Chương 783: Nỗi khổ tâm.

Đêm khuya, phòng làm việc của Chiêm Giang Huy vẫn sáng đèn.

Dựa theo yêu cầu thì cảnh vệ viên Triệu Khoan cần phải vào nhắc nhở để thủ trưởng nghỉ ngơi.

Nhưng hôm nay Triệu Khoan có trăm lá gan cũng không dám hành động, tâm tình thủ trưởng hôm nay không tốt, lửa giận khá mạnh. Đây là việc mà tất cả mọi người ở bên cạnh thủ trưởng đều biết, hơn nữa nguyên nhân thủ trưởng mất hứng hình như là vì gặp mặt một vị cán bộ Hoa Đông.

Triệu Khoan nhớ rõ có một vị cán bộ trẻ đã gặp thủ trưởng, nhưng người kia còn rất trẻ, thậm chí còn không lớn hơn hắn bao nhiêu, một người như vậy có năng lực làm thủ trưởng mất hứng sao? Triệu Khoan cảm thấy hoài nghi về vấn đề này.

Triệu Khoan thầm nghĩ như vậy, bàn tay nhanh chóng gõ lên cửa phòng làm việc của Chiêm Giang Huy. Hắn không dám trực tiếp nhắc nhở thủ trưởng, vì vậy mới thông qua một phương pháp uyển chuyển khác, thời gian đã không còn sớm.

Chiêm Giang Huy nghe thấy tiếng gõ cửa mà cau mày, lão nói:

- Không cần châm trà, không có việc gì thì cứ đứng sang một bên, đừng mò mẫm.

Triệu Khoan ở bên ngoài nghe thấy như vậy thì vẻ mặt chợt đỏ, hắn lấy dũng khí đi vào nhưng đã vài lần mà vẫn không dám, cuối cùng cũng quay về như bóng xì hơi.

Mà lúc này Chiêm Giang Huy ở trong phòng làm việc cũng thở dài một hơi, lão đặt quyển sách trên tay lên bàn rồi duỗi lưng mệt mỏi. Nhìn xuống quyển sách sẽ thấy đó chính là "Triết học đồng niên".

Chiêm Giang Huy thích sách, đều có thể đọc qua các thể loại, mà hầu như mỗi đêm đều đọc sách. Nhưng thời gian đọc sách tối nay dài hơn bình thường, dưới tình huống này thì trong lòng lão phần lớn đều có chuyện, đọc sách không tĩnh tâm, xem sách cũng mất thời gian hơn.

Ký ức của Chiêm Giang Huy trước nay vẫn còn mới mẻ, trước đó khi phái Hoa Đông gặp nguy cơ thì bọn họ một mực bảo vệ phòng tổ chức, mà công tác tổ chức của Hoa Đông cũng rất có đặc điểm, rất lợi hại.

Trước đó ban ngành tỉnh ủy Hoa Đông phải thay người, nhưng chức vụ trưởng phòng tổ chức lại không thể thay thế, điều này giống như chạm nọc vào phái Hoa Đông, vì vậy mà Chiêm Giang Huy nghĩ đủ mọi cách cũng không thể chuyển dời Mã Học Vọng.

Trước đó Chiêm Giang Huy biết rõ, phái Hoa Đông muốn dựa vào chỗ hiểm để chống lại đòn hiểm, vì thế mà hệ thống tổ chức của bọn họ không hoàn toàn tan vỡ. Nhưng Chiêm Giang Huy tuyệt đối không ngờ lúc này Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, đối phương muốn buông tha công tác tổ chức ở Hoa Đông, chủ động yêu cầu thay người, mà nhân tuyển chính là Trương Thanh Vân.

