Hôm nay tan tầm thời tiết rất tốt, Trương Thanh Vân lái xe lên núi Chung Sơn dạo mát và hít thở không khí.
Mỗi ngày Trương Thanh Vân đều nhìn thấy núi Chung Sơn nhưng khó có cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần. Bây giờ đã gần đến mùa đông, mùa này cây cối cực kỳ xanh mát, lá vàng rơi lác đác trên đường, dưới sắc chiều óng vàng chạy xe như tên bắn trên đường sẽ sinh ra cảm giác rất tuyệt vời.
Trương Thanh Vân lái xe một vòng quanh núi, sau đó lại chạy đến trường tiểu học dưới chân núi đón con gái Mạn Mạn.
Trường tiểu học Chung Sơn nằm dưới núi Chung Sơn, nơi đây hoàn cảnh học tập rất tốt, trình độ dạy học nơi đây cũng nổi tiếng khắp Hoa Đông.
Trương Thanh Vân tìm hiểu rất nhiều, cuối cùng hắn đưa con gái vào đây học. Thường thì công tác đưa đón Mạn Mạn đều do dì Ngũ phụ trách nhưng hôm nay Trương Thanh Vân muốn tự mình thực hiện công tác của một gia trưởng.
Trương Thanh Vân chạy xe đến trước cổng trường và bị chặn lại, vì vậy hắn đành phải đậu xe trong bãi, đến khi quay lại cổng trường thì các bậc phụ huynh đến đón con đã đứng đầy đường.
Trương Thanh Vân vì sợ người khác nhận ra mình nên sử dụng một chiếc kính râm lớn, đầu còn đội mũ, bộ dạng lập tức trở nên giống một người làm nghệ thuật.
Đột nhiên đám người bạo động, rất nhiều phụ huynh chen về phía trước, Trương Thanh Vân cũng bị người ở phía sau ép lên trên, hắn mới phát hiện ra lúc này học sinh đang ra về. Cổng trường trở nên rộn rã, tốp năm tốp ba học sinh đi ra, tất cả đều được dẫn đi dưới sự chỉ đạo của nhà trường. Đám phụ huynh bên ngoài ngày càng rộn rã, tiếng gọi con vang lên í ới, các loại xe máy, xe đạp, xe hơi xếp hàng tạo nên một cảnh quan náo nhiệt.
Trương Thanh Vân chưa từng trải qua tình cảnh thế này bao giờ, vì vậy hắn cảm thấy rất hào hứng, cuộc sống đời thường có lẽ là như vậy, đáng tiếc là nó cách quá xa, hắn khó có cơ hội được hưởng thụ cảm giác này.
Trương Thanh Vân cũng không vội, hắn đứng trước cổng nhưng không thấy Mạn Mạn xuất hiện, tình cảnh náo nhiệt đến nhanh nhưng cũng nhanh chóng kết thúc. Chỉ sau mười phút thì cổng trường bắt đầu quạnh quẽ, Trương Thanh Vân vội vàng đến phòng trực ban hỏi rõ tình huống.
Bảo vệ là một người phụ nữ hơn ba mươi, rất hòa ái, nàng hỏi tên con, ngay sau đó bắt đầu điện thoại. Trương Thanh Vân cũng không nghe rõ nữ bảo vệ nói gì trong điện thoại, sau khi chuyện trò xong thì nữ bảo vệ nói:
- Tiên sinh, con gái Trương Du Mạn của anh vẫn còn trong phòng, thầy Hồ nói rằng muốn gặp phụ huynh, anh phải tự mình đến mới được.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn định nói gì đó nhưng cuối cùng phải nhịn và gật đầu. Hắn đã từng nghe dì Ngũ nói tiểu nha đầu có vài vấn đề trong trường, cần phụ huynh đến nói chuyện.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy buồn cười, hắn nhớ rõ khi mình còn bé thường rất sợ thầy cô mời phụ huynh, không ngờ nha đầu Mạn Mạn này còn nhỏ tí mà bản lĩnh gây chuyện không thua kém cha, cũng làm ra những chuyện thế này.
Trương Thanh Vân được nữ bảo vệ chỉ đường, hắn nhanh chóng tiến vào bên trong, sau đó lên phòng học lớp ba trên lầu ba. Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy nha đầu Mạn Mạn đang đứng một mình trong phòng, bộ dạng rất dễ thương, mơ hồ còn có chút mê man.
