Chương 863: Tần Vệ Quốc nhuốm bệnh

Lăng Tổ Hồng ngủ lại ở khách sạn Shangri-La, khi Trương Thanh Vân về đến trung tâm hội nghị Tân Uyển thì nghe được tin tức này.

Sau khi ban ngành Hoa Đông điều chỉnh thì tất cả đều đổi mới, ngay cả phương diện tiếp đãi cugnx có quy củ, hễ là những cán bộ lãnh đạo trên cấp bộ đến thị sát, phỏng vấn, khảo sát Hoa Đông đều được sắp xếp ở trung tâm hội nghị Tân Uyển, nhưng khách sạn Shangri-La cũng không phải là đơn vị được chỉ định tiếp đãi của tỉnh ủy.

- Trưởng phòng, tôi đã hỏi rõ ràng, bí thư Lăng đến Hoa Đông tự mình sắp xếp chỗ ở, mặt khác bí thư Tần chỉ thị chủ tịch Kiều phụ trách toàn bộ công tác tiếp đãi... ....

Phương Hàn từ trong trung tâm hội nghị chạy ra nói.

Trương Thanh Vân cau mày nói:

- Lên xe, chúng ta đến Shangri-La... ....

Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn và Lăng Tổ Hồng tiếp xúc không nhiều nhưng cũng biết vào nhiệm kỳ mới thì đối phương sẽ là phó thủ tướng, thân phận rất hiển hách. Bây giờ Hoa Đông đưa ra cấp bậc lễ nghĩa quá thấp, xét về tình về lý đều không hợp, như vậy sẽ mất mặt người Hoa Đông.

Bí thư Tần đã cho Kiều Quốc Thịnh phụ trách tiếp đãi, sao Kiều Quốc Thịnh lại không sắp xếp? Chẳng lẽ hắn tức tối với bí thư Tần, mục đích là muốn cho Lăng Tổ Hồng phải khó khăn?

- Trưởng phòng, điện thoại của anh, là thư ký trưởng Canh, giống như đặc biệt gấp.

Phương Hàn ngồi phía trước quay đầu lại nói, hắn đưa điện thoại ra phía sau cho Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân tranh thủ nhận điện thoại, hắn nói:

- Thư ký trưởng phải không? Bí thư Lăng sắp xếp tiếp đãi thế nào? Sao các anh... ....

Canh Liệt ở đầu dây bên kia nói:

- Trưởng phòng Trương, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi cũng không biết việc này. Sự việc này bí thư Tần đã dặn chủ tịch Kiều toàn quyền phụ trách, tôi đã đốc xúc khối chính quyền bên kia xử lý thỏa đáng.

Canh Liệt giống như cũng rất lo lắng, lão ngưng lại một lúc rồi nói:

- Còn nữa, vừa rồi tôi nhận được tin, nghe nói chủ tịch Kiều và bí thư Lăng đã hội đàm với nhau ở khách sạn Shangri-La, giống như tan rã không vui, cậu nói xem, sao lại như vậy?

- Bây giờ cháu đang đến khách sạn Shangri-La, chú cũng đến ngay đi. Bí thư Tần lý lịch mạnh, với tính tình đó chú ấy có thể vượt qua, nhưng chúng ta có thể làm giống như vậy sao? Thư ký trưởng, việc này chú phải chịu trách nhiệm chủ yếu... ....

Trương Thanh Vân nghiêm khắc nói, lần này hắn thật sự nổi giận.

Kiều Quốc Thịnh và Canh Liệt đúng là quá bừa bãi, dù bọn họ giúp bí thư Tần nhưng cũng không thể xử sự như vậy, qua điểm cấp trên và cấp dưới bắt buộc phải có. Chưa nói đến vấn đề Lăng Tổ Hồng là khách từ xa đến, chỉ riêng thân phận ủy viên bộ chính trị trung ương cũng đủ để nói vấn đề tiếp đãi ở Hoa Đông là không phù hợp.

Canh Liệt đâu ngờ sẽ phát sinh những chuyện như vậy? Trong lòng hắn thầm kêu oan uổng, mà Trương Thanh Vân nổi giận thì lão cũng không dám căng cứng, chỉ nói tốt tốt rồi lập tức gọi xe đi khách sạn.