Ý kiến này chuyển lên trung ương thì hầu như không gặp phải bao nhiêu lực cản và lập tức được lãnh đạo thừa nhận. Vì rất nhiều lãnh đạo có cùng tâm tư với Chiêm Giang Huy, bọn họ không muốn phái Hoa Đông tiếp tục nắm chắc công tác tổ chức, bây giờ Tần Vệ Quốc chủ động yêu cầu, hơn nữa nhân tuyển lại khó thể phản đối, tất nhiên bộ chính trị sẽ thông qua.

Cũng vì vậy mà Chiêm Giang Huy trở tay không kịp, trong lòng lão có tính toán cho Trương Thanh Vân tiến vào khối trung ương, đồng thời cũng đã tạo ra tin đồn vào trước đó. Nhưng bây giờ cục diện chính trị lại biến đổi quá lớn, điều này làm cho tất cả ý nghĩ của hắn chợt thất bại, cảm giác này rõ ràng là không tốt.

Mà càng không tốt chính là Chiêm Giang Huy thấy Tần Vệ Quốc muốn để Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức với mục đích bồi dưỡng, đối phương nhìn trúng tài cán của Trương Thanh Vân, muốn đem cơ nghiệp Hoa Đông tái giá lên người Trương Thanh Vân.

Điều này rõ ràng là trắng trợn cướp người, Trương Thanh Vân là nhân tài bồi dưỡng trọng điểm của phái Kinh Tân, cao tầng phái Kinh Tân sớm đã có chung nhận thức về vấn đề quy hoạch Trương Thanh Vân. Bây giờ Tần Vệ Quốc lại ngáng chân, không những làm rối loạn quy hoạch mà còn để vị trí của Trương Thanh Vân ngày càng mơ hồ. Tất nhiên Chiêm Giang Huy sẽ rất bức bối vì một kết quả như vậy.

Chiêm Giang Huy biết khá rõ về Trương Thanh Vân, người này tuyệt đối kính trọng và cung kính với Tần Vệ Quốc, mà những hành vi của hắn cũng rất ít khi lộ diện về phía phe phái. Nếu hắn đến Hoa Đông thì sẽ có thể phát triển tài hoa, dưới sự dẫn đường của vua Hoa Đông thì chỉ sau vài năm Trương Thanh Vân sẽ có tổ chức riêng của mình, cũng không thể dùng vị trí hiện tại để so sánh.

Đến lúc đó nếu nói Trương Thanh Vân là người phái Kinh Tân thì rõ ràng có chút gượng ép, muốn nói cũng chỉ là có quan hệ sâu xa với phái Kinh Tân. Mà nếu nói những phe phái có liên hệ sâu xa với Trương Thanh Vân cũng không phải chỉ có Kinh Tân, còn có Triệu phái, có Quách phái và Uông phái.

Nhưng nếu xét về phương diện khác thì Chiêm Giang Huy cảm thấy có chút vui mừng, vì trời cao để mặc cho chim bay, biển rộng để mặc cho cá lượn, Trương Thanh Vân có không gian rộng rãi để phát triển thì quá tốt. Không phải năm xưa lão là con rể Quách gia sao?

Nếu không có Quách gia thì Chiêm Giang Huy không có ngày hôm nay, mà nếu chỉ dựa vào Quách gia thì lão cũng không thể có ngày hôm nay. Đạo lý này nhìn qua có vẻ mâu thuẫn nhưng lại rất chí lý, mà đạo lý này áp dụng lên người Trương Thanh Vân cũng rất phù hợp.

Nhưng hiểu là một chuyện mà đánh tan bức bối trong lòng là một chuyện. Cả đời này Chiêm Giang Huy đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, cũng có rất nhiều thất bại, giao thủ với Tần Vệ Quốc như lúc này chỉ là sự việc bình thường.

Chiêm Giang Huy canh cánh trong lòng vì khí độ của Tần Vệ Quốc quá thấp, phái Hoa Đông đang hấp hối mà dám ra tay cướp người, hơn nữa cướp ai thì không cướp lại cướp ngay Trương Thanh Vân được Chiêm Giang Huy bồi dưỡng nhiều năm