Âu Đan đứng lên cho Yến Thành một tát, điều này đã chứng tỏ trong lòng nàng tức giận đến đỉnh điểm. Yến Thành là những quan viên Hải phái thẩm thấu vào Hoa Đông sớm nhất, bọn họ là những người gánh vác sứ mệnh trọng yếu nhất.
Bọn họ tích lũy kinh nghiệm nhiều năm ở Hoa Đông, có tác dụng sắp xếp con người và quan hệ, có thể nói là những quân bài mà Âu Đan sẽ lật ra vào thời điểm cuối cùng. Nhưng Âu Đan không ngờ là cuối cùng những quân bài bí mật của mình lại gây ra nhiễu loạn, điều này làm nàng khó thể khống chế tâm tình.
Đặc biệt là hành vi chụp vào ngôi sao của Yến Thành, lại chơi trò giành tình nhân với cậu ấm thủ đô, nào còn hình tượng của một quan viên phó bộ? Đúng là không khác gì những tên giang hồ tục tằn ngoài phố chợ. Âu Đan không ngờ những người mình kỳ vọng cao lại có thể làm ra những hành vi như thế, trong lòng khó thể nhịn được, đó chính là nguyên nhân có một cái tát.
Mà Yến Thành bị tát cũng không dám đánh trả, nhưng đối với một người có thế lực như Yến Thành thì đây rõ ràng là sự sỉ nhục của cả đời mà lần đầu tiên vấp phải. Lúc này vẻ mặt hắn đã xanh tái, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ, hơn nữa còn xấu hổ đến mức khó thể miêu tả. Hắn chỉ còn cách nghiêng đầu sang một bên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hô hấp nhanh hơn bình thường gấp bội.
Bầu không khí phòng khách lúc này cực kỳ nặng nề và xấu hổ, Liên Nhược Hàm chỉ cảm thấy miệng đắng chát. Hôm nay nàng đi theo Âu Đan chỉ với nhiệm vụ giải sầu, không ngờ lúc này tâm tình tán loạn đến mức khó thể điều hòa những hành vi vừa xảy ra trước mắt.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tâm tình của Âu Đan mới bình tĩnh một chút, nàng thở ra một hơi nói:
- Yến Thành, anh cho rằng trưởng phòng Trương Thanh Vân sẽ nói chuyện của anh cho tôi biết sao? Nếu thật sự là như vậy thì anh có nghĩ tới hậu quả chưa?
Yến Thành vẫn không lên tiếng, hắn vẫn nghiêng đầu sang một bên nhưng vẻ mặt chợt co rút.
Yến Thành nhạy cảm hiểu ý nghĩa lời nói của Âu Đan, nếu Trương Thanh Vân thật sự báo cáo cho Âu Đan, như vậy thân phận của hắn đã nằm trong lòng bàn tay của đối phương.
Thật ra thân phận của Yến Thành cũng không phải điều gì quá bí mật, nhưng Trương Thanh Vân phát hiện ra thì sẽ xem xét cẩn thận về hắn, nếu như vậy thì hậu quả rất nặng nề. Âu Đan cũng không biết Yến Thành có bao nhiêu hoạt động xấu xa, nhưng điều này Yến Thành lại biết rất rõ... ....
Mà Yến Thành đọc được một tin tức cực kỳ quan trọng trên người Âu Đan, đó chính là Âu Đan cực kỳ kiêng kỵ Trương Thanh Vân, giống như Trương Thanh Vân chỉ cần có tâm xem xét thân phận của Yến Thành, như vậy kế hoạch lớn của Hải phái ở Hoa Đông đã bị hủy hoại.
Điều này làm cho tâm tình của Yến Thành xuất hiện dao động, hắn biết rõ Trương Thanh Vân là một nhân vật có thực quyền ở Hoa Đông, nhưng hắn cũng không ngờ đối phương có lực uy hiếp đến bí thư Âu Đan, mà bí thư Âu lại sợ Trương Thanh Vân như chim sợ cành cong.
- Các anh có biết không, vì vấn đề các anh công tác ở Hoa Đông mà lãnh đạo đã cố gắng biết bao nhiêu năm? Mà ý nghĩa công tác của các anh với sự ổn định của Hải phái ở Hoa Đông, các anh không biết sao?
Âu Đan lại nói, nàng khong quan tâm đến vấn đề nể mặt Yến Thành, giọng nói bắt đầu được kéo lên cao.
Miêu Thiên Phương ở bên cạnh thấy tình thế không đúng, hắn sợ phát sinh hành vi ngoài ý muốn, vì vậy mới nói:
- Bí thư Âu, lần này là sơ sót của tôi, nhưng tôi và giám đốc Yến cũng sẽ không vì một ngôi sao ca nhạc mà đắc tội với Trương Thanh Vân.
- Lúc đó chúng tôi chỉ muốn cho Triệu Hồng Thần một bài học, mặt khác cũng cho người khác hiểu, Hoa Đông không phải là thủ đô... ....
