Chương 847: Con của anh.

Khu giải trí Hoa Sơn thành phố Hoài Dương, Tiểu Sơn cùng Lưu Bằng ngồi trong xe, không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.

Trong ấn tượng của Tiểu Sơn thì chủ tịch Lưu gần đây mười phần quan uy, dù là đứng trước mặt các lãnh đạo thành phố cũng không kiêu ngạo không xu nịnh, không chút yếu thế. Nhưng hôm nay hắn lại được nhìn thấy một bộ mặt khác của chủ tịch Lưu.

Tiểu Sơn thấy chủ tịch nhận điện thoại cực kỳ cẩn thận và chặt chẽ, hoàn toàn giống như giọng điệu của một thư ký, cảm thấy giống như thay đổi là một người khác. Điều này làm Tiểu Sơn kinh ngạc, đồng thời hắn cũng nhạy cảm ý thức được thân phận của người hôm nay không tầm thường.

Thử nghĩ mà xem, đường đường là một chủ tịch quận mà tình nguyện ngồi trong xe hơn một giờ không nói một câu oán giận, chỉ xét từ điểm này thì Tiểu Sơn cũng thấy được mánh khóe.

Những ngày nay Tiểu Sơn cố gắng đi hỏi thăm những cán bộ thâm niên, hỏi về bối cảnh của chủ tịch Lưu. Hắn nghe được một tin tức, nghe nói trước kia chủ tịch Lưu từng làm thư ký cho một vị quan lớn trên tỉnh. Sau khi có tin tức này, hôm nay trải qua phán đoán, Tiểu Sơn đại khái đã hiểu rõ, hôm nay người mà lãnh đạo chờ có thể là vị lãnh đạo tỉnh ủy thần bí và quyền cao chức trọng kia.

Tiểu Sơn thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy cửa chính xa hoa của khu giải trí Hoa Sơn, chỗ này xe tới lui cũng không nhiều, nhưng mỗi chiếc xe phần lớn đều là nhãn hiệu đỉnh cấp. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hôm nay chủ tịch lại chạy đến bằng một chiếc Audi, ở những địa phương này, nếu xe cấp bậc quá kém thì có lẽ chưa chắc được vào cửa chính.

Trước nay Tiểu Sơn chưa từng đi vào khu giải trí Hoa Sơn, nhưng hắn biết đây là câu lạc bộ nghỉ ngơi giải trí của những tầng lớp giàu có nhất Hoài Dương, rõ ràng là biên chế hội viên, nghe nói mỗi hội viên bình thường mỗi năm cũng phải chi trả vài trăm ngàn đồng. Chỉ cần vài chữ này cũng đủ làm cho nhiều người lùi bước, cũng vì vậy mà danh tiếng của khu giải trí Hoa Sơn cũng phóng đại, chỉ cần là người Hoài Dương thì đều biết có một khu giải trí Hoa Sơn cực kỳ xa hoa. Mà Tiểu Sơn cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vị quan lớn kia làm gì trong khu giải trí Hoa Sơn? Hắn vừa nghĩ đến đây thì vẻ mặt chợt biến đổi mà không dám nghĩ tiếp. Tiểu Sơn cũng giống như những nhân viên nhà nước mới mẻ, kiến thức của bọn họ chỉ là nửa vời, thực tế càng kính sợ với các tầng lớp quan trường cao tầng.

Quan trường thường luôn là như vậy, nếu sinh hoạt quá xa xỉ sẽ bị kẻ khác hoài nghi, vì vậy mà Tiểu Sơn cũng có nhiều suy nghĩ, đồng thời cũng không nhịn được phải hiếu kỳ. Bây giờ hắn hiểu rõ dưới tình huống này, quan viên ra vào những chỗ xa hoa thế này, chẳng phải có vấn đề gì đó sao? Ý nghĩ này bùng lên làm hắn cảm thấy như ngồi trên đống than, không biết cùng chủ tịch đến đây hôm nay là phúc hay họa.

Lưu Bằng giống như có thể phát hiện ra sự biến hóa tâm tính của Tiểu Sơn, vì vậy hắn chợt ho khan một tiếng, nhưng hắn cũng không mở miệng chỉ bảo, có một số việc khó thể chỉ dạy, chỉ có thể cảm ngộ dựa vào chính mình.

Khu giải trí Hoa Sơn là một sản nghiệp mà Quách Tuyết Phương mua với giá vài chục tỷ, lúc này khu giải trí Hoa Sơn đã được nàng tổng hợp lại làm thành một trung tâm giải trí, chỉ có khu vực trung tâm được gọi là khu giải trí Hoa Sơn, nhưng khách sạn và khu vực nghỉ ngơi khác đều đổi tên.

Đến lúc này khu giải trí Hoa Sơn càng thêm thần bí, bây giờ khu giải trí Hoa Sơn là một khu vực tụ tập của những người giàu có ở thành phố Hoàng Hải, ngay cả thương nhân Hoàng Hải cũng thường xuyên đến đây.

