Vi Cường và Trần Mại về thủ đô làm Trương Thanh Vân rất vui sướng.
Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi bọn họ ở khách sạn thủ đô, phòng vip ở khách sạn thủ đô khá xa hoa nhưng không mất đi phong cách giản dị, gian phòng ánh đèn hơi mờ và có cảm giác ấm áp. Bàn ghế theo kiểu châu Âu, đèn châu Âu, trên bàn cơm là món ăn đẹp đẽ, rèm cửa mở ra một nửa, bên ngoài là đường Trường An ồn ào náo động.
Nhưng gian phòng lại rất yên tĩnh, có thể thưởng thức sự phồn hoa của thủ đô, nhưng không bị tạp âm quấy rầy, vị trí này rất tốt.
Hai người Vi Cường và Trần Mại đã vài năm chưa được gặp Trương Thanh Vân, những biến đổi của hai người cũng là rất lớn. Cảm giác trực quan nhất gây ra cho Trương Thanh Vân chính là bọn họ đã trầm ổn, đã không còn bóng dáng của tuổi trẻ ngông cuồng, hai người cùng mặc tây phục xanh đen, Trần Mại có vẻ mập ra, nhìn qua rất có khí tượng lãnh đạo.
- Anh Vi, Mạnh Tử, có thể gặp mặt hai người ở thủ đô đúng là rất vui sướng, thế nào? Các anh giống như cũng không công tác cùng một chỗ, bây giờ hẹn nhau tiến về thủ đô à?
Trương Thanh Vân cười ha hả nói.
Vi Cường và Trần Mại đều có chút thận trọng, dù sao sau nhiều năm không gặp, Trương Thanh Vân bây giờ là quan lớn phó bộ, bọn họ thua kém quá xa, nếu cứ tiếp tục như năm xưa là có hơi khó khăn.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Xem hai anh hình như có chút cảm giác xa lạ? Chúng ta là huynh đệ cầm sắt đấy nhé.
Trương Thanh Vân nói một câu hòa tan sự thận trọng của Vi Cường và Trần Mại. Vi Cường nói:
- Bây giờ tôi công tác ở Hành Thủy, Trần Mại xem như nối tiếp cậu, đã đến Tang Chương làm bí thư huyện ủy.
- Lần này tiến về thủ đô chính là có việc cần làm, thứ hai là phó chủ tịch Nghiêm nói cậu sắp xuống Giang Nam nghiên cứu, vì vậy chúng tôi làm chút chuẩn bị, có thể sau này lại không đứng thàng hàng, tôi và mạnh Tử muốn gặp để bày tỏ, vì vậy... ....
Trương Thanh Vân gật đầu, cơ bản hiểu rõ chân tướng sự việc. Quả thật Trương Thanh Vân khi còn ở trường đảng đã chuẩn bị xuống nghiên cứu ở Giang Nam, nhưng sau đó Chiêm Hồng Quế ồn ào phải xuống vùng duyên hải, vì thế mà hắn bỏ qua hành trình Giang Nam, không ngờ nhóm Vi Cường lại thật sự để bụng.
Bạn cũ gặp mặt tất nhiên có hàng loạt chủ đề không thể nói hết, chủ yếu là Trương Thanh Vân hỏi, Vi Cường và Trần Mại trả lời, mấy người ăn một bữa cơm hơn hai giờ, Trương Thanh Vân cũng liên tục thổn thức.
Bây giờ cha Vi Cường là Vi Trung Quốc đã về hưu, bây giờ Vi Cường là phó chủ tịch thường vụ Hành Thủy, vấn đề mở rộng và triển khai công tác gặp phải lực cản nặng nề. Tuyến trên không có người, tất nhiên sẽ có rất nhiều lo lắng, lần này hắn về thủ đô cũng là một hành động bất đắc dĩ. Hắn muốn chỉnh hợp những quan hệ của cha ở các bộ và ủy ban trung ương xem còn dùng được hay không.
Mặt khác điều quan trọng nhất chính là đến thăm hỏi Trương Thanh Vân, trên con đường làm quan thì vị trí càng cao sẽ càng phải cẩn thận, đến vị trí của Vi Cường và Trần Mại nếu mặt trên không ổn thì sẽ khó đứng vững, muốn tiếp tục tiến lên là cực kỳ khó.
Vài năm trước Vi Cường là phó chủ tịch, đến bây giờ vẫn là phó chủ tịch, Trần Mại lại dậm chân tại chỗ khá lâu, tất nhiên cũng vì nguyên nhân không có người tuyến trên.
Mà Vi Cường càng kiên định tiến về thủ đô chính là lần đầu tiên Nghiêm Tụng Tuấn thị sát Hành Thủy, lúc đó Vi Cường cũng đang khốn khó ở Hành Thủy, khi Nghiêm Tụng Tuấn tiếp kiến ban ngành thường ủy thì đặc biệt nhiệt tình với Vi Cường, sau đó lại liên hệ rất sâu.