- Được rồi, được rồi, anh không cần giải thích, trách nhiệm của anh cũng không nhỏ.
Âu Đan dùng giọng mất kiên nhẫn nói, không biết tại sao nàng chợt sinh ra một cảm giác không an toàn, nàng cảm thấy sự tồn tại của Yến Thành và Miêu Thiên Phương sẽ mang đến cho mình phiền toái vô tận.
Loại cảm giác này đến không chút dấu hiệu nhưng rất xác thực, Âu Đan là người ở địa vị cao, nàng có sự mẫn cảm khác thường với nguy hiểm. Những hành vi của Yến Thành đã làm người ta khó thể tin đây là một kẻ được ủy thác trách nhiệm, là kẻ có tác dụng mấu chốt.
Rất nhiều người nghe danh không bằng gặp mặt, giống như Yến Thành, danh tiếng là rất lớn, là phó tổng giám đốc một tập đoàn, thân phận rất lớn. Hơn nữa theo những tin tức Âu Đan nắm bắt được thì Yến Thành thật sự có căn cơ ở Hoa Đông, dù xét theo phương diện nào thì hắn cũng rất xuất sắc.
Nhưng Âu Đan thông qua sự việc lần này để thấy rõ Yến Thành không thể là người phó thác tránh nhiệm để làm việc lớn, một người làm việc đàng hoàng, hơn nữa còn đường hoàng có những hành vi bẩn, trong lòng thiếu cảm giác kính sợ lãnh đạo, một người như vậy là quả bom hẹn giờ... ....
- Dù là thế nào thì ý kiến của tôi là giám đốc Yến và giám đốc Miêu không cần phải tiếp tục công tác ở Hoa Đông, các anh nên chuẩn bị điều chỉnh công tác, Hoa Đông không phải nơi các anh có thể tiếp tục... ....
Âu Đan thản nhiên nói, vẻ mặt không chút biểu cảm nhưng nhìn qua lại thấy rất nghiêm túc và chuyên chú.
- Bí thư Âu, tôi còn một câu chưa nói, tôi biết lần này mình xử lý sự việc không suy xét sâu sắc, nhưng nếu vì sự việc lần này mà chúng tôi phải điều chỉnh công tác, điều này chưa nói đến vấn đề nhân tâm không phục, hơn nữa sẽ làm người khác chú ý, cục diện sẽ càng bị động... ....
Miêu Thiên Phương chen lời.
- Việc này tôi và anh cũng không tính được, cần phải do lãnh đạo quyết định... ....
Âu Đan dùng giọng mất kiên nhẫn nói, sau đó nàng đứng lên nhìn hai người Yến Thành, nàng vung tay cho Liên Nhược Hàm tiễn khách.
Yến Thành khẽ hừ mũi một tiếng rồi quay đầu bỏ đi, Miêu Thiên Phương cũng không lên tiếng, ánh mắt nìhn về phía Âu Đan có chút phức tạp rồi cùng đi theo Yến Thành. Miêu Thiên Phương đã sớm biến Âu Đan xử lý sự việc rất hung ác, hôm nay được chứng kiến thì cảm thấy qua mức lợi hại.
Nếu nói một cách không khoa trương thì Yến Thành và Miêu Thiên Phương trước nay đều tự xưng mình là trụ cột của Âu Đan ở Hoa Đông, không ngờ Âu Đan chém đứt trụ cột mà không chút biểu cảm, tâm tính sát phạt quyết đoán như vậy cũng không phải là hạng nữ lưu bình thường.
Phòng làm việc của Tần Vệ Quốc, lúc này Tần Vệ Quốc đang mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, lão giống như rất thưởng thức bộ dạng sứt đầu mẻ trán của hắn. Lúc này tâm tình của Trương Thanh Vân có chút kích động, hắn nói:
- Bí thư, nếu xong chuyện lần này thì cháu khỏi cần làm trưởng phòng tổ chức, lần này số lượng cán bộ mà trung ương và các tỉnh bên ngoài muốn nhồi nhét vào các chức vụ phó phòng ở tỉnh Hoa Đông đã lên đến con số một ngàn người. Chú cũng biết rồi đấy, tỉnh Hoa Đông chúng ta không thể nào tiêu hóa được một số lượng lớn cán bộ như vậy.
- Hơn nữa tỉnh Hoa Đông chúng ta cũng có những cán bộ cần đề bạt bên trong, cũng không thể dựa hoàn toàn vào sự trợ giúp của bên ngoài. Những cán bộ mà trung ương cho xuống tuyến dưới rèn luyện đều là hai mắt tối đen, công tác sao có thể mở rộng và phát triển?
- Thanh Vân, gặp chuyện cũng không cần nói ra khó khăn, nếu không cần nhiều người như vậy thì cậu không biết đề nghị sao? Theo tôi được biết thì nhân tuyển lần này sẽ căn cứ theo ý kiến của khối đảng ủy chúng ta, cậu có thể nói ra ở hội nghị thường ủy để mọi người cùng bàn.
