Chương 881: Tranh chấp trong hội nghị thường ủy

Trước khi họp Trương Thanh Vân luôn cân nhắc những gì Ngô Ngôn Pháp vừa nói với mình, hắn nhạy cảm phát hiện ra bí thư Ngôn hiểu rõ Hoa Đông hơn so với tưởng tượng của người khác. Ngô Ngôn Pháp để Trương Thanh Vân phụ trách liên lạc Lăng Thủy, điều này chứng minh lão hiểu rõ về Lăng Thủy, hơn nữa cũng hiểu thái độ của Trương Thanh Vân với Lăng Thủy.

Sau khi Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông cũng không thị sát nhiều, hơn nữa bình thường chỉ ở trong phòng làm việc ở hội nghị trung tâm Tân Uyển, nếu nói hiểu rõ công tác tất cả thành phố ở Hoa Đông cũng không có chút kỳ quái.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà ngô ngôn pháp hiểu được tình huống bên trong ban ngành Lăng Thủy, như vậy đã đủ làm Trương Thanh Vân bất ngờ.

Mà điều làm Trương Thanh Vân bất ngờ nhất chính là thái độ của Ngô Ngôn Pháp với cơ chế liên lạc thường ủy, thái độ của lão rất kiên quyết, thậm chí còn có thể nói ra những lời tức giận với Trương Thanh Vân. Điều này chứng tỏ sự bất mãn của Ngô Ngôn Pháp với công tác của Kiều Quốc Thịnh, hoặc lão cần ép khối chính quyền tạo ra những thành tích bức thiết.

Hội nghị thường ủy tạm thời nghỉ giải lao và tiếp tục đưa ra đề tài thảo luận cũng không phải hiếm có, bí thư và phó bí thư đạt thành nhận thức, như vậy sẽ có rất nhiều chuyện dễ làm. Nhưng dựa theo quy tắc thông thường thì Kiều Quốc Thịnh cũng là một phó bí thư, dưới tình huống này cần thông báo cho hắn.

Nhưng nhìn phương pháp của Ngô Ngôn Pháp, rõ ràng không có ý như vậy, nếu đã như thế thì nói ra đề tài thảo luận ở hội nghị thường ủy sẽ rất đột ngột. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì không khỏi có chút đồng tình với Kiều Quốc Thịnh, hôm nay Ngô Ngôn Pháp muốn gõ đầu chủ tịch tỉnh, cũng không biết Kiều Quốc Thịnh làm ra chuyện gì để cho bí thư Ngô Ngôn Pháp sau khi đến Hoa Đông luôn ôn hòa nhưng bây giờ lại nổi giận.

Sau khi tắm nước nóng thì có thêm thời gian một giờ nghỉ ngơi, Trương Thanh Vân lợi dụng lúc này để cùng Triệu Hải Dân, Đoạn Tuyết Linh, Thương Đông Hoa, Tư Cách để bàn luận, tất nhiên là truyền đạt ý đồ của bí thư.

Ngô Ngôn Pháp dù sao cũng đến Hoa Đông được một khoảng thời gian, Kiều Quốc Thịnh lại là chủ tịch từng chủ trì công tác tỉnh Hoa Đông, dù uy vọng Kiều Quốc Thịnh không cao nhưng phải đề phòng.

Đây cũng là vấn đề mà một trợ thủ như Trương Thanh Vân phải suy xét, lãnh đạo muốn quán triệt ý chỉ, có vài công tác Trương Thanh Vân phải kiên nhẫn đi làm, phải đảm bảo sự việc tiến triển không tạo ra thành kiến, không phá vỡ sự kiện, không làm cho uy tín của lãnh đạo bị ảnh hưởng.

Bây giờ ý nghĩ của Trương Thanh Vân đã rất rõ ràng, chủ yếu có hai điểm, thứ nhất là làm tốt công tác bản thân, thứ hai chính là phối hợp tốt với bí thư Ngô Ngôn Pháp, trợ giúp Ngô Ngôn Pháp tạo ra uy vọng ở Hoa Đông. Trước khi Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông đã có rất nhiều người nói gở, nói rằng uy vọng của Trương Thanh Vân được kéo lên cao quá mức.

Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến những lời nói gở này, hắn không nghe. Nếu xét ở đại cục thì Hoa Đông ổn định mới là điều kiện cần để phát triển, còn ai là chủ đạo công tác ở Hoa Đông, ngược lại có vẻ không quan trọng. Trương Thanh Vân nếu là trợ thủ cho Ngô Ngôn Pháp thì tất nhiên phải có giác ngộ của trợ thủ, phải cố gắng bày ra vị trí của mình.

Buổi chiều hội nghị thường ủy tiếp tục, quả nhiên Ngô Ngôn Pháp đưa cơ chế liên lạc thường ủy ra để yêu cầu thảo luận. Lão muốn tăng mạnh, muốn cơ chế này được sử dụng để khảo hạch lãnh đạo, đề nghị này của bí thư được thông qua mà không gặp bao nhiêu lực cản.

Trương Thanh Vân liên tục quan sát vẻ mặt của Kiều Quốc Thịnh, hắn thấy đối phương tuy cố gắng bảo trì bình tĩnh nhưng vẻ mặt vẫn mất tự nhiên. Sau khi Ngô Ngôn Pháp đưa ra lời đề nghị và được thông qua thì ngay sau đó lợi dụng bầu không khí nóng hổi để lập tức bố trí.

Ngô Ngôn Pháp lần đầu tiên dùng danh nghĩa bí thư tuyên bố thường ủy nào liên lạc thành phố nào mà không để mọi người thảo luận tự do. Trương Thanh Vân được sắp xếp phụ trách Lăng Thủy, cuối cùng Ngô Ngôn Pháp nói:

- Các vị, vì sao chúng ta phải giữ cơ chế thường ủy liên lạc thành phố? Mục đích chính là bảo đảm tất cả thành phố tuyến dưới nhất trí cao độ với tỉnh ủy, gần đây tôi phát hiện có nhiều mệnh lệnh của đảng ủy chính quyền tỉnh không được đi xuống, tình huống như vậy cũng không phải chỉ là một hai nơi mà đã thành thói quen. Trên có chính sách dưới có đối sách, điều này đã được biểu hiện thực tế rất rõ ràng ở Hoa Đông, chúng ta tuyệt đối không để cho bầu không khí nào được phép lan tràn, nhất định phải ngăn chặn.

Ngô Ngôn Pháp dừng lại rồi quét mắt nhìn Kiều Quốc Thịnh, lão nói:

- Chủ tịch Kiều, anh nói ra cái nhìn của mình, khoảng thời gian trước không phải anh luôn phàn nàn lực chấp hành không cao sao? Anh cảm thấy chế độ liên lạc này được áp dụng có thể đảm bảo vấn đề chấp hành hay không?

Vẻ mặt Kiều Quốc Thịnh có chút khó coi, rõ ràng không nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, chuyện này Ngô Ngôn Pháp chưa thông qua với Kiều Quốc Thịnh, mà Kiều Quốc Thịnh là người đứng đầu khối chính quyền, vì vậy mà khó thể kéo thể diện.

Sau khi Ngô Ngôn Pháp đến Hoa Đông thì đưa ra rất nhiều điều chỉnh, trong vấn đề này có cả quyền lợi của Kiều Quốc Thịnh, nhưng hôm nay lão đưa ra cơ chế liên lạc thường ủy, rõ ràng dùng nó để quấy nhiễu công tác của khối chính quyền. Kiều Quốc Thịnh rất kiêng kỵ với vấn đề này.

Kiều Quốc Thịnh vốn đã có một bộ biện pháp hữu hiệu, nhưng bây giò người có uy vọng cao nhất Hoa Đông là Tần Vệ Quốc đã lui, mà Trương Thanh Vân là người có uy vọng mạnh thứ hai lại công tác không xen vào khối chính quyền. Hai điều kiện bất lợi này chính thức ép Kiều Quốc Thịnh vào thế không tiếp xúc nhiều với lãnh đạo đảng ủy chính quyền tuyến dưới.