Khi hai người trò chuyện thì Vi Cường mới biết mình nắm được phúc của Trương Thanh Vân, hắn lộ mặt như vậy cũng làm bí thư thị ủy Hành Thủy không dám tiếp tục ép người. Điều này để Vi Cường ý thức được vài năm qua mình bất hòa với Trương Thanh Vân, dù bình thường có liên lạc nhưng quan hệ cũng quá bình thường.
Lúc này Vi Cường lại nghe nói Trương Thanh Vân sắp về thủ đô, bây giờ đang ở tại thủ đô, vì thế mới hẹn Trần Mại đến thủ đô.
Trương Thanh Vân ngoài hỏi thăm tình hình Vi Cường thì cũng hỏi đến Lệ Cương và Vũ Đức Chi, nghe nói Lệ Cương đã tiến lên làm bí thư thị ủy thành phố Vũ Đức làm hắn cảm thấy rất vui, mà Vũ Đức Chi bây giờ cũng lui xuống, bây giờ đã về huyện Ung Bình nghỉ ngơi.
Mặt khác tình hình trong tỉnh thì bí thư Hà Khôn sắp về hưu, Triệu phái ở Giang Nam gặp phải khiêu chiến lớn, có lẽ nhiệm kỳ tới đảm nhiệm chức bí thư sẽ là quan viên Quách phái, đây cũng không phải là người quen của Trương Thanh Vân. Đồng thời cũng có rất nhiều người mà Vi Cường không biết, Trương Thanh Vân cũng không có nhiều thời gian hỏi thăm từng người.
Sau khi biết sơ lược về Giang Nam thì Trương Thanh Vân cảm thấy bãi bể nương dâu, mà Giang Nam với hắn cũng đã lâu chưa biết tin tức gì, nơi đây cũng có rất nhiều ký ức. Hôm nay hắn gặp lại Vi Cường và Trần Mại, có thể nói mở ra từng tờ ký ức, hắn sao không thể cảm thán?
Mọi người trò chuyện về tình hình Giang Nam, sau đó Trương Thanh Vân lại hỏi những việc hai người cần làm khi tiến về thủ đô. Vi Cường lập tức nói về tình huống Hành Thủy, thì ra Hành Thủy muốn hợp tác vượt qua khu vực, muốn dùng ưu thế ở gần bên Lĩnh Nam, mượn cơ hội sản nghiệp ở Lĩnh Nam di dời để đẩy mạnh kinh tế.
Vì muốn đạt đến mục đích này mà Hành Thủy bây giờ đang cố gắng tạo ra hoàn cảnh đầu tư, đầu tư cơ sở hạ tầng với quy mô lớn. Năm nay và năm trước Hành Thủy đã đầu tư trăm tỷ tiền ngân sách cho cơ sở hạ tầng, lần này Vi Cường tiến về thủ đô để nắm tài chính.
Mà Trần Mại tiến về thủ đô chính là muốn tìm đến chủ tịch tập đoàn Vân Sơn Quách Tuyết Phương, khi nghe thấy lời nói nghiêm trang và cung kính của Trần Mại khi nói về Quách Tuyết Phương thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút quái dị, nhưng hắn cũng không thể nói rõ Trần Mại không đúng ở điểm nào.
Chỉ có thể nói Quách Tuyết Phương tạo ra danh tiếng quá lớn, ít nhất thì ở vùng trời Giang Nam, chủ tịch Quách của tập đoàn Vân Sơn cũng có uy danh hiển hách làm người người run sợ. Những đầu tư của Quách Tuyết Phương ở Tang Chương là trung tâm, bây giờ sản nghiệp du lịch chiếm tỉ trọng tài chính rất lớn, mà tập đoàn Vân Sơn rõ ràng có cống hiến lớn nhất.
Trương Thanh Vân chăm chú nghe những lời của Trần Mại, khi nói tài chính của khu vực giáo dục huyện Tang Chương chưa đến đúng chỗ thì vẻ mặt có chút khó coi, hắn nói:
- Mạnh Tử, cậu làm bí thư mà bây giờ chút tài chính cho giáo dục vẫn còn chưa xuống, đúng là làm tôi phải thất vọng.
- Tôi nhớ năm xưa khi còn ở huyện Tang Chương thì đã có quy hoạch, bây giờ đã qua mười năm, vì sao những nguồn tài chính này vẫn còn bị khất?
Trần Mại đột nhiên bị Trương Thanh Vân phê bình mà vẻ mặt đỏ rực, Vi Cường thấy tình thế không đúng thì nói:
- Thanh Vân, Mạnh Tử cũng có chỗ khó, dù sao những năm nay muốn có tiền cũng không dễ, hơn nữa địa vực của huyện Tang Chương lại quá rộng, có nhiều chỗ cầu đường không thông.