Trương Thanh Vân cũng không thể không thừa nhận Quách Tuyết Phương có thiên phú làm ăn buôn bán, hiểu được nhân tính chính là thủ đoạn kinh doanh lợi hại nhất. Sự thật chứng minh Quách Tuyết Phương rất thành công, mà tập đoàn Vân Sơn cũng vì vậy mà cắm rể sâu ở Hoài Dương, đã trở thành xí nghiệp đầu đàn ở Hoài Dương.

Trong một căn biệt thự cuối cùng trong khu giải trí Hoa Sơn, Trương Thanh Vân nằm trên ghế sa lông, hắn cẩn thận nhìn sinh linh bé nhỏ đang nằm trên một chiếc nôi ở bên cạnh ghế sa lông. Khóe miệng tiểu tử kia còn chảy nước miếng nhưng bộ dạng đáng yêu nói không nên lời, Trương Thanh Vân duỗi tay vài lần cũng không dám đụng vào, hắn sợ sẽ đánh thức đứa bé.

- Không được nhìn nữa, con còn nhỏ, vào cửa lâu như vậy mà không thấy anh nhìn em, đúng là... ...

Quách Tuyết Phương mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, tóc vấn lên đỉnh đầu, vẻ mặt có hơi trắng nhợt, có lẽ thân thể vẫn còn chưa được điều dưỡng tiến vào trạng thái tốt nhất.

Quách Tuyết Phương oán trách một câu, ngay sau đó nàng đặt mông ngồi cạnh Trương Thanh Vân, cũng không có giác ngộ thân thể chưa khỏe mạnh.

- Em đi Nhật Bản sao không dứt khoát ở lại thêm một thời gian nữa? Để tiểu tử kia điều dưỡng tốt rồi quay về không được sao?

Trương Thanh Vân nói, hắn ôm lấy eo Quách Tuyết Phương.

Quách Tuyết Phương giống như một thân thể không xương, Trương Thanh Vân vừa ôm thì nàng đã thuận thế ngã xuống ngực hắn, nàng rù rì nói:

- Anh cho rằng em không có việc gì sao? Đi Nhật vài tháng mà người nhà thúc như điên, tập đoàn Vân Sơn không phải là một công ty nhỏ, có rất nhiều công tác, nếu không có em thì có vài việc khó thể thực hiện được... ....

Quách Tuyết Phương dùng đầu cọ xát lồng ngực của Trương Thanh Vân, nàng trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Em cũng không muốn nhanh chóng thả ra quyền lợi và địa vị, cuối cùng cũng không có ai đáng tin, em còn phải cho con một tương lai tốt... ....

Quách Tuyết Phương nói những câu đó rất bình thường, nhưng những lời này rơi vào trong tai lại làm Trương Thanh Vân khẽ run lên, hai tay không khỏi dùng sức xiết chặt người trong lòng. Hàng lông my của Quách Tuyết Phương nhảy lên, khóe miệng co quắp, nàng có hơi giật mình và cảm thấy ngọt ngào. Trương Thanh Vân cuối cùng cũng không phải người đá, hắn có cảm tình nhưng tâm tư che giấu quá sâu, người bình thường chỉ phát hiện ra bề ngoài nhẵn nhụi mà thôi.

- Em sinh cho anh một đứa con trai, tên là gì thì tốt? Anh cảm thấy đặt là Trương Tiểu Vân thế nào... ....

Quách Tuyết Phương nói.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn nói:

- Bậy... ....

Quách Tuyết Phương cười khanh khách, lúc này dung nhan nở rộ, tuy mặc áo ngủ rộng nhưng khoảnh khắc này chợt trở nên cực kỳ quyến rũ, Trương Thanh Vân thấy vậy mà trong lòng cũng nóng lên.

- Đừng nói giỡn, con của anh tất nhiên phải có họ Quách, gọi là Quách Tiểu Vân đi.

Quách Tuyết Phương lắc đầu:

- Mà cái tên này cũng không thích hợp, gọi là Quách Đạp Vân, đạp mây cưỡi gió mới hay... ....

Trương Thanh Vân đột nhiên nói:

- Em cứ gọi nó là Quách Thải Vân, phải giẫm nát mây dưới chân mới thỏa mãn tâm tư xấu xa của em... ....

Quách Tuyết Phương chợt sững sờ, nàng ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân, sau đó nàng cười rộ lên:

- Đúng vậy, em rất hận mấy thứ vân vân này nọ, nhưng tên Thải Vân lại có chút nữ tính hóa, nếu không mình kiếm thêm một bé gái rồi đặt tên là Thải Vân... ....

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên cổ quái, hắn hoàn toàn bị nàng đánh bại. Lúc này Quách Tuyết Phương mới cười lớn, sau đó nàng đột nhiên thu nạp tiếng cười nhìn ra ngoài cửa nói:

- Tiến vào, đừng trốn, tôi biết cô đến rồi.

Cửa không có chút động tĩnh, khoảng năm giây sau mới có một người ló đầu vào, sau đó người này tiến vào với gương mặt đỏ bừng, không phải Cốc Nhã Tử thì là ai?