Kiều Quốc Thịnh nghĩ rằng chỉ cần trong ban ngành tuyến dưới có chút thế lực của mình, như vậy sẽ chậm rãi truyền lực ảnh hưởng xuống, vấn đề chấp hành quyết sách của khối chính quyền tỉnh sẽ được giải quyết.

Khoảng thời gian trước Ngô Ngôn Pháp nghiêng về phía nhân sự dành cho khối chính quyền, điều này làm cho Kiều Quốc Thịnh cảm thấy mình được lợi. Hắn tuyệt đối không ngờ, khi hắn chuẩn bị giang tay làm lớn, khi còn chưa có bắt đầu thì bí thư Ngô Ngôn Pháp đã kéo lại.

- Về vấn đề lập liên lạc thường ủy, thời bí thư Tần đã từng thử qua.

Kiều Quốc Thịnh cất cao giọng nói, hắn hơi khựng lại rồi tiếp tục:

- Nhưng hiệu quả của cơ chế là không lý tưởng, dù sao một tỉnh cũng chẳng chỉ có một thành phố, cũng không phải chỉ có một quận huyện. Cán bộ lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy thường tinh lực có hạn, mỗi người đều có công tác bản chức của mình, có thể làm tốt công tác bản chức và giúp đỡ tuyến dưới là hai chuyện khác nhau, nào còn bao nhiêu công sức để coi sóc một khối công tác của tuyến dưới?

- Khoảng thời gian gần đây tôi đã đi dạo một vòng xuống tất cả các thành phố tuyến dưới, cũng đã thảo luận về năng lực chấp hành của các ban ngành thành phố, tôi đã tìm ra được vài vấn đề. Nhưng có những tình huống không phải là vấn đề của tuyến dưới, chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân từ chính bản thân... ....

Kiều Quốc Thịnh nói chuyện khá sâu sắc, Trương Thanh Vân thầm nhíu mày, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Ngô Ngôn Pháp lại ra tay, nhất định là Kiều Quốc Thịnh có vài phần quyền nhân sự trên tay, bắt đầu xâu chuỗi tuyến dưới.

Trương Thanh Vân đã sớm thấy vấn đề của Kiều Quốc Thịnh rất rõ ràng, người này không giỏi phối hợp chỉ giỏi chuyên quyền độc đoán. Nếu ủy quyền đầy đủ cho người này thì có thể làm được chuyện, có thể tạo ra thành tích.

Nhưng sự thật là như vậy sao? Trên quan trường có ai đeo tất cả quyền lợi để khiêu vũ? Một ban ngành sở dĩ có mười mấy người, nguyên nhân chính là đảm bảo sự khoa học của quyết sách, những năm gần đây làm gì còn tồn tại một vị lãnh đạo không cho mặc cả?

Bây giờ xem ra Kiều Quốc Thịnh vẫn chưa ý thức được vấn đề này, nghe hắn mở lời thì giống như còn ngại Ngô Ngôn Pháp quấy rối, quấy nhiễu công tác của mình, đây không phải bày ra địa vị bất chính sao?

- Chủ tịch Kiều, ý kiến của anh là rất đúng nhưng cơ chế liên lạc thường ủy rất hiệu quả, nghe nói bây giờ bộ chính trị trung ương còn đang nghiên cứu cơ chế này. Vấn đề liên lạc thường ủy, cũng không phải thường ủy phụ trách công tác tuyến dưới, bên dưới đều có người đứng đầu, vì vậy liên lạc với mục đích trao đổi tư tưởng với đảng ủy chính quyền tuyến dưới mà thôi. Chúng ta cần làm cho tất cả thành phố tuyến dưới bảo trì sự nhất trí với chính sách của tỉnh ủy và trung ương, đông thời cũng bắt buộc lãnh đạo tuyến dưới phải báo cáo rõ ràng cho thường ủy, cơ chế này rất tốt, vì vậy chúng ta cần phải coi trọng.