Tần Vệ Quốc cười nói.
Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn nói:
- Bí thư, bây giờ vấn đề quan trọng là các thế lực khắp nơi đều chào hỏi, có quá nhiều người gây áp lực, cháu cũng không nên đưa ra lời đề nghị. Nếu như vấn đề không tốt thì chắc chắn sẽ sinh ra tranh luận ở hội nghị thường ủy, cuối cùng sẽ gây ra huyên náo và không thỏa mãn vấn đề, đây mới là điều cháu lo lắng.
- Vì vậy cháu cho rằng muốn giải quyết được những vấn đề này thì trước tiên phải bắt tay hành động từ căn nguyên sự việc. Vấn để cải cách hệ thống và thể chế cán bộ ở Hoa Đông phải có quy hoạch chỉnh thể, không được điều động cán bộ trong phạm vi lớn như vậy, chỉ như thế cháu mới có lòng tin làm tốt... ....
Nụ cười trên mặt Tần Vệ Quốc dần thu nạp, lão nói:
- Cải cách Hoa Đông cũng không phải một mình cậu gánh trách nhiệm, toàn đảng ủy ban ngành chúng ta đều phải gánh trách nhiệm. Còn vấn đề liên qua đến phương diện cải cách tổ chức cụ thể sẽ phụ thuộc vào năng lực của cậu, phải đưa ra những lời đề nghị hợp lý.
- Bây giờ những gì cậu làm đã rất đáng khen, cậu cũng hiểu đạo lý "chặn không bằng mở", cũng sẽ hiểu được cách xử lý các mối quan hệ.
- Tóm lại một câu, cậu chỉ cần đứng ở góc độ đại cục Hoa Đông để suy xét vấn đề, như vậy là được.
- Mặt khác phải can đảm đưa ra những lời đề nghị, phải đưa ra những quyết sách lớn mật. Vấn đề cải cách ở Hoa Đông đã chú định cậu là trưởng phòng tổ chức phải đóng vai trò nhân vật chủ chốt, vì vậy bây giờ là khảo nghiệm của cậu, cần buông tay đi làm.
Tần Vệ Quốc vung tay lên sinh ra một khí phách phóng khoáng, trong lòng Trương Thanh Vân bùng lên dao động, cũng có chút kích động. Bây giờ đối với hắn thì vấn đề gặp phải chính là quá trình cải cách Hoa Đông, phải làm sao để vẫn giữ lại được cán bộ mũi nhọn của Hoa Đông.
Nếu tương lai của cán bộ bản địa ở Hoa Đông không được đảm bảo, như vậy vấn đề cải cách chế độ, thể chế, hệ thống cán bộ ở Hoa Đông sẽ không thể đẩy mạnh.
- Trung ương cực kỳ coi trọng vấn đề ở Hoa Đông, đồng thời nhiều lãnh đạo trung ương cũng hiểu chỗ khó của Hoa Đông, vì vậy đẩy mạnh cải cách sẽ nhận được nhiều quyết sách và trợ giúp của Hoa Đông.
- Nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, bố trí cụ thể còn chưa được đưa ra, vì vậy vào thời điểm hỗn loạn nhất cũng chính là áp lực nhất này sẽ là khoảng thời gian quan trọng nhất.
- Lúc này chúng ta tuyệt đối không thể không làm, người nào có vị trí của người đó, chúng ta phải có trách nhiệm, có nghĩa vụ đưa ra sự trợ giúp cho các quyết sách của trung ương. Cậu cần phải cân não trên phương diện này, cần phải nghĩ nhiều biện pháp... ....
Tần Vệ Quốc lại dặn dò.
Trương Thanh Vân gật đầu rất chăm chú, hắn cũng hiểu Tần Vệ Quốc muốn mình lợi dụng các mối quan hệ để phản ánh lên trên, tất nhiên quan hệ quan trọng nhất chính là Chiêm Giang Huy.
Bây giờ quan hệ của Chiêm Giang Huy và Trương Thanh Vân có chút vi diệu, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì Kiều Quốc Thịnh. Bây giờ Trương Thanh Vân và Kiều Quốc Thịnh không thể nào cùng chung chí hướng ở Hoa Đông, mà hai người này đều là cán bộ mà Chiêm Giang Huy coi trọng.
Điều này tất nhiên sẽ làm cho quan hệ trở nên vi diệu, nếu xét về Hoa Đông thì vị trí của Kiều Quốc Thịnh cao hơn Trương Thanh Vân, điều này cũng sinh ra cho Trương Thanh Vân áp lực lớn. Gần đây hắn nghe được vài tin đồn, những tin tức này phần lớn đến từ bên trong phái Kinh Tân, nói rằng Trương Thanh Vân ỷ mình quen thuộc tình huống ở Hoa Đông mà không phối hợp công tác với Kiều Quốc Thịnh, vì vậy mà quan hệ giữa hai bên không hòa hợp, tạo nên những tiến triển xấu trong công tác