- Giám đốc Quách, vừa rồi tôi ra khỏi cửa và thấy một chiếc xe, là xe của khối chính quyền, có phải là... ....

Cốc Nhã Tử nói, nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, Quách Tuyết Phương cau mày nói:

- Muốn đi thì đi, cũng không có ai muốn giữ anh lại... ....

Trương Thanh Vân nở nụ cười hối lỗi, Cốc Nhã Tử thấy tình huống không đúng thì lập tức lui ra. Khi nàng mới ra khỏi cửa thì đã nghe thấy âm thanh của Quách Tuyết Phương:

- Anh đúng là đáng chết, đặc biệt đến dây mà phải đi ngay, anh lừa em sao?

Cốc Nhã Tử lại loáng thoáng nghe Trương Thanh Vân nói:

- Thân thể em còn chưa khỏe, anh nào dám ở lại... ....

Cốc Nhã Tử gắt lên một tiếng, gương mặt đỏ bừng, ngay sau đó nàng nghe thấy Quách Tuyết Phương nói:

- Ai nói anh là thân thể của em còn chưa khỏe, nếu không chúng ta... ....

Cốc Nhã Tử không dám nghe tiếp, vì vậy mà vội vàng trốn tránh. Thật ra nàng đến để nhắc nhở Trương Thanh Vân là bên ngoài có người, nàng sợ đối phương ở lại qua đêm, dù sao thì Quách Tuyết Phương cũng nghỉ hậu sản chưa được bao lâu, nàng rất lo cho đối phương.

Nhưng Cốc Nhã Tử lại không ngờ Quách Tuyết Phương chẳng kiêng nể gì như vậy, đúng là... ....

Mười phút sau, Trương Thanh Vân đi ra khỏi biệt thự với áo quần chỉnh tề, Cốc Nhã Tử cúi đầu chào. Lúc này trong đầu nàng lại đang nghĩ một vấn đề khác, thời gian ngắn như vậy không biết giữa hai người kia có phát sinh chuyện gì không, vì vậy mà gương mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng.

- Cô đưa tôi ra ngoài, diện tích nơi đây quá lớn, tôi cũng cảm thấy choáng váng.

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

Trương Thanh Vân nói xong thì phát hiện Cốc Nhã Tử đang đứng ngây như tượng, vì vậy hắn vội vàng lắc lắc một ngón tay trước mặt nàng. Đúng lúc này Cốc Nhã Tử mới thanh tỉnh, vì vậy mà rất xấu hổ, gương mặt càng đỏ.

Trương Thanh Vân không quan tâm đến sự khác thường của Cốc Nhã Tử, hắn đi ra khỏi khu giải trí Hoa Sơn dưới sự dẫn dắt của nàng. Khi đến cửa thì hắn chợt dừng lại, hắn mơ hồ có một cảm giác kỳ quái, vì vậy mới quay đầu lại nhìn. Hắn đảo mắt qua những khối kiến trúc xa hoa, cuối cùng nhìn đến một khối kiến trúc hình tròn ở vị trí trung tâm.

Đó là vị trí cao nhất và đồ sộ nhất của khu giải trí Hoa Sơn, cũng có thể là vị trí toàn cục, có ai ở đó?

Mà lúc này Quách Tuyết Phương đang đứng trên phòng làm việc nhìn lén Trương Thanh Vân rời khỏi khu giải trí Hoa Sơn chợt cảm thấy trái tim gia tốc, nàng không hiểu vì sao Trương Thanh Vân đang đi chợt khựng lại, sau đó còn quay đầu nhìn, chẳng lẽ hắn biết nàng đang nhìn.

Một cảm giác kỳ diệu chợt lan ra khắp toàn thân Quách Tuyết Phương, nước mắt cũng chảy ra. Khoảng thời gian này luôn có một vấn đề làm nàng lo nghĩ, nàng nghĩ mình làm như vậy có đáng giá không?

Là một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ lấp lánh ánh hào quang như Quách Tuyết Phương lại yêu một người đàn ông đã có gia đình, mà ghê tởm hơn chính là còn sinh ra một đứa con.

Đáng giá sao? Với địa vị của Quách Tuyết Phương, nếu nàng muốn gả ra ngoài thì không biết có bao nhiêu cậu ấm danh môn xếp hàng, nàng trở thành một người phụ nữ mà biết bao người muốn lấy làm vợ.

Nhưng nàng lại không lựa chọn như vậy, nàng chọn mọt đường đi không có lối thoát. Khoảnh khắc khi đau khổ vì bị xé rách trong phòng sinh thì nàng cũng có chút hối hận vì lựa chọn của mình... ....

Nhưgn khoảnh khắc này, khi người đàn ông kia quay lại nhìn thì Quách Tuyết Phương cảm thấy đáng giá. Chuyện thế gian đâu có gì công bình? Quách Tuyết Phương yêu một người, như vậy là quá giá trị rồi, may mà người đàn ông này cũng có cảm tình với nàng. Tuy hai bên tiếp xúc hạn chế, nhưng đối với vị trí của hắn thì cũng coi như có cố gắng