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.

Kiều Quốc Thịnh nói ra những lời cố ý làm cho Ngô Ngôn Pháp phải xấu hổ, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không để cho Ngô Ngôn Pháp và Kiều Quốc Thịnh sinh ra tình đối chiến với nhau. Bí thư và chủ tịch thường khó thể đối đầu, nếu nói nặng vài câu và truyền ra bên ngoài thì cực kỳ bất lợi.

Vì vậy dưới tình huống này Trương Thanh Vân cũng chỉ có thể xông xa, hắn chặn lời của Ngô Ngôn Pháp, đồng thời hóa giải tất cả vấn đề của hội nghị thường ủy hôm nay.

Trương Thanh Vân mở lời, phòng họp lập tức yên tĩnh, vẻ mặt Kiều Quốc Thịnh dần trở nên âm trầm, vẻ mặt Ngô Ngôn Pháp rất nhạt nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân lại có chút ôn hòa.

Ngô Ngôn Pháp trước nay là chư hầu tung hoành vùng trời tây bắc, lão là người thế nào? Với thân phận của lão thì không cần phải ra mặt gõ Kiều Quốc Thịnh làm gì, chẳng qua Kiều Quốc Thịnh công tác quá khác người, Ngô Ngôn Pháp đã thông qua vài phương pháp để ám hiệu mà không có tác dụng, cuối cùng mới phải ra tay.

Ngô Ngôn Pháp thật sự không ngờ Kiều Quốc Thịnh vẫn không ý thức được vấn đề của mình, nói chuyện rất có tâm tính, rõ ràng không đúng mực. Rốt cuộc lão cũng hiểu vì sao anh Tần năm xưa lại hạn chế Kiều Quốc Thịnh, không cho đối phương chút không gian, thì ra Kiều Quốc Thịnh này cũng không tốt đẹp gì.

Nếu so sánh với Kiều Quốc Thịnh thì Trương Thanh Vân không hổ danh là cán bộ được cục tổ chức trung ương bồi dưỡng trọng điểm, làm việc xem nguyên tắc, chú tâm đến đại cục, hành vi suy xét ở góc độ lãnh đạo, bày ra địa vị chính đáng.

Ngô Ngôn Pháp trước nay luôn cho rằng mình là người dễ ở chung, nhưng là cán bộ có năng lực, lại là chư hầu một phương, trên người ít nhiều cũng có tính xấu. Cũng vì tính xấu này mà thường tạo nên uy hiếp.

Nhưng xét vào tình cảnh trước mắt thì Ngô Ngôn Pháp và Trương Thanh Vân phối hợp rất ăn ý, ý nghĩ của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, công tác khối đảng ủy căn bản phải đâu vào đấy, sự việc gì cần báo cáo, chuyện gì cần xin chỉ thị, hắn nắm rất chắc và đúng mực.

Đáng quý của Trương Thanh Vân chính là trợ thủ tốt, có thể xử lý nhiều vấn đề cho bí thư vào thời điểm mấu chốt, vào bất kỳ thời điểm nào cũng phải giữ quyền uy cho bí thư, đây chính là những gì điểm sáng Ngô Ngôn Pháp phát hiện trên người Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân và Kiều Quốc Thịnh đều là người của phái Kinh Tân, nhưng khác biệt lại quá lớn, đây là điều Ngô Ngôn Pháp không ngờ. Khoảng thời gian gần đây Ngô Ngôn Pháp liên tục suy xét vấn đề phương hướng phát triển của Hoa Đông, lão cảm thấy khó chịu vì công tác trì trệ của khối chính quyền tỉnh. Rốt cuộc đến lúc nào thì Kiều Quốc Thịnh mới tìm đúng vị trí của mình? Nếu mãi không tìm đúng vị trí thì sao? Ngô Ngôn Pháp nhất định phải suy xét vấn đề này, tất nhiên nó cũng không làm khó được lão