Canh Liệt không biết Kiều Quốc Thịnh và Lăng Tổ Hồng đã nói những gì, nếu tình huống hai bên tan rã trong bất hòa thì hỏng bét. Mà hỏng bét chính là Canh Liệt không thể thấy được ý đồ của bí thư Tần.

Dựa theo ý nghĩ của Canh Liệt thì bí thư đang mượn đề tài để nói chuyện của mình, chẳng qua chỉ đang sáng tạo một cơ hội cho Trương Thanh Vân biểu hiện, để hắn có thể trở nên tám mặt lung linh, mà thực tế cũng là như vậy.

Thái độ của Tần Vệ Quốc rất kiên quyết, nhưng khi Canh Liệt nhắc đến vấn đề Lăng Tổ Hồng đến Hoa Đông thì lão lại gật đầu đồng ý. Nếu xét từ phương diện này thì trong lòng Tần Vệ Quốc vẫn còn hiểu rất rõ, lão cũng không muốn thật sự quyết liệt với Hải phái.

Nhưng điều làm Canh Liệt không ngờ chính là Kiều Quốc Thịnh cũng làm ra những hành vi kinh người như vậy, khi lão phát hiện ra tin tức này và báo cáo cho Tần Vệ Quốc, khi đó bí thư không có bất kỳ biểu hiện gì mà chỉ dùng giọng nhàn nhạt nói hai chữ:

- Biết rồi.

Lúc này Canh Liệt mới ý thức mình phán đoán sai lầm, sau đó lão quay đầu lại xem và thấy mình sai lầm quá lớn. Trương Thanh Vân dù thế nào cũng khó so sánh với một bí thư Tần đức cao vọng trọng, bí thư có thể hờn giận, có thể không coi ai ra gì.

Nhưng là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Hoa Đông, Canh Liệt không thể làm như vậy, đặc biệt là vấn đề tiếp đãi, đây là phạm vi công tác của lão. Bây giờ để lộ ra sơ hở quá lớn, đúng là khó thể tha thứ.

Trương Thanh Vân và Canh Liệt hầu như đồng thời đến khách sạn, tốc độ hai chiếc xe đều rất nhanh, hai người đi vào lối đặc biệt, xe dừng lại ở cửa chính khách sạn, cả hai bước xuống.

Vì trước đó đãc có điện thoại sắp xếp, vì vậy vừa xuống xe đã có người đưa cả hai đến tầng trệt dành cho khách quý. Trên đường đi Canh Liệt liên tục phê bình chính mình, rõ ràng so sánh với vài ngày trước là hai người khác biệt. Trương Thanh Vân thấy đối phương như vậy cũng không nói gì, hắn chỉ nói:

- Thế này đi, khi gặp mặt bí thư Lăng thì cháu sẽ nói rõ vấn đề, như vậy sẽ chủ động hơn... ....

Canh Liệt gật đầu, lão dùng ánh mắt cảm kích nhìn Trương Thanh Vân. Phải biết rằng bây giờ hai người sắp gặp mặt phó thủ tướng tương lai, hôm nay Canh Liệt coi như thất trách, đã hoàn toàn đắc tội với vị bồ tát này.

Tuy Canh Liệt không có yêu cầu tiến bộ trên con đường quan trường, nhưng lão làm quan nhiều năm, quan điểm cấp trên cấp dưới đã ăn sâu vào xương tủy. Hôm nay phạm sai lầm tuyệt đối là sỉ nhục, là một sỉ nhục có thể làm cho người khác cười rụng răng.

Trương Thanh Vân đã từng một lần gặp mặt thư ký Thậm Thiếu Văn của Lăng Tổ Hồng, khi đến dưới lầu thì hắn điện thoại cho Thậm Thiếu Văn. Khi hai người lên đến tầng trệt thì Thậm Thiếu Văn đã chờ ở thang máy.

- Thư ký Thậm, bí thư Lăng lúc này có rãnh không?

Trương Thanh Vân nói, hắn nhiệt tình vươn tay. Thậm Thiếu Văn bắt tay Trương Thanh Vân, ngay sau đó Trương Thanh Vân lại chỉ vào Canh Liệt:

- Đây là thư ký trưởng Canh, chúng tôi cùng đến muốn gặp bí thư Lăng.