Trương Thanh Vân mềm lòng, hắn khẽ gõ cửa, tiểu nha đầu thấy được hắn thì đầu tiên là có chút sững sốt, trên mặt lộ ra nụ cười, ngay sau đó cũng nhanh chóng chạy đến. Nhưng khi Mạn Mạn chạy đến bên người Trương Thanh Vân thì dừng lại, nàng có chút nhăn nhó, ánh mắt thận trọng lại nhìn ra sau lưng Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân quay đầu, hắn thấy trước cửa có một cô gái còn khá trẻ, có lẽ hơn hai mươi, mái tóc buộc khá gọn, trên gương mặt trái xoan có chút tàn nhang. Cô gái này có tư thái khá cao, bộ trang phục công sở trông có vẻ rất tài trí.
Trương Thanh Vân nhìn thì biết ngay đây là cô gáo của con mình, vì vậy hắn nói:
- Chào cô.
Cô gái gật đầu, nàng nói:
- Anh là ba ba của Trương Du Mạn phải không? Anh đến rất đúng lúc, anh không đến tôi cũng phải gọi điện cho phụ huynh của cháu.
Cô gái vừa nói vừa đi về phía bục giảng, nàng ngồi lên ghế, Trương Thanh Vân nắm tay Mạn Mạn đi qua, vẻ mặt có chút xấu hổ.
- Con gái của anh còn phá phách hơn cả những đứa bé nam, lớp chúng tôi còn có một đứa bé khác đến từ Bắc Kinh, là một đứa bé nam. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, Trương Du Mạn ngày nào cũng ức hiếp cậu bé kia, thậm chí làm cho cậu ta không đám đi học, hôm nay cũng trốn học buổi trưa. Điều này làm cô giáo và hiệu trưởng trường chúng tôi sợ đến mức đi tìm cuống cuồng, cuối cùng nhờ sự hỗ trợ của cảnh sát mà tìm được cậu bé ở khu vực gần nhà... ....
Cô giáo chậm rãi nói, Trương Thanh Vân nghe trong chốc lát thì biết ngay sự việc không nhỏ. Vì thế hắn hỏi Mạn Mạn xem có chuện gì xảy ra, vẻ mặt nha đầu lúc này cực kỳ uất ức, nước mắt cũng chảy ra, nàng nói:
- Hôm nay con đâu có ăn hiếp bạn ấy, bạn ấy tự bỏ chạy mà.
Trương Thanh Vân thấy bộ dạng của con gái như vậy thì cũng mềm lòng, nhưng biểu cảm vẫn khá cứng, hắn nói:
- Con không ức hiếp cậu ấy, sao cậu ấy phải chạy? Cô giáo nói bình thường con cũng bắt nạt cậu ấy, sao vậy?
- Vì bạn ấy không thành thật.
Trương Du Mạn nói:
- Có một lần bạn ấy đưa cho con một cây bút máy, ngày hôm sau lại thấy có bút máy mới. Sau đó con thấy bạn ấy thường xuyên cho bút, sau đó lại có bút mới, vì vậy con mới hỏi xem có phải nhà bạn ấy có nhiều tiền, tại sao vài ngày đã có bút mới?
- Bạn ấy đắc ý nói cho con biết không phải như vậy, cậu ấy cho bút thì về nhà nói dối là bị mất, vì thế mà mẹ phải mua cho bút mới. Bạn ấy không phải là con ngoan, không thành thật, lại thích cười người khác, vì vậy... ....
Tiểu nha đầu chậm rãi nói, Trương Thanh Vân và cô giáo đưa mắt nhìn nhau, cô giáo nói:
- Trương Du Mạn, trước đó sao con không nói với cô? Cô có thể dạy bạn ấy, con là một bé gái, sao lại đánh nhau?
Trương Du Mạn dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Trương Thanh Vân, nàng nói:
- Ba ba của con nói, làm việc phải dựa vào mình, con đã nói với bạn ấy, bạn ấy không nghe nên con phải tự dạy bảo.
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, cảm thấy dở khóc dở cười, nếu không phải nha đầu đã chọc họa và bảo trì tính nghiêm túc trong giáo dục thì hắn đã bật cười. Nha đầu này đúng là, có hương vị của bậc anh thư không thua kém đám mày râu, cũng lớn gan, sau này nên dạy bảo cho tốt, chắc sẽ có tương lai. Chỉ sợ quá mạnh mẽ cũng không tốt, phải quan tâm một chút, dạy bảo một chút, nếu không tương lại rất phiền toái.
Trương Thanh Vân biết rõ tình huống thì cùng bàn với cô giáo, chủ yếu là như thế nào để giải quyết tốt hậu quả. Trương Thanh Vân đồng ý gặp mặt phụ huynh của cậu bé kia, sẽ xin lỗi người ta, sau đó cũng đảm bảo quay về sẽ giáo dục con thật nghiêm, không để nàng tiếp tục phạm sai lầm.
Sau khi hoàn thành tất cả thì mất hơn một giờ, khi Trương Thanh Vân đưa con ra khỏi trường thì sắc trời cũng đã tối. Khi rời khỏi trường, hắn cũng không trách con, lại ôm con vào lòng.
Dù phương pháp xử lý sự việc của Mạn Mạn có vấn đề nhưng tư tưởng khá chính thống, đặc biệt là người ta đưa cho nàng thứ gì đó, nàng sẽ vì chính nghĩa mà trả lại, hơn nữa còn đứng ra tranh đấu vì lẽ phải. Chỉ xét riêng điểm này thì thấy, sau này dù làm quan cũng không phải quan tham.
Mà Trương Thanh Vân cũng có ấn tượng rất sâu với cậu bé kia, rõ ràng đó là một người khó lường, mới bảy tám tuổi mà đã nghĩ ra mánh khóe lừa bịp như vậy, lôi kéo bạn học và đạt đến mục đích của mình. Nếu người này lớn lên đi đường ngay thì sẽ là nhân tài, đi đường ngang ngỏ tắt thì sẽ là tai họa.
- Ba ba, con đã nói rồi, bạn kia họ Cao, gọi là Cao Dương Dương, cũng từ thủ đô chuyển đến. Bạn ấy nói ông nội cũng ở trong khu biệt thự 81.
Tiểu nha đầu Mạn Mạn nói:
- Bạn ấy còn khoác lác, nói cha mình là quan lớn, toàn bộ Lăng Thủy đều nằm trong tay chú ấy.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, vẻ mặt trở nên cổ quái. Họ Cao, đến từ thủ đô, cha là quan trông coi Lăng Thủy, đây không phải Cao Cát Tường thì còn là ai? Xem xét lại thì thấy con trai của Cao Cát Tường cũng cùng tuổi với Mạn Mạn... ....
- Ba ba, ba cũng nằm trong sự cai quản của chú ấy sao? Không phải chúng ta cũng ở Lăng Thủy sao?
Tiểu nha đầu Mạn Mạn nghiêng đầu nói, nàng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cha, giống như rất muốn biết đáp án này.
Trương Thanh Vân chợt buồn cười, ngay sau đó nói:
- Tiểu nha đầu biết mấy thứ này làm gì? Bây giờ con nên chú tâm học hành, phải học cho tốt, tuổi nhỏ mà đã ganh đua so sánh thì tương lai sao phát triển được?
Mạn Mạn nhìn ba ba, vẻ mặt tràn đầy uất ức, trong lòng lại cảm thấy ba ba tức giận. Nàng nghĩ nhất định là chức quan của ba ba Cao Dương Dương cao hơn ba ba của mình, nếu không ba ba tức giận làm gì?
Trong đầu Mạn Mạn luôn cảm thấy đây là vấn đề đáng kiêu ngạo, đáng để ưỡn ngực, đáng để đắc ý.
Trương Thanh Vân không biết biểu hiện của mình làm con gái xem thường, trong đầu hắn lúc này nghĩ về Cao Cát Tường. Rõ ràng nếu hai bên phụ huynh gặp mặt nhau thì rất dễ nói, nhưng nếu nói chuyện với Cao Cát Tường thì tình cảnh sẽ có chút xấu hổ. Trương Thanh Vân nghĩ tới nghĩ lui mà quyết định đợi vài ngày nữa, sau khi qua thời điểm bận rộn sẽ đến khu nhà khối chính quyền thành phố Lăng Thủy đi dạo cũng thuận tiện gặp mặt Cao Cát Tường nói rõ chuyện này.
Dù sao con gái của mình cũng làm con người ta sợ hãi, nếu lỡ may mất tích hay bị bắt cóc thì sẽ là tai họa. Con gây họa thì phụ huynh phải gánh chịu, Trương Thanh Vân cũng không muốn lấy thế đè người ở vấn đề này, vì vậy cần phải hài hòa.
Mặt khác nghe nói gần đây Cao Cát Tường rất khổ sở, bị Uông Sâm ép cho không có không gian sinh tồn ở Lăng Thủy. Trương Thanh Vân không nhúng tay vào chuyện của Uông gia và Cao gia, nhưng nếu Uông Sâm cứ gây sự thì cũng không tốt, truyền ra ngoài cũng tạo nên ảnh hưởng xấu, rõ ràng không đáng để cổ vũ.
Người đến vị trí như Trương Thanh Vân cũng không còn suy xét như người thường, đặc biệt là góc nhìn với ban ngành cấp thành phố, đối với những ban ngành đấu tranh ác liệt thường không thấy ai trắng ai đen, ai cũng có vấn đề. Ví dụ như mâu thuẫn giữa hắn và Kiều Quốc Thịnh, nếu người đứng ngoài nhìn vào sẽ thấy cả hai đều có những vấn đề không nhỏ