Trong phòng khách rất yên tĩnh, Chiêm Giang Huy và Kiều Quốc Thịnh ngồi đối diện với nhau, cả hai không nói gì.
Chiêm Giang Huy nổi giận và cảm thấy mệt mỏi, tâm tình lúc này không còn kích động như vừa rồi, lão dùng tay vuốt ve bìa sách.
Trong những sáng tác của B.Russell* thì quyển sách này cũng không có gì đáng chú ý, nhưng Chiêm Giang Huy lại rất thích. Sách ày được xuất bản những năm hai mươi của thế kỷ hai mươi, đã qua rất nhiều năm, tình cảnh năm xưa cũng không giống như bây giờ.
Nhưng quyển sách này vẫn còn giá trị tham khảo, thời đại thay đổi, xã hội thay đổi nhưng nhân tính lại không đổi. Russell là bậc trí giả một thời, ông ta đứng ở vị trí một người nước ngoài để bắt mạch cho người Trung Quốc.
Trong sách Russell đã chỉ ra nhiều truyền thống kinh điển của Trung Quốc như "Đạo Đức Kinh", điều này chẳng khác nào đào móc tinh hoa, dù dùng ánh mắt của con người bây giờ cũng thấy liều thuốc của Russell có tác dụng. Mỗi lần Chiêm Giang Huy đọc sách này đều cảm ngộ được rất nhiều.
- Bộp.
Chiêm Giang Huy đặt sách lên bàn trà, lão chép miệng. Kiều Quốc Thịnh có chút sững sốt, hắn cầm sách lên, trong lòng đột nhiên rất kích động.
Chiêm Giang Huy là người nổi tiếng yêu sách, lão có thể tặng sách cho người, đây là chuyện hi hữu. Vẻ mặt của Chiêm Giang Huy vừa rồi đã hoàn toàn in sâu vào mắt Kiều Quốc Thịnh, hắn có thể thấy bí thư rất yêu quyển sách này.
Đưa thứ gì mình yêu quý ra ngoài, nếu đối phương không phải người đặc biệt thì hầu như là không thể. Kiều Quốc Thịnh cầm sách trong tay, hắn mở ra xem, bên trong là những chữ nhỏ chằng chịt, hắn còn thấy những chú thích viết tay của Chiêm Giang Huy.
Trái tim Kiều Quốc Thịnh nhảy dựng lên, ngay sau đó hắn chợt vui mừng như điên, lập tức ý thức được giá trị quyển sách. Hắn há miệng định nói lời cảm tạ thì Chiêm Giang Huy đã nói:
- Quyển sách này không phải tặng cho anh, chính là thông qua tay anh để đưa cho Trương Thanh Vân, anh nói cho cậu ta biết, đây là vật tôi yêu mến và cất giữ nhiều năm, hy vọng lần này sẽ không có tình trạn người tài giỏi chẳng được sử dụng.
Vẻ mặt Kiều Quốc Thịnh chợt biến đổi, cảm giác vui mừng như điên trước đó đã trầm xuống, trong lòng bùng lên đố kỵ. Hắn có thể cảm thấy Chiêm Giang Huy rất coi trọng Trương Thanh Vân, cũng không ngờ mình về thủ đô một chuyến lại là người phát thư cho kẻ khác.
- Vâng, tôi sẽ giao vật này cho cậu ấy, cũng chuyển cáo những lời của anh, tôi tin cậu ấy sẽ lĩnh ngộ được tâm tư của anh.
Kiều Quốc Thịnh bình tĩnh nói, hắn chậm rãi bỏ sách vào cặp công văn, vẻ mặt không lộ ra chút biểu cảm khác biệt.
Thời gian của Chiêm Giang Huy có hạn, Kiều Quốc Thịnh chỉ được nói chuyện hai mươi phút, sau đó Kha Kiến thay Chiêm Giang Huy tiễn khách. Chiêm Giang Huy nhìn bóng lưng đi xa của Kiều Quốc Thịnh mà thở dài một hơi... ....
Hoa Đông, đêm khuya, Trương Thanh Vân cẩn thận đọc quyển sách của Chiêm Giang Huy từ thủ đô đưa đến. Trước nay hắn quả thật chưa đọc qua sách này, Chiêm Giang Huy tặng sách tất nhiên phải có lý lẽ, vì vậy hắn không dám chậm trễ và xem ngay.
Sách được Liên Nhược Hàm khối văn phòng chính quyền đưa đến, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ sách do Chiêm Giang Huy nhờ Kiều Quốc Thịnh đưa về. Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được ý đồ của Chiêm Giang Huy, lão hy vọng Trương Thanh Vân có thể làm tốt quan hệ với Kiều Quốc Thịnh.