Thậm Thiếu Văn gật đầu, trên mặt hắn không có quá nhiều biểu lộ, hắn nói:

- Các anh theo tôi, bí thư vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, bây giờ có lẽ đang đọc báo... ....

Một phòng khách được cải tạo thành phòng làm việc hiện đại, giữa phòng làm việc là một bàn trà kết hợp dùng làm phòng khách, cũng vì vậy mà dễ tiếp khách. Khi Trương Thanh Vân đến nơi thì Lăng Tổ Hồng đang ngồi trên một chiếc ghế sa lông dài xem báo.

Vì không có người nên Lăng Tổ Hồng rất tùy ý, lão cởi giày da, chân phải cho lên ghế, mà trên ghế sa lông cũng có ba bốn tờ báo, nhìn có vẻ rất lộn xộn. Lão đeo kính nghiêng đầu đọc báo rất chuyên chú, nếu từ góc độ ngoài cửa đi vào, có thể thấy đầu lão hơi hói.

- Bí thư Lăng!

Trương Thanh Vân khẽ kêu một tiếng, Lăng Tổ Hồng ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thanh Vân, ngay sau đó lại nhìn sang Canh Liệt, vẻ mặt hơi khựng lại, ngay sau đó mỉm cười:

- Cậu sao lại thở hồng hộc như vậy? Có chuyện gì mà vội vàng thế?

Trương Thanh Vân chậm rãi hít vào một hơi, hắn nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh và dùng giọng hổ thẹn nói:

- Bí thư Lăng, hôm nay chúng tôi tiếp đã quá thất trách, vừa rồi cháu vừa từ Hoài Dương quay về, không biết tình huống, không ngờ... ....

- Cậu phụ trách tiếp đãi sao?

Lăng Tổ Hồng hỏi ngược lại, vẻ mặt vẫn ôn hòa như trước, không có bất kỳ biểu cảm nào tức giận. Vì vậy mà Trương Thanh Vân và Canh Liệt đều sinh ra ảo giác và hoài nghi người truyền tin, nếu Kiều Quốc Thịnh và Lăng Tổ Hồng thật sự hội đàm, hơn nữa hai bên tan rã trong không vui thì bí thư Lăng có thể bình thản như vậy sao?

- Là tôi phụ trách tiếp đãi, tôi cho rằng chủ tịch Kiều khối chính quyền làm tốt mọi thứ, cuối cùng tạo ra sơ hở. Chủ yếu là trách nhiệm của tôi, bây giờ tôi hướng về anh nói lời xin lỗi.

Canh Liệt tiếp lời, Trương Thanh Vân vội vàng giới thiệu thân phận của Canh Liệt với Lăng Tổ Hồng.

Lăng Tổ Hồng cười nhạt một tiếng, lão nói:

- Tôi biết thư ký trưởng Canh, chúng ta cũng không phải mới gặp mặt lần đầu. Không có gì, như vậy rất tốt, khối chính quyền của các anh bận rộn, là tôi yêu cầu tự phụ trách, cũng không trách bọn họ, càng không thể trách anh... ....

Lăng Tổ Hồng chỉ sang ghế sa lông:

- Ngồi đi, trước đó tôi đã trò chuyện trong chốc lát với chủ tịch Kiều, tôi muốn nói về chuyện cải cách, nhưng anh ta lại quan tâm đến khu kinh tế Hoàng Hải.

- Tôi và hai người bọn họ có những quan tâm khác biệt, vì vậy hai bên không trôi chảy. Thanh Vân đến đây thì tốt, cậu hiểu về cải cách Hoa Đông, chúng ta có thể trao đổi một vài ý kiến... ....

Trương Thanh Vân và Canh Liệt ngồi xuống, Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút rồi nói:

- Bí thư Lăng, đáng lý ra chú đến Hoa Đông và cần bí thư Tần tự mình tiếp đãi, nhưng sức khỏe của bí thư không tốt, vì vậy cũng chỉ có thể để cho chủ tịch Kiều ra mặt.

