
Uông Sâm thở dài một hơi rồi gật đầu đờ đẫn, lúc này toàn bộ phòng tuyến ý chí của hắn đã vỡ, ngay sau là hàng loạt câu hỏi và trả lời. Thương Đông Hoa gật đầu với đồng chí ghi chép ở bên cạnh, chính hắn thì cố gắng khống chết tiết tấu câu chuyện.
Nói thật, Thương Đông Hoa cũng không thích thú gì với Uông Sâm, hắn xem ra đối phương chỉ cáo mượn oai hùm với Trương Thanh Vân, thậm chí không có đặc điểm gì tốt. Như vậy căn bản không thể đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Lăng Thủy.
Thật ra trước đó Thương Đông Hoa biết vấn đề của Uông Sâm là rất nhỏ, không có vấn đề tham ô hối lộ, như vậy chuyện ảnh chụp thân mật chỉ cần hắn che giấu là không có vấn đề gì lớn.
Nhưng Thương Đông Hoa cuối cùng cũng chọn phương pháp làm việc công bằng. Hắn là bí thư ủy ban kỷ luật, Thương Đông Hoa biết tổ chức bồi dưỡng cán bộ là rất khó, vì vậy ủy ban kỷ luật thường cho người ta cơ hội hối cải.
Nhưng Uông Sâm trước mắt Thương Đông Hoa không tính là cán bộ đào tạo khó khăn mới có được, khác biệt chính là không nên giữ lại ở Hoa Đông, cần phải đẩy ra khỏi hàng ngũ Hoa Đông mới thích hợp