- Những năm nay Mạnh Tử vì mở rộng các tuyến đường trên toàn huyện mà kiệt sức, lần này đến thủ đô cũng chỉ muốn tập đoàn Vân Sơn tổ chức quyên tiền, cũng vì biện pháp đẩy mạnh phát triển huyện Tang Chương.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Các cậu không cần căng thẳng, tôi cũng không phải tức giận, chẳng qua tâm tình có chút không thoải mái mà thôi.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì khựng lại, sau đó hắn nói:
- Các anh đến thủ đô thì cứ nghỉ ngơi vài ngày, không nên nóng vội làm việc.
- Vấn đề tài chính của Vi Cường là không lớn, Mạnh Tử, tôi thấy vấn đề ở huyện Tang Chương mà chỉ dựa vào tập đoàn Vân Sơn là không đủ, tôi thấy cậu cần phải liên hệ với sở giáo dục Giang Nam hoặc hội chữ thập đỏ để nghĩ biện pháp.
Trương Thanh Vân vừa nói vừa gọi điện thoại, hai người Vi Cường mơ hồ nghe thấy Trương Thanh Vân gọi người sang khách sạn dùng cơm.
Hai người nhìn nhau đều lắc đầu cười khổ, rõ ràng cả hai đều cho rằng Trương Thanh Vân nói chuyện không phải cúi người đau thắt lưng. Ngày hôm qua Vi Cường đến phòng tài chính, hắn đợi ba giờ mà chỉ gặp được một phó ban, hắn phải cực kỳ tươi cười thì người ta mới hứa sẽ phản ánh lên trên, nói hắn quay về đợi tin.
Mà Trần Mại lại không tìm gặp được Quách Tuyết Phương, đến tập đoàn Vân Sơn thì hắn lập tức cảm thấy choáng váng, vất vả lắm mới liên hệ được với một trưởng phòng, nhận được tin tức Quách Tuyết Phương không có ở thủ đô, cũng không ai biết đi khi nào và về lúc nào.
Trần Mại hỏi thông tin chính xác thì lại bị đối phương trách cứ không có hẹn trước, muốn làm rối loạn chương trình của chủ tịch Quách.
Trần Mại thì không sao, Vi Cường dù sao cũng có cha là quan lớn cấp tỉnh, trong đám con cháu nhà quan ở Giang Nam nhắc đến Vi Cường cũng phải nể mặt vài phần. Nhưng khi đến thủ đô thì hắn mới phát hiện ra Giang Nam chỉ là một vùng trời như bàn tay, địa đầu xà ở Giang Nam chỉ là kiến hôi ở thủ đô.
Vi Cường cho rằng mình đã rất tốt, hắn tận mắt nhìn thấy một vị chủ tịch thành phố khu tây bắc đền bộ tài chính và bị một trưởng phòng phê bình, người này còn phải cười rạng rỡ tiếp nhận. Mà vị phó ban tiếp xúc với Vi Cường thật ra chính là một nha đầu, một đại tiểu thư có chút tính tình mà thôi.
Đúng là không có biện pháp, bộ tài chính quyền cao chức trọng, trên tay có quyền về tài chính, người đến nhờ cậy cũng không thể không cúi mình làm cháu nội.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân gật đầu, nhân viên phục vụ kéo cửa ra rất ưu nhã. Trần Mại và Vi Cường nhìn về phía cửa, tiến vào là một người đàn ông nho nhã hơn bốn mươi tuổi.
- Thanh Vân, tôi đang nghĩ xem hôm nay sao cậu lại mời cơm, thì ra là có khách, muốn tôi thay mặt tiếp khách sao?
Người đàn ông nho nhã cười nói.
- Ngồi, mời ngồi.
Trương Thanh Vân chỉ chỉ xuống ghế nhưng hắn cũng không đứng lên mà nói:
- Giới thiệu với mọi người, hai vị này là bạn của tôi đến từ Giang Nam, đều là anh em đáng tin.
Sau đó Trương Thanh Vân chỉ vào người đàn ông nho nhã nói với Vi Cường:
- Đây là thần tài mà cậu muốn tìm, là trưởng phòng ban đầu tư xây dựng ở bộ tài chính, sự việc của cậu sẽ do anh ấy phụ trách, mọi người cần hợp tác nhanh gọn.
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy thì Vi Cường và Trần Mại đều đứng lên, hai người đều đã nghe qua tên tuổi của Lí Thiều Sơn, tất nhiên đây là thần tài thật sự trong mắt cán bộ địa phương. Hai người căn bản không nghĩ rằng tiến về thủ đô sẽ gặp được đối phương, càng không ngờ sự việc mà hai người cảm thấy cực kỳ khó khăn chỉ được Trương Thanh Vân giải quyết bằng một cuộc điện thoại.
Lí Thiều Sơn tất nhiên cũng không quan tâm đến sự biến đổi của hai người đối diện, tình huống này hắn đã gặp rất nhiều lần. Vi Cường và Trần Mại cũng xem như là những cán bộ trầm ổn, cũng đã gặp qua nhiều tình cảnh lợi hại, tất nhiên lúc này nhìn thấy Lí Thiều Sơn thì kích động nắm chặt tay không buông