Lăng Tổ Hồng cười lớn, lão dùng giọng không quan tâm nói:

- Lần này bí thư Tần của các cậu đang tức giận, cậu cũng đừng nói quá dễ nghe, nếu anh ấy cứ như vậy đến gặp tôi, như vậy cũng không phải là Tần Vệ Quốc. Tôi cùng anh ta liên hệ với nhau cũng không phải một năm hai năm, người này có vẻ ôn hòa, thật ra trong khung cực kỳ cứng nhắc.

- Nói về vấn đề khu kinh tế Hoàng Hải, vì sao vài năm trước đây không được phát triển? Còn không phải hai bên chúng ta đều cho rằng mình là đệ nhất thiên hạ sao? Bây giờ tuy Hoàng Hải và Hoa Đông đã hợp tác nhưng tâm tình của chúng ta không ở cùng nhau, đây có thể nói là một vấn đề làm lòng người tiếc nuối... ....

Lăng Tổ Hồng nói như vậy thì Trương Thanh Vân và Canh Liệt đều không nói thêm lời nào. Với cấp bậc lãnh đạo của Lăng Tổ Hồng thì hai người bọn họ khó thể chen lời, cũng chỉ biết ngoan ngoãn lắng nghe.

Một lát sau Trương Thanh Vân thử hỏi Canh Liệt:

- Thư ký trưởng, chú có biết bí thư dưỡng bệnh ở đâu không? Bí thư Lăng đến Hoa Đông, tất nhiên sẽ muốn gặp mặt bí thư, chú xem... ....

- Tôi biết rồi, nếu không tôi sẽ điện thoại cho bí thư để sắp xếp... ....

Canh Liệt hiểu ý của Trương Thanh Vân, vì vậy vội nói.

Lăng Tổ Hồng khoát tay cười nói:

- Trước tiên không vội, chúng ta cùng nhau dùng cơm, sau đó trực tiếp đi qua là được. Anh Tần muốn tránh tôi, nếu chúng ta điện thoại thì sẽ hỏng việc, chúng ta lén đi qua, nếu anh ấy mắng thì có tôi lo, tôi nói ép các anh đưa đi, như vậy thì tốt... ....

Lăng Tổ Hồng nói xong thì cười lớn, vẻ mặt rất tự nhiên, không có chút xấu hổ, giống như lão đi tìm Tần Vệ Quốc cũng không phải một chuyện mất mặt. Một việc xấu hổ mà lão nói ra cứ như một trò đùa thông thường, ý vị tuyệt vời.

Trong lòng Trương Thanh Vân thầm thán phục khí độ của Lăng Tổ Hồng, đây là một lãnh đạo sắp tiến vào ban ngành trung ương, nhưng lãnh đạo có khí độ như vậy cũng quá mức thuyết phục.

Bữa tối dùng cơm công tác, địa điểm dùng cơm là một nhà hàng nhỏ ở bên cạnh, có ba món chính một món canh, món ăn được làm khá đơn giản, trong cơm còn trộn ít đậu đỏ, rất thơm. Ba người kể cả Lăng Tổ Hồng đều dùng cơm rất vui sướng.

Lăng Tổ Hồng vừa dùng cơm vừa nói:

- Đây chính là cơm dinh dưỡng, tôi còn tưởng là rất khó ăn, làm khổ hai vị, không ngờ lại ngon miệng như vậy. Xem ra nơi đây cũng có đầu bếp tinh anh, nấu ăn rất tốt... ....

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Đúng là rất tốt, phối hợp hay, vừa có chất dinh dưỡng vừa có lợi ích thực tế... ....

Hai người cùng tán thưởng, trao đổi nhiều lần, chỉ có Canh Liệt lặng lẽ dùng cơm không nói lời nào. Lão rất kỳ quái sự quen thuộc của Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng, lão thật sự không hiểu vì sao hai người này có thể xen vào nhau.

Nếu xét về bối cảnh thì Lăng Tổ Hồng là Hải phái mà Trương Thanh Vân lại là người phái Kinh Tân, nếu nói chức vụ thì Lăng Tổ Hồng là ủy viên bộ chính trị trung ương mà Trương Thanh Vân chỉ là một cán bộ cấp phó bộ quật khởi trong hai năm gần đây. Hai người chênh lệch quá lớn, đáng lý ra không có lý do gì để quen mặt như vậy mới đúng.