Kiều Quốc Thịnh có cơ hội đưa sách, hắn hoàn toàn có thể đi sang phòng làm việc của Trương Thanh Vân, hai người cùng bắt tay, nói chuyện thủ đô. Dù hai bên chỉ nói chuyện liên quan đến bí thư Chiêm thì ít nhất cũng có liên hệ, có lẽ quan hệ sẽ hòa hoãn hơn.
Nhưng Kiều Quốc Thịnh không làm như vậy, rõ ràng hắn không hiểu ý đồ của Chiêm Giang Huy, mà hắn cũng căn bản không muốn làm hòa hoãn quan hệ với Trương Thanh Vân.
Điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút tiếc nuối, bản tâm của hắn trước nay chưa từng muốn cao tay với Kiều Quốc Thịnh, nhưng có rất nhiều chuyện không thể tự mình quyết định, vì thế mà hắn không thể không lo lắng. Cũng không ngờ kết quả càng lúc càng đi quá xa, điều này làm hắn không biết phải nói gì, việc đã đến nước này thì mạnh ai nấy đi... ....
Một tiếng két vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, Trương Thanh Vân ngẩng đầu rồi đứng lên, thì ra Triệu Giai Ngọc đến đưa một chén canh. Đại đa số thời gian của Trương Thanh Vân đều ở trong biệt thự số sáu này, vì vậy Triệu Giai Ngọc cũng có hơn phân nửa thời gian ở đây.
Mỗi khi đến tối thì Triệu Giai Ngọc luôn tự mình nấu canh đưa vào phòng cho Trương Thanh Vân, trong khoảng thời gian này hắn xem như được hưởng thụ đầy đủ hương vị hầu hạ của vợ.
Đây không phải loại canh bình thường, bên trong có nhiều dược liệu quý, có nhân sâm. Trước đó Trương Thanh Vân cũng có chút nghiên cứu về nhân sâm, năm xưa bí thư Hoàng thích uống nước sâm, hắn khuyến cáo bí thư, nói rằng có rất nhiều người không thích hợp dùng sâm quá nhiều.
Lúc đó Hoàng Tân Quyền ngừng uống nước sâm, chỉ sau một thời gian ngắn đã có hiệu quả tốt, mà chính Trương Thanh Vân thì dùng nước sâm lại phù hợp. Trước kia đầu bếp nấu cho hắn uống, bây giờ có Triệu Giai Ngọc, vì thế công tác này hơn phân nửa là tự tay nàng tiếp nhận.
- Thanh Vân, đã khuya như vậy mà còn đọc sách sao?
Triệu Giai Ngọc nói, nàng nhìn quyển sách ố vàng mà nhíu mày. Trương Thanh Vân nói:
- Đây là sách của trưởng phòng Chiêm từ thủ đô gửi xuống, nói anh phải đọc, đọc cẩn thận, hai tối nay anh đều đọc nó.
Trương Thanh Vân chậm rãi thở ra một hơi, hắn đọc sách mà trong lòng hiểu rõ ý nghĩ của Chiêm Giang Huy. Trong sách có rất nhiều chú thích của bí thư Chiêm, có rất nhiều nhận thức tâm đắc trong đường làm quan, tất nhiên dù là hàng ngàn người đọc sách cũng không thể có cùng cảm ngộ.
Chiêm Giang Huy viết cảm ngộ của mình vào trong sách, trước nay hành vi của lão thường rất mạnh mẽ, lòng dạ thoáng đạt, vì vậy chú thích cũng rất thoáng. Ví dụ có một lời bình về Đạo Đức Kinh:
"Người phương Tây còn biết văn hóa của chúng ta, chẳng lẽ người trong nước lại không? Đạo Đức kinh không phải thuật trị nước, chỉ là làm việc phù hợp quy luật, là một phương pháp tư duy tích cực. Chúng ta có quá nhiều cán bộ cứng nhắc, tư duy quá cực hạn, đứng không cao, thấy không xa, như vậy sao không có vấn đề?"
Còn có chú thích:
"Hễ là cán bộ đã từng xem qua "Đạo Đức kinh" thì thường không nói lời khách sáo, ít nói suông, hành động nhiều, ít nói bừa, làm nhiều điều hiện thực. Nhiều năm trước các nhà triết học đã biết đạo lý này, sao bây giờ cán bộ lãnh đạo lại không hiểu?"
Trương Thanh Vân thông qua những chú thích này mà lĩnh ngộ được thái độ và hành vi chính trị của Chiêm Giang Huy, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy Chiêm Giang Huy ám chỉ mình tư duy chưa mở rộng, quá cực hạn, cần cố gắng nhiều. Nhưng cũng có những thứ mà Trương Thanh Vân lúc này vẫn chưa thể lĩnh ngộ được, có những thứ đã lĩnh ngộ nhưng khó miêu tả bằng lời.
- Ôi, dượng đọc sách quá tâm tư, anh xem những chữ chi chít thế này...Ủa... ....
Triệu Giai Ngọc nói, nàng nói được một nửa thì hô lên một tiếng kinh ngạc, nàng cầm lấy sách, trong sách rơi ra một thứ, Trương Thanh Vân nhặt lên xem thì thấy đó là phiếu sách.
Trên phiếu sách có ghi: "Sấm lớn, mưa nhỏ, độc long khó hành vân!" Đây có lẽ là một câu đối, vế dưới chưa có, chữ ký là Quốc Thịnh.
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn cầm phiếu sách lên xem kỹ, sua đó lật sách từ đầu đến cuối, không còn phát hiện nào khác.
Quốc Thịnh là ai? Ngoài Kiều Quốc Thịnh thì còn là ai? Nhưng sao tìm được câu đối của hắn ở đây? Chiêm Giang Huy nói sấm lớn mưa nhỏ chính là cục diện của Kiều Quốc Thịnh lúc này ở Hoa Đông, đây cũng là câu thường được nhân dân nói bên miệng. Chủ tịch Kiều hô lớn trên tỉnh, đến khi xuống dưới lại bất lực, chẳng phải sấm lớn mưa nhỏ sao?
Mà nguyên nhân do đâu để sấm lớn mưa nhỏ? Tất nhiên là vì Kiều Quốc Thịnh quá độc đoán, không muốn dựa vào lực lượng của người khác, thiết tinh thần hợp tác, điều này cũng đúng với câu độc long khó hành vân. Một câu đối của Chiêm Giang Huy có ý nghĩa rất nặng.
- Chẳng lẽ sách này là cho Kiều Quốc Thịnh?
Trong lòng Trương Thanh Vân sinh ra nhiều nghi hoặc, nếu xem phiếu tên sách và chữ ký thì Chiêm Giang Huy ghi lại cho Kiều Quốc Thịnh, điều này làm Trương Thanh Vân trở nên trầm tư.
Đúng lúc này điện thoại bàn chợt vang lên, hắn vội vàng nắm điện thoại lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Kha Kiến:
- Trưởng phòng Trương phải không? Anh chờ chút, trưởng phòng muốn gặp anh.
- Bí thư Chiêm!
Điện thoại vừa được nối thông thì Trương Thanh Vân đã nói, dầu dây bên kia trầm lặng một lúc, sau cùng Chiêm Giang Huy mới ừ một tiếng rồi nói:
- Tôi tặng sách, cậu đã nhận được chưa?
- Nhận được rồi.
Trương Thanh Vân mím môi, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sách này cháu đã đọc qua nhiều lần, nhưng phiếu sách lại ghi câu đối cho chủ tịch Kiều, hay là chú đưa lộn?
- Sao? Có chuyện này à?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Chiêm Giang Huy:
- Câu đối viết thế nào?
Trương Thanh Vân vội vàng đọc ra một lượt, Chiêm Giang Huy ở bên kia chợt cười ha hả:
- À, tôi biết rồi, ngày đó tôi cao hứng tức thời mà đề vài chữ. Đúng rồi, cậu chưa bổ sung vế dưới à?
- À... ....
Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc, khoảnh khắc này sao nghĩ ra, vì vậy hắn vội vàng trả lời thành thật.
Chiêm Giang Huy thản nhiên nói:
- Cậu không bổ sung câu dưới đã nói rõ vấn đề không quan trọng, nếu là cố tình, Hoa Đông cậu nhân tài lớp lớp, chỉ cần phòng tổ chức Hoa Đông có nhân sĩ, nhiều người như vậy còn không nghĩ ra một vế đối sao?
Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, trong lòng dần trầm xuống, trưởng phòng Chiêm ghi lại cho Kiều Quốc Thịnh, chẳng lẽ là ghi cho mình? Quyển sách này Chiêm Giang Huy lại nhờ Kiều Quốc Thịnh chuyển cho mình, tất cả cũng là hai chữ "cố tình!".
Nếu Kiều Quốc Thịnh cố tình thì hắn đã đọc sách, như vậy câu đối nào đến tay mình? Kiều Quốc Thịnh bỏ qua, mình chăm chú đọc nhưng có tâm tư thật sự sao?
- Bí thư Chiêm, cháu hiểu rồi, cháu sẽ không phụ lòng kỳ vọng của chú.
Trương Thanh Vân nói, ý nghĩ của Chiêm Giang Huy rất sâu xa, thật ra khuyến khích lòng dạ rộng rãi. Bây giờ Trương Thanh Vân cảm thấy Kiều Quốc Thịnh không được, hắn cảm thấy mình chính xác, nhưng có phải là tâm tính chính xác?
Trương Thanh Vân nếu mang theo xiềng xích khiêu vũ thì sẽ không có năng lực thay đổi cách cục của ban ngành Hoa Đông, chỉ nên thông qua cố gắng để làm tốt công tác Hoa Đông, đây mới là tâm tính chính xác