Canh Liệt không hiểu, vì vậy lão chỉ biết quy kết Trương Thanh Vân là nhân vật thiên tài chính trị. Đối với một nhân vật chính trị thì tốt chất quan trọng nhất là mạnh bạo, Trương Thanh Vân rõ ràng có thiên phú rất tốt ở phương diện này.

Hôm nay ánh đèn đường bên ngoài biệt thự của Tần Vệ Quốc có chút mờ ảo, hai chiếc xe chậm rãi chạy đến trước cổng biệt thự làm người ta cảm giác hai bóng đen lù lù đi đến. Xe dừng lại, Trương Thanh Vân và Canh Liệt bước xuống ở chiếc xe phía trước, Lăng Tổ Hồng xuống ở chiếc phía sau.

- Tiểu Thậm, cậu chờ bên ngoài, tôi, trưởng phòng Trương và thư ký trưởng Canh đi vào là được... ....

Lăng Tổ Hồng nói làm người ta sinh ra cảm giác rất nhạt, nhưng đồng thời cũng làm người sinh ra cảm giác hoài nghi.

- Bí thư Lăng, đã đến rồi, bình thường bí thư Tần đều nghỉ ngơi và dùng nơi đây để làm phòng làm việc... ....

Trương Thanh Vân nói, lúc này Canh Liệt đã tiến lên cửa để sắp xếp. Lăng Tổ Hồng híp mắt nhìn tình cảnh xung quanh, lão nói:

- Người nà rất biết cách hưởng thụ, điều kiện ở Lăng Thủy các anh tốt hơn Hoàng Hải chúng tôi, những địa phương thế này rất khó tìm ở Hoàng Hải... ....

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn biết Lăng Tổ Hồng nói không sai. Tuy Lăng Thủy không phát triển mạnh về kinh tế nhưng có núi có sông, diện tích rộng, thích hợp làm nơi an cư, nếu so sánh với một thành phố như Hoàng Hải thì tốt hơn rất nhiều.

- Trưởng phòng Trương... ....

Một âm thanh chợt vang lên, Trương Thanh Vân nhíu mày quay đầu, thư ký Chu Hướng vội vàng đi về phía Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân nói:

- Sao vậy? Thư ký Chu, bí thư thế nào?

Chu Hướng nhìn Lăng Tổ Hồng, hắn muốn nói lại thôi, Trương Thanh Vân ép Chu Hướng mở lời, hắn nói:

- Sức khỏe của bí thư thật sự không tốt... ....

Trong lòng Trương Thanh Vân có cảm giác mát lạnh, hắn cảm thấy không còn mặt mũi đối diện với Lăng Tổ Hồng. Mà Lăng Tổ Hồng cũng hì một tiếng, vẻ mặt cuối cùng cũng biến đổi.

May mà Chu Hướng đã nói:

- Nhưng bí thư Lăng đã đến đây, vùa rồi tôi hỏi qua bí thư, lúc đó bí thư đã đồng ý. Nhưng...Nhưng...Bí thư Lăng, thời gian thật sự không nên quá dài.

Lăng Tổ Hồng và Trương Thanh Vân đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Bọn họ vốn cho rằng Chu Hướng đang nói ra lý do của Tần Vệ Quốc, nhưng bây giờ Chu Hướng lại trịnh trọng nói bí thư đã đồng ý, là sự thật, vì vậy mà hai người có chút ảo giác.

Chu Hướng sắp xếp cho mọi người vào cửa, Canh Liệt lại bắt phải ở bên ngoài, lý do là bí thư không muốn gặp, chỉ có Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng được đi vào bên trong. Trong sân không mở đèn, rất tối, Chu Hướng cầm đèn pin nhưng Trương Thanh Vân và Lăng Tổ Hồng rõ ràng không thích ứng.

Chu Hướng quay đầu soi đường cho hai người ở phía sau, hắn áy náy nói:

- Đúng là xin lỗi, bí thư sợ sáng, gần đây ngay cả đèn đường bên ngoài cũng được cải biến.

Tâm tình của Trương Thanh Vân dần trầm xuống, trực giác nói cho hắn biết Tần Vệ Quốc có bệnh không phải giả. Hắn hiểu tính cách của Tần Vệ Quốc, bình thường lão rất ghét che che giấu giấu, nếu không phải bị bệnh thật sự thì sẽ chẳng là như vậy.

Mọi người đi vào phòng khách, đèn bên trong cũng rất u ám, nhưng Trương Thanh Vân cũng nhìn thấy Tần Vệ Quốc ở trên ghế sa lông. Lúc này bí thư Tần đang ngồi thẳng lưng trên ghế, vì ánh đèn quá mờ mà Trương Thanh Vân không thể nhìn rõ mặt bí thư.

Nhưng Trương Thanh Vân có thể cảm thấy bí thư ngày càng gầy, thần quang trong mắt có chút tan rã, không còn sắc bén và khí thế như xưa, vì vậy hắn gọi một tiếng:

- Bí thư Tần... ....

Tần Vệ Quốc chậm rãi đứng lên, lão nhìn về phía Lăng Tổ Hồng. Lúc này Lăng Tổ Hồng cũng nhíu mày:

- Ông lão này giả thần giả quỷ, không khỏe sao? Anh hình như cũng chỉ hơn tôi hai tuổi... ....

Cặp môi của Tần Vệ Quốc chợt mấp máy, sau đó lão hắng giọng rồi nói:

- Thời gian trôi qua, hai năm sau chưa chắn anh đã có được sức khỏe như tôi... ....

Tần Vệ Quốc vừa nói vừa vươn tay, Lăng Tổ Hồng tiến lên bắt chặt tay Tần Vệ Quốc, hai lão nắm chặt không buông. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Lăng Tổ Hồng, hắn thấy bí thư Lăng ngoài miệng đang cười mắng nhưng thật ra cũng nhìn thấy vấn đề, trong lòng hình như đang thổn thức và cảm thán.

Trương Thanh Vân nghe thấy giọng nói của Tần Vệ Quốc không như bình thường, không trong, khá khàn.

- Được rồi, buông ra thôi, anh thích lôi kéo làm quen, tôi lại không giống Chiêm Giang Huy, sẽ không sa bẫy của anh... ....

Tần Vệ Quốc đột nhiên rút tay nói.

Lăng Tổ Hồng cũng không tức giận, lão ngồi trên ghế sa lông đối diện với Tần Vệ Quốc, Trương Thanh Vân đang chuẩn bị ngồi dưới tay Lăng Tổ Hồng thì Tần Vệ Quốc đã đột nhiên vung tay nói:

- Thanh Vân, cậu chờ chút.

Tần Vệ Quốc dùng ánh mắt dò xét Trương Thanh Vân ba giây đồng hồ, sau đó đột nhiên mỉm cưởi rồi thản nhiên nói:

- Trước tiên cậu cùng Chu Hướng sang căn phòng bên cạnh ngỉ ngơi, tôi và bí thư Lăng có chuyện cần bàn... ....

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn gật đầu, Chu Hướng lại nói:

- Bí thư, anh...Bác sĩ đã dặn... ....

- Đi ra ngoài... ....

Tần Vệ Quốc trầm giọng nói, giọng điệu nghiêm túc mà cũng rất ôn hòa, điều này làm cho Chu Hướng không dám nói thêm nửa lời. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Dương Hân, lúc này đối phương mới chậm rãi lui ra. Ngay sau đó Trương Thanh Vân nhìn Lăng Tổ Hồng, mà Lăng Tổ Hồng cũng gật đầu để hắn yên tâm, sau đó hắn mới đi ra cửa.

Khi Trương Thanh Vân đế phòng nghỉ ngơi thì chẳng thấy Chu Hướng, hắn định hỏi về bệnh tình của Tần Vệ Quốc nhưng không có ai, vì vậy mà tâm tình có chút nôn nóng. Hắn cảm thấy sự việc hôm nay có gì đó không đúng, giống như mỗi sự việc đều ngoài sức tưởng tượng. Tần Vệ Quốc sinh bệnh gì? Bí thư Tần vì vụ án Lâm Ninh mà ra mặt quá mạnh, mục đích là gì?

Những nghi vẫn liên tiếp hiện lên trong đầu Trương Thanh Vân, hắn không biết gì cả. Dù bình thường hắn rất tỉnh táo, bình tĩnh, nhưng bây giờ cũng ngồi không yên, chỉ biết đi qua đi lại